Hoa Lan tưới hoa ở trong sân nghe thấy bọn họ nói chuyện, đặt vòi hoa sen ở trên mặt đất, vén rèm cửa lên đi vào nhà.
Oán trách Phong Lan: "Người nên xé miệng nhất chính là cô, nói chuyện cùng cữu gia như thế nào vậy?"
Nói xong Phong Lan, rồi Hoa Lan nói với A Lộc: "Cữu gia muốn tặng những văn chương này cho người thì cứ đưa, dùng như thế nào đều được, dù sao những vật này cũng là đại nãi nãi chuẩn bị cho biểu thiếu gia.
Nhưng mà, nô tỳ cũng cảm thấy, lễ vật phòng ngoại sự chuẩn bị chúng ta cần phải lấy tới.
Ngài không cầm, tiện nghi cũng là đám nịnh hót kia."
A Lộc mặc dù thẹn thùng, nhã nhặn, nhưng tính cách tương đối cố chấp, vẫn lắc đầu một cái.
Ở trong suy nghĩ của hắn, lễ vật phòng ngoại sự chuẩn bị không gì khác chính là vài bao điểm tâm vài bao kẹo, cũng đáng không được vài văn tiền.
Nếu như hắn cầm, sẽ bị người ta nói hắn về nhà thúc thúc của mình, còn muốn lấy đồ nhà tỷ phu đi tặng lễ.
Chút đồ này, bị người tranh cãi không đáng.
Không lâu sau, Tam Toàn đến rồi.
Phong Lan lại mắng: "Ngươi như thế nào mới đến? Thiếu gia liên tục chờ ngươi đây."
Tam Toàn cười hắc hắc nói: "Hai vị tỷ tỷ, hai người còn có thời điểm nghỉ ngơi, ta cả ngày lẫn đêm liền không có nhàn qua.
Hôm nay cữu gia nghỉ hưu mộc, dù sao cũng phải để ta ngủ nướng một chút không phải sao."
Lại khom người nói cùng A Lộc: "Cữu gia, đi thôi."
Hoa Lan lại dặn dò A Lộc: "Cữu gia, không có việc gì thì đừng thưởng cho tiền đám người không biết xấu hổ kia.
Người là thân đệ đệ của đại nãi nãi, vốn là chủ tử, không cần thiết vì nhìn sắc mặt tốt của bọn họ thì phí phạm bạc." Lại nói với Tam Toàn: "Có nghe thấy không? Giám sát hà bao cữu gia chặt một chút."
Tam Toàn và Phong Lan đều có chút đỏ mặt, Phong Lan trợn trắng mắt, Tam Toàn vội vàng gật đầu xác nhận.
Hai người tới cửa bên, lại không thấy xe ngựa được phái.
Một người canh cửa nói: "A, cữu gia còn muốn đi ra ngoài nha.
Xe ngựa chờ thật lâu ngươi không đến, Khương quản sự cho rằng ngươi không đi, liền ngồi xe ngựa đi ngoài thành làm việc.
Nếu không, nô tài lại đi chuồng ngựa một chuyến, kêu bọn họ lại điều chiếc xe đến?"
Tam Toàn nói: "Cái này còn phải hỏi sao? Còn không mau đi."
Trần A Lộc nói: "Cảm ơn tiểu ca, thôi, không cần lại điều nữa, ta ra ngoài gọi chiếc xe là được."
Tam Toàn tức giận đến nhếch miệng lên, cũng không dám nói nhiều.
Hắn biết rõ cữu gia keo kiệt, ra ngoài khẳng định gọi là xe bò hoặc là xe lừa, xe kia không mái che, ngồi vừa nóng lại mất mặt.
Ra cửa bên, Tam Toàn nói: "Cữu gia, sao người không cho người gác cổng lại đi gọi chiếc xe ngựa chứ? Đi nhà thúc thúc của người tán gẫu, ngồi xe lừa thật khó coi."
A Lộc nói: "Điều chiếc xe cho chúng ta một lần nữa, phí chân chạy cho tiểu ca gác cổng, còn có phí chân chạy phu xe, ít nhất lại cho cho hai cái ngân giác tử ra ngoài.
Nếu gọi xe lừa, vài văn tiền liền xài đủ."
Tam Toàn nói: "Cữu gia quá thành thật, cho