NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc liền kêu người viết thiệp đưa đi phủ công chúa, bảo ngày mai sẽ mang hài tử đi viếng thăm công chúa.
Sở tiểu cô nương hiện tại đặc biệt thích làm khách, nhưng vừa nghe là đi nhà "nữ nhân hư hỏng" làm khách, liền bĩu môi.

Tựa ở trong lòng Trần A Phúc hỏi: "Nương, con có thể không đi không?"
Trần A Phúc cười an ủi: "Chớ sợ, ông nội con cũng ở trong phủ công chúa, công chúa Vinh Chiêu không dám như thế nào."
Sở tiểu cô nương lại nói: "Mùa xuân đến rồi, sao Kim Yến Tử còn chưa có trở lại đây? Nếu như nó ở thì tốt rồi, kêu nó lại dẫn điểu vung nồi đi kéo phân trong nhà công chúa."
Kể từ khi có Yến Tử bay tới, tiểu cô nương liền bắt đầu ngóng trông Kim Yến Tử.
Trần A Phúc vội vàng nói: "Xuỵt, ngàn vạn lần không để cho người khác biết điểu vung nồi có quan hệ cùng Kim Yến Tử, nếu không Kim Yến Tử liền sống không được nữa."
Sự kiện này Trần A Phúc nhắc nhở rất nhiều lần cùng tiểu thập nhất và Sở tiểu cô nương.

Tiểu cô nương nhất thời sốt ruột, lại đã quên mẫu thân nhắc nhở.
Nàng vội vàng che miệng lại, nhẹ giọng nói: "Được, con không nói nữa."

Ban đêm, Trần A Phúc lại dẫn Tiểu Ngọc Nhi tiến vào không gian.
Kim Yến Tử giờ tý có thể ra ngoài, rất là hưng phấn, còn mang Kim Bối từ trong hoàng kim ốc ra ngoài.

Lâu như thế, Trần A Phúc vẫn là lần đầu tiên trông thấy Kim Bối.
Trên Kim Bối người mọc đầy lông vũ, rất là xinh đẹp.

Nó nhắm con mắt, nhưng có thể cảm giác được nó có hô hấp, giống như là đang ngủ say.
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Nha, Bối Bối đã có sinh mạng rồi."
Kim Yến Tử chít chít cười nói: "Đúng nha, chỉ là nó liên tục ngủ say, người ta nghĩ rất nhiều biện pháp đều không lay tỉnh nó."
Sắp đến giờ tý, Kim Yến Tử nói nó vừa đi ra ngoài liền tiến hoàng cung thăm thối Đại Bảo.
Trần A Phúc nhắc nhở: "Cục cưng ngàn vạn lần không cần mang quá nhiều chim đi hoàng cung chơi, càng không thể để Hoàng thượng biết rõ đoàn điểu công kích Vinh Chiêu có quan hệ với chúng ta.

Nếu không, Sở gia sẽ phải đại họa lâm đầu."

Kim Yến Tử nhấc khóe miệng lên nói: "Người ta thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không làm việc ngốc này."
Giờ tý vừa đến, hắc quang chợt lóe, Kim Yến Tử liền bay ra không gian.
Trần A Phúc ra không gian cho Tiểu Ngọc Nhi bú sữa, thối thối, lại bỏ con bé vào không gian, đặt Kim Bối lên giường nhỏ nàng, một mình đi lên giường ngủ.
Mà trong một thiên điện Tư Nguyên Cung, tiểu thập nhất đang ngủ ngon.

Cậu mặc dù có cung điện của mình, nhưng bởi vì Hiền phi không nỡ xa cậu, cậu vẫn là cùng nhau ở tại Tư Nguyên Cung với Hiền phi.
Cậu cảm giác giống như là có người đang cào lỗ tai, mũi cậu, cậu xoa xoa mũi cùng lỗ tai lại lật người ngủ.

Kim Yến Tử lại dùng cánh mũi nhọn tiếp tục cào, cuối cùng cào tỉnh tiểu thập nhất.

Cậu mở mắt ra, trong la trướng, ánh sáng đèn cung đình xuyên qua cực kỳ yếu ớt.

Cậu như cũ chứng kiến một con Yến Tử đứng thẳng bên gối mình, nó đang nhấc khóe miệng mỉm cười với cậu.
"Kim Bảo!" Cậu lăn lông lốc ngồi dậy, kích động bắt lấy Kim Yến Tử vào trong tay.
Thái giám hầu hạ ngoài
.


Bình luận

Truyện đang đọc