NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lão hầu gia nhìn "sổ ghi chép công đức" Sở gia, gọi Nhị lão gia tới mắng to một trận.

Nói nhất cùng vinh nhất tổn cùng tổn.

Hiện tại Vĩnh An Hầu phủ đã gian nan như thế, hai phụ nhân trong nhà thật vất vả xuất tiền xuất lực ra chủ ý làm cống hiến vì triều đình, người trong nhà còn không ủng hộ.

Nếu như Lý thị không làm, liền phun ra hết thảy bạc tham ô trong phủ những năm qua.
Lão gia tử nói được rất rõ ràng như thế, khiến mặt Nhị lão gia đỏ tới mang tai, hắn lại đi sân nhỏ Lý thị mắng Lý thị một trận.

Lý thị không còn cách nào, nghĩ quyên năm lượng, chứng kiến Nhị lão gia có xúc động động thủ, chỉ đành quyên nhiều hơn hai nàng dâu mười lượng, quyên ba mươi lượng bạc.
Sau khi Trần A Phúc nghe nói, cảm thấy Lý thị cũng thật sự là không thông minh.

Vài chục lượng bạc mua cái mặt mũi, vừa lấy niềm vui của lão hầu gia, nói không chừng còn có thể để cho quan hệ giữa bà ta cùng tam phu nhân cường thế có chỗ xoa dịu.

Vẫn là Sở Nhị lão gia khôn khéo, thời điểm nên phát giận thì phát giận, thời điểm nên lấy niềm vui thì lấy niềm vui, cho dù làm nhiều chuyện không tốt như vậy, lão hầu gia cùng Sở Hầu gia đều không nhẫn tâm mặc kệ ông ấy.


Kỳ thật, Lý thị tham ô nhiều bạc như vậy, rất nhiều còn không phải là đều bị Nhị lão gia cầm đi ăn chơi đàng điếm dưỡng nữ nhân.
Mọi người kiếm củi đốt ngọn lửa cao, thời gian ba ngày liền thu thập đến hơn sáu ngàn lượng bạc, trên trăm xe quần áo chăn mền.

Nhiều tài vật như thế, lại sẽ chỉnh đốn cứu giúp vô số sinh mệnh.

Đương nhiên, quần áo các quý phụ tiểu thư không thể nào quyên ra, quyên ra đều là quần áo chăn mền bọn hạ nhân.
Thái hậu lại hạ ý chỉ khen ngợi Hoa Xương quận chúa, nói nàng là nữ tử gương mẫu thiên hạ, là nữ tử kiểu mẫu tôn thất.
Bởi vì hai nữ nhân Vĩnh An Hầu phủ đều vì cứu trợ thiên tai làm ra cống hiến nổi bậc, lại nhận được Hoàng thượng cùng thái hậu ngợi khen, tố cáo sổ con Vĩnh An Hầu phủ dần dần ít đi.
Tam phu nhân cao hứng, đưa Trần A Phúc không ít đồ trang sức đeo tay vật trang trí.

Những thứ đó chính là nội vụ phủ chế tạo, có tiền không có chỗ mua.
Lão hầu gia cùng Sở Hầu gia, Tam lão gia càng cao hứng, bọn họ lấy cớ không thể để cho Trần A Phúc quá thua thiệt, lại mỗi người thưởng cho nàng một ngàn lượng bạc.
Lý thị nghe, lại tức không thở nổi, cảm giác một phòng của mình ra nhiều bạc như vậy, ngược lại chiêu mắng.

Trần A Phúc được danh tiếng tốt như vậy, không chỉ chưa ăn thiệt thòi, ngay cả bạc kiếm về cũng dư.

Tuyết vẫn rơi, Hoàng thượng tự mình mang quần thần đi thiên đàn tế thiên, còn hạ chiếu tự nhận tội, vẫn không khiến tràng tuyết tai họa khổng lồ này dừng lại.
Đến ngày hai mươi, Trần A Phúc thầm nghĩ, cuối tháng, phạm vi hẳn là ngày hai mươi ngày đến ba mươi.

Nếu như trong mười một ngày này tuyết có thể ngừng, vậy cũng sắp rồi.

Nếu như tháng hai ngừng, vậy lại sốt ruột rồi.
Đến ngày hai mươi sáu, bão tuyết rơi xuống như cũ.

Buổi chiều, Trần A Phúc và Hoa mụ mụ làm bánh bích quy hoa quế ở phòng bếp nhỏ, phái người đưa cho lão hầu gia cùng An Vinh Đường mỗi nơi một mâm, còn giữ lại một mâm.

Nam nhân Sở gia đều thích ngọt, nàng hiện tại mỗi ngày sẽ làm một ít điểm tâm, chủ yếu là chiêu đãi Sở Hầu gia đến thăm cháu nội.

Cho dù ông ăn được ít hơn nữa, mình cũng tận tâm.
Trần A Phúc hiện tại đặc biệt đồng tình vị gia gia này.

Từ ánh mắt ôn nhu của ông nhìn cháu nội, còn có vô tận bận tâm đối với Trần Trụ Trì, có thể nhìn ra ông là nam nhân tốt coi trọng gia đình.

Khiến cho nam
.


Bình luận

Truyện đang đọc