NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe lời Trần lão thái nói, tất cả mọi người không tốt nói nhiều.

Nơi nào là tiên sinh người ta dạy không được tốt, rõ ràng là Trần A Quý đọc không vào nổi.
Trần Danh cười nói: "Đọc sách còn phải xem chăm chỉ cùng ngộ tính của mỗi người, không phải là mỗi đứa bé đều đọc được tới nơi tới chốn.

Chờ qua mấy tháng chân A Lộc triệt để tốt rồi, thì đi tư thục Thượng Thủy đọc sách.

Có thể đọc lên đến thi cái tú tài là tốt nhất, thật sự thi rớt, dù sao cũng phải biết viết được đoạn văn." Chứng kiến ánh mắt chờ đợi của Đại Bảo, lại cười nói: "Đại Bảo quá nhỏ, chờ sang năm tròn năm tuổi lại đi."
Tức phụ Trường Căn lại cười nói: "Vừa vặn, Tiểu Thạch Đầu nhà ta sang năm sáu tuổi, cũng nên đi học rồi, đến lúc đó bọn nhỏ cũng có thể làm bạn."
Nói đến mấy tên tiểu tử cực cao hứng, đặc biệt là A Lộc, miệng vẫn cười toe toét.
Trần lão thái lại hiếu kỳ hỏi: "Nghe nói chủ tử Đường Viên kia là người xuất thân kinh thành, đến cùng là lớn như thế nào?"
Tức phụ Trường Căn lắc đầu nói: "Cụ thể lớn đến như thế nào cháu cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe cha chồng cháu nói là thế gia đại tộc Sở gia kinh thành, rất có quyền thế.


Nhà mẹ đẻ Sở phu nhân họ La, là đại quan gia tỉnh thành."
Lúc tức phụ Trường Căn rời đi, Trần A Phúc đưa cho Tiểu Thanh một con rối ỏgà con nhỏ.

Dà nhà màu vàng nhạt, chọc cho Tiểu Thanh khanh khách đến vui mừng.

Tức phụ Trường Căn lại là khen một trận: "Ai da, A Phúc muội tử thật là tâm tư khéo léo, con gà con nhỏ làm được đến thật đáng yêu..."
Còn đưa cho Trần Đại Nha một con rối nhỏ gà con, để Trần lão thái mang về.

Trần A Phúc lĩnh tâm ý của Trần A Quý cùng Cao thị, nhưng cũng không thể khiến bọn họ khó làm người, đặc biệt là Cao thị, cho nên mặt ngoài vẫn là xa một chút.
Cơm tối một nhà ba người Trần Danh cũng là ăn ở bên nhà mới, đều ăn hết đồ ăn thừa của buổi trưa.

Bọn họ thương lượng, về sau người hai nhà vẫn cùng nhau ăn cơm, ăn ở phòng cũ.


Trần A Phúc còn nói, mỗi tháng mẹ con bọn họ giao hai trăm văn làm phí ăn chung.
Vương thị không đồng ý, nói: "Làm sao có chuyện khuê nữ về nhà ăn cơm còn thu phí ăn chung.

Lại nói, con thường xuyên mua thịt mua thức ăn, dùng bạc có lẽ còn nhiều hơn chúng ta."
Trần Danh cũng nói: "Đúng vậy, con còn hiếu kính cha mẹ nhiều bạc như vậy, chúng ta không thiếu tiền."
Trần A Phúc lắc đầu cười nói: "Quy củ đi trước mới tốt, về sau mới không loạn."
Nói nửa ngày, Trần Danh cùng Vương thị thấy khuê nữ kiên trì, cũng đành phải đồng ý.
Ngày đó trời tối đen, vì sao che kín chân trời, chim sơn ca ca hát một ngày cũng nghỉ ngơi, ba người Trần Danh mới đứng dậy về nhà cũ.
Trần A Phúc đưa bọn hắn đi nhà cũ, rồi đóng kín cửa nhỏ, nàng lại nhìn chung quanh tiểu viện một vòng.

Dưới ánh sao, cái sân này rất nhỏ, bị đại thụ cành lá xum xuê, rậm rạp ngăn cản gần một nửa, càng lộ vẻ chật chội.

Tường đất vàng vàng, nóc cỏ tranh vàng vàng, còn có trong cửa sổ lộ ra ánh sáng mờ nhạt.
Đây chính là nhà mình, cho dù
.


Bình luận

Truyện đang đọc