NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chứng kiến nửa giường đồ đạc, Trần lão thái và phụ tử Trần Nghiệp nói thẳng để bọn họ tiêu pha rồi, nhiều thứ tinh quý như thế, xài hết bao nhiêu tiền.
Đang nói đến cao hứng, lại nghe thấy một trận tiếng khóc truyền đến, là Trần A Cúc.

Nàng ta đang đợi đồ đưa cho mình, nhưng nhìn đến người ta đều đưa xong, còn không thấy đưa nàng ta, liền không phục giậm chân khóc lên.
Hồ thị cũng tức đến không thôi, vỗ ngực nói: "Miệng ta lại là đắc tội với người, nhiều năm như thế, cũng tận tâm tận lực hầu hạ bà bà, nam nhân, tiểu thúc, các ngươi thế nào có thể đối với ta thế này? Dù thế nào, ta cũng là tức phụ quản gia ta, các ngươi thế nào có thể không tôn trọng ta như thế.

Đây không phải là chuyện không đưa tặng đồ cho ta, mà là không để nhà ta vào mắt..."
Hồ thị có một điểm vẫn là thông minh, ngay trước mặt Trần Nghiệp, một chút cũng không cường thế, sẽ không mạnh cướp cứng rắn đòi, đẩy Trần Nghiệp tới đằng trước.

Lần trước ngay trước mặt Trần Nghiệp cưỡng bức sa tanh là vì Trần A Cúc làm tâm mụ nháo loạn, ra choáng chiêu.

Trần A Cúc vừa khóc, Trần Nghiệp vừa tức vừa thẹn thùng, siết quả đấm mắng: "Một người lớn như vậy, còn không biết xấu hổ vì chút đồ quan trọng mà khóc, lão tử vì sao sinh ra mày một nha đầu không có tiền đồ như thế.

Im miệng, khóc nữa, lão tử lấy mặt đế giày quất chết mày." Lại mắng Hồ thị: "Nếu không phải lão Hồ gia của bà thất đức, nếu không phải bà há miệng rộng nói lung tung đắc tội với người khác, người ta có thể đối với bà như thế sao?"
Vương thị vội vàng nói: "Đại tẩu cũng đừng như vậy, cũng có cho ngươi." Lại cúi đầu tìm ở trong rương, vừa tìm còn vừa nói: "Thế nào không có ở trong đống đồ vật kia đây? Có phải thời điểm thu dọn đồ đạc nhét vào nơi khác hay không?"
Đây là về sau Vương thị cùng Trần A Phúc thương lượng, lấy lụa của mình phân ra một khối cho Hồ thị.

Hồ thị là tức phụ Trần Nghiệp, nếu như không cho bà ta một chút mặt mũi, sợ thể diện Trần Nghiệp không đẹp mắt, cũng sẽ mất hứng, nhà mình chính là tặng không đại phòng nhiều đồ như thế.
Trần A Phúc không có cách nào, chỉ đành nghe.

Nhưng nàng lại để cho Vương thị đưa như thế, nàng đoán ra Hồ thị tham lam sẽ làm ầm ĩ, phải ném làm mất mặt mụ mới được.

Hồ thị vừa nghe, quả thật lại tràn trề mong đợi xem Vương thị rương tìm ở trong.

Vương lật vài cái, nhảy ra một khối xanh lá cây bằng lụa.

Cười nói: "Thì ra là ở trong này, lụa này đưa cho đại tẩu may xiêm y."
Hồ thị thất vọng không thôi, hỏi: "Không phải là ngân cây trâm như bà bà à."
Lời này nói được không chỉ khiến Trần Nghiệp cùng Trần A Quý đỏ mặt, ngay cả Trần lão thái đều vì có nhi tức phụ tham lam như thế mà đỏ mặt.
Trần Nghiệp quát: "Ngươi cái đàn bà thối tham lam, lại không biết xấu hổ, tin lão tử đánh bà hay không." Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Hồ thị vừa mới giận dữ im miệng, thấy Trần A Cúc còn đang khóc, lại cố ý nói: "Một nhà chúng ta ai cũng có đồ, lại đơn độc A Cúc không có.

Tiểu nương tử đều thích ăn mặc đẹp, ta liền đưa khối lụa này cho nó."
Trần A
.


Bình luận

Truyện đang đọc