Mười lăm tháng sau là sinh nhật Sở Hàm Yên, thân thích kinh thành và tỉnh thành phủ Thạch Châu lại sẽ đến chúc sinh nhật cho nàng, cho nên mấy ngày nữa Sở lão hầu gia liền muốn dẫn Sở Hàm Yên và Sở Lệnh Trí đi Định Châu phủ ở lại một đoạn thời gian.
Trần A Phúc là mẫu thân tương lai mặc dù không cần theo chân bọn họ cùng đi Định Châu phủ ngây ngốc nhiều ngày như vậy, nhưng ngày sinh nhật đó cũng muốn đi chúc mừng.
Nhưng mà, trường hợp này Trần Đại Bảo khẳng định không thể đi.
Trần A Phúc nghe tiếng cười lớn của bọn nhỏ truyền tới từ bên Tây Sương, trong lòng cười khổ, bọn họ đều đi rồi, Đại Bảo lại phải khóc chết mất.
Sở Lệnh Tuyên cũng rất bất đắc dĩ, hắn gửi thư từ chối, nói hài tử còn nhỏ sinh thần không cần trưởng bối cố ý chạy đến, nhưng lần này bọn họ đều muốn đến, thậm chí ngay cả người chưa bao giờ đến cũng muốn đến.
Có lẽ, bọn họ là muốn gặp tiểu tức phụ lớn lên ở quê hương của mình đi.
Sở Lệnh Tuyên nhìn vị tiểu hôn thê dưới ánh nến một chút, mặt mày như vẽ, da thịt trắng hơn tuyết, còn có một phen phong thái ý vị khác.
Những người muốn nhìn trò cười của hắn sợ là phải thất vọng rồi.
Hắn môi câu cười, duỗi tay nắm bàn tay nhỏ bé của Trần A Phúc đặt lên bàn ở trong tay, nói: "Lần này thân thích nữ quyến sẽ đến gần mười người, Thạch Châu phủ sẽ đến mấy người Nhị cữu nương cùng biểu tẩu, biểu muội, tiểu chất nữ, kinh thành sẽ đến Nhị thẩm cùng hai đường muội.
Muội muội của ta cũng sẽ mang nhi tử Hằng Ca nhi một tuổi rưỡi đến, sau đó nàng sẽ đi Ảnh Tuyết Am vấn an mẫu thân của ta, còn sẽ ở Đường Viên vài ngày.
Nàng cư xử thật khéo léo với muội tử của ta cùng tứ biểu tẩu, những người khác trên mặt không có trở ngại là được rồi."
"Được." Trần A Phúc gật đầu.
Sở Lệnh Tuyên lại nói: "Nếu như có người muốn nàng làm may vá hoặc là thức ăn gì đó, nàng không cần tùy ý đáp ứng, đích xác không thể đẩy, cũng không cần tự thân làm, kêu đầy tớ làm là được.
Tức phụ của ta tay nghề giỏi là hiếu kính trưởng bối cùng đau lòng vãn bối, đương nhiên còn kể cả phu quân tương lai là ta đây, không phải là người nào cũng có thể tùy tiện sai khiến."
Trần A Phúc cười rộ lên, nói: "Được.
Ta mặc dù không phải là loại người không lợi hại không chịu nổi như vậy, nhưng mà không muốn làm nhiều chuyện, ai không muốn thoải mái tự tại chứ."
Nhìn nàng cười tươi như hoa, Sở Lệnh Tuyên nhịn không được tim đập thình thịch, kéo hai tay nàng ở trên môi, nhẹ nhàng hôn lại hôn, không nỡ bỏ xuống.
Môi hắn mềm mại ướt át, mổ ở trên tay nàng, tê tê dại dại, nàng hơi cúi đầu, tùy ý hắn nhẹ hôn nhẹ.
Hai người lúc này đang vô thanh thắng hữu thanh, liền nghe Thu Nguyệt giữ ở ngoài cửa nói: "Ngũ gia, ca nhi, tỷ muội, sao mọi người không chơi nữa?"
Đại Bảo nói: "Chúng ta chơi đủ rồi, nên đi học bài."
Thanh âm Sở Hàm Yên rất bất đắc dĩ: "Tỷ muội còn chưa chơi đủ, nhưng Ngũ