NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc lắc lắc đầu nói: "Con một người cũng không cần."
Vương thị vội la lên: "A Phúc, con cũng mười sáu tuổi rồi.

Nghe lời, không cần quá bắt bẻ.

Nương và cha con vẫn đang luôn giúp con tìm kiếm, tìm vài hậu sinh cũng không được, không phải sợ bọn họ nhìn trúng là tiền tài của con, chính là sợ bọn họ sẽ không tốt đối với Đại Bảo.

Trước còn nghĩ tới Ngụy thị quen biết nhiều người, có thể làm mai cho con, kết quả chờ tới bây giờ nàng cũng không có hồi âm.

Aiz, khẳng định nàng cũng không tìm được thích hợp."
Trần A Phúc nói: "Cùng lắm thì, liền cả đời không gả, dù sao con còn có con trai Đại Bảo." Nhìn thấy Vương thị gấp đến độ vành mắt lại hồng, vội vàng nói: "Được, được, lại tiếp tục tìm."
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc bồi Vương thị nói chuyện một hồi, mới về Phúc Viên.
Nàng trực tiếp đi tây phòng, tiếp tục làm xiêm y cho Sở Lệnh Tuyên.

Đại khái đầu giờ Thân, Đại Bảo trở về, phía sau còn đi theo một cái cái đuôi nhỏ - - Sở tiểu cô nương.

Sở Hàm Yên giống như đã quên không vui ngày hôm qua, vừa đến liền dựa vào trong lòng Trần A Phúc nói: "Di di, mì lạnh ăn thật ngon.

Cha con, Trần gia gia, còn có Đại Bảo, đều nói ăn ngon."
Đại Bảo cũng nói: "Trần gia gia vừa mới đi, con và Sở đại thúc, Yên Nhi muội muội đưa ông lên tận ngựa xe.

Trần gia gia còn kéo tay con, kêu con phải hiếu kính bà ngoại cùng mẫu thân, về sau đi cùng mẫu thân đến nhà ông ở Định Châu chơi."
Trần A Phúc nghe ý tứ hai đứa bé, chẳng lẽ quan hệ của mình và Trần Thế Anh ở trước mặt Sở Lệnh Tuyên cũng nói ra rất rõ ràng? Nàng có chút không thoải mái, nàng không hy vọng một tầng quan hệ của mình và Trần Thế Anh xếp đặt lên mặt bàn.

Người khác lén lút nghị luận có thể trở thành tung tin vịt, nàng hoàn toàn có thể bỏ mặc.

Nếu như xếp đặt lên mặt bàn, cũng không phải là nàng nói không nhận thức là có thể không nhận thức.

Nói như vậy về sau nhất định sẽ gặp phải rất nhiều không xác định, loại cảm giác này đặc biệt không tốt.
Nhưng hai đứa bé mỗi đứa dựa một bên, mềm mại nhu nhu nói đùa, làm cho tâm tình hỗn loạn của nàng cũng dễ chịu hơn.


Nàng bỏ xuống may vá, tự mình đi phòng bếp xào vài món thức ăn.
Khi thức ăn bưng lên bàn, Sở tiểu cô nương mềm mại nói: "Di di, cha con ở nhà một mình rất cô đơn nha, không mời hắn đến ăn cơm sao?"
Trần A Phúc khó xử cười nói: "Hôm nay xào món ăn không nhiều, hôm nào xào nhiều vài món lại thỉnh cha con."
Sở Hàm Yên lại đặc biệt thông minh nói: "Hiện tại trời còn sớm nha, di di có thể lại xào vài món nha."
Đại Bảo cũng nói: "Nhi tử cũng cảm thấy thỉnh Sở đại thúc đến ăn cơm tốt hơn, sáng mai thúc ấy cũng đi rồi, không biết bao giờ mới có thể trở về.

Nếu như mẫu thân cảm thấy mệt mỏi, có thể để cho Tằng thẩm tử nấu."
Chứng kiến bốn mắt con tròn vo đang nhìn mình, Trần A Phúc rất bất đắc dĩ.

Thật vất vả mới kéo quan hệ đến xa một chút, làm sao có thể lại đụng lên chứ.

Cười nói: "Trong phòng bếp đã không còn món ăn dư thừa, chờ về sau món ăn nhiều lại thỉnh Sở đại nhân đến ăn cơm."
Sau khi ăn xong, tiểu cô nương rất có đầu óc một tay kéo Đại Bảo, một tay kéo Trần A Phúc đi đến cửa lớn.
Lúc này trời còn sáng, ánh nắng chiều phía tây che kín nửa chân trời.

Gió xuân ấm áp, thổi trúng người thích ý vô cùng.

Ba người tay trong tay ra cửa, Trần A Phúc bị kéo lững thững đi tới hướng đông, đằng sau Tống mụ
.


Bình luận

Truyện đang đọc