Trần A Phúc hiện tại muốn nhất chính là vội vàng ngâm tắm nước nóng, sau đó ngồi ở trên giường gạch ấm áp dễ chịu ăn nồi thịt dê đun nóng, lại sau đó ngủ long trời lở đất.
Nhưng Thụy Vương Phi đến, vẫn phải là giải quyết chuyện bọn họ trước.
Nàng ôm Lý Hiên đi đến thượng phòng, nói: "Hiên nhi, mẫu phi con đến đón con.
Nàng rời xa con lâu như thế, ngày ngày nhớ con nhớ đến khóc, con phải ngoan ngoan ngoãn ..." Cùng nàng về nhà.
Thụy Vương Phi ra cửa thượng phòng đón, nàng vươn tay nức nở nói: "Hiên nhi, Hiên nhi..."
Lý Hiên vốn có ấn tượng đối với phụ mẫu thân sinh, trong đoạn thời gian này ở Sở gia, vú nuôi Vệ ma ma của cậu còn sẽ ngày ngày nhắc tới mẫu phi của cậu nàng nhớ cậu yêu thương cậu như thế nào, vương phủ kinh thành như thế nào như thế nào, Lý Hiên vẫn luôn biết rõ nhà thật sự của cậu là vương phủ.
Trước khi trở lại kinh thành, Trần A Phúc cũng đã làm công tác nhiều lần cho cậu, nói cho cậu biết sau khi hồi kinh thì cậu sẽ về nhà mình.
Lý Hiên tùy Thụy Vương Phi ôm vào lòng, lại không muốn cùng nàng về vương phủ.
Bị vú nuôi cường ôm trở về, còn khóc đến không ngừng.
Trần A Phúc cũng không bỏ được cậu, nhưng cũng không thể chiếm cứ nhi tử người ta đi.
Sờ đầu cậu nói: "Hiên nhi đừng khóc, nhớ di di, thì đến nhà di di chơi."
Lý Hiên thút tha thút thít nói: "Di di về nhà Định Châu, nhớ kỹ phải mang Hiên Hiên, Hiên Hên thích di di, ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ."
Cái vấn đề này Trần A Phúc không thể trả lời, ha ha cười hai tiếng.
Thụy Vương Phi sớm đã nghe Vương gia nói nhi tử có bao nhiêu thông minh, hôm nay vừa nhìn, quả thật thông minh nhiều, mồm miệng cũng lanh lợi, càng không nghĩ tới nó còn có thể đề xuất yêu cầu này.
Đây, đây, đây thật sự là thông minh không có biên giới.
Nàng không chỉ không tức giận, còn vui mừng đến phát khóc.
Nàng kéo tay Trần A Phúc nói: "Sở Thiếu phu nhân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, cái này tình của cô, ta cùng vương gia nhà ta nhớ một đời."
Trần A Phúc cười nói: "Vương phi khách khí rồi, ta cũng rất đúng thích Hiên nhi, rảnh rổi thì thường dẫn hắn đến chơi."
Tiễn bọn họ đi, Dư tẩu tử chỉ một đống vàng bạc châu báu màu sắc rực rỡ trên bàn nói: "Đây là Thụy Vương Phi đưa."
Mẫu tử Trần A Phúc tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ, nha đầu của Sở tam phu nhân đến.
Nàng cười nói: "Tam phu nhân nói, hiện tại thời tiết muộn rồi, đại nãi nãi đường đi mệt nhọc, liền không cần đi thỉnh an cho trưởng bối ..."
Trần A Phúc đứng lên nói tạ, lại để cho người cho nha đầu một cái hà bao.
Nàng ngồi trên giường, cho hai đứa bé uống sữa, lại đặt bọn họ ở trên giường chơi, vừa ăn nồi lẩu vừa nghe Dư tẩu tử bẩm báo.
Dư tẩu tử nói trong phủ gió êm sóng lặng, có Sở tam phu nhân tọa trấn, nhị phu nhân muốn ra yêu thiêu thân cũng không thi triển ra được.
Nhưng mà, lúc hai tiểu ca trăng rằm, hai chị em dâu nháo một hồi.
Bởi vì tam phu nhân muốn cho nhị gia hoặc là tam gia mang nhị cô nương đại biểu Hầu phủ đi Định Châu uống tiệc đầy tháng, nhưng nhị phu nhân chính là