NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Khi Sở Hàm Yên chuyển đến đứng trước mặt Trần Đại Bảo, Kim Yến Tử liền bay đến trên tay nàng, hướng nàng cười, ra sức lộ ra sức quyến rũ của mình.
Kim Yến Tử cười đến mắt đậu xanh nhỏ lại cong lên, biên độ cong lên hai bên khóe miệng càng lớn, đầu lưỡi hồng bên trong mỏ nhọn còn không ngừng rung động.

Chít chít kêu: "Muội muội thật trắng, nha nha nha, muội muội thật trắng..."
Người khác mặc dù nghe không hiểu lời nó nói, hai chân lại sắp bị tiếng nỉ non của nó gọi cho mềm đi.
Trên mặt Sở Hàm Yên có một nụ cười, lại mềm mại nói: "Điểu điểu - - cười, điểu điểu - - cười ..."
Đại Bảo vừa nhìn muội muội xinh đẹp thích Kim Bảo đến quên hết tất cả, đắc ý giới thiệu: "Nó gọi Kim Bảo, là đệ đệ của ta, không chỉ biết cười, thanh âm cũng vô cùng dễ nghe, còn biết nhận biết đường." Lại chỉ Thất Thất cùng Hôi Hôi trên bờ vai, còn có Truy Phong trên đất nói: "Đây là Thất Thất, đây là Hôi Hôi, chúng nó biết nói, còn biết đọc thơ.

Đây là Truy Phong, chạy được nhanh như gió."
Ánh mắt Sở Hàm Yên chậm rãi chuyển từ trên người Kim Yến Tử qua trên người Đại Bảo, dừng lại từng cái, lại dời xuống, tiếp tục nhìn Kim Yến Tử.

Như cũ nói kia mấy chữ: "Điểu điểu - - cười, điểu điểu - - cười ..."

Trần Đại Bảo vẫn có đầy đủ tự tin đối với sức quyến rũ của mình lại có một chút thất bại, cậu bán manh như thế, so ra còn kém Kim Bảo.
Cậu không biết là, cậu đã là sáng tạo kỳ tích, vài người lớn bên cạnh đều đã kích động đến không thể tự chủ...
Trần A Phúc cùng Vương thị đã bưng đồ ăn đến trên bàn, còn không thấy Đại Bảo trở về.

Thời điểm Trần A Phúc đang chuẩn bị đi tìm cậu, lại trông thấy một nam nhân hơn bốn mươi tuổi thật là cao lớn mặc trường bào tơ lụa đi đến hàng rào ngoài cửa, hắn hỏi: "Đây là nhà Trần Đại Bảo sao?"
Trần A Phúc vội vàng tiến ra đón nói: "Đúng, xin hỏi ngươi...!Lão gia có chuyện gì?"
Người nam nhân kia nhìn thấy Trần A Phúc thì ngẩn người.

Hắn ngẫu nhiên cũng lui tới Hưởng La thôn, vẫn chưa từng thấy qua tiểu nương tử xuất sắc như thế.

Cái bộ dáng phong vận này, có thể so với những chủ tử trong phủ.
Lại nhìn một chút nông gia tiểu viện đổ nát, chính là ở trong Hưởng La thôn, cũng thuộc về nghèo.


Không thể tưởng được nhà nghèo rớt, còn có thể dưỡng ra khuê nữ thủy linh dạng này, còn có Trần Đại Bảo tướng mạo xuất chúng, người nhỏ quỷ lớn, thậm chí chim chóc cùng chó nhỏ nhà cậu đều không giống người thường.
Hắn có chút tò mò, hỏi, "Ngươi là tỷ tỷ Trần Đại Bảo?"
Trần A Phúc nói: "Không, ta là nương Đại Bảo, là Đại Bảo nhà ta gây họa sao?"
Người nam nhân kia lại ngẩn người, đầy mặt không thể tưởng tượng nổi, sau đó vội vàng thu liễm nghi hoặc trong mắt.

Vội nói: "A, không có.

Ta là La quản sự Đường Viên, Đại Bảo đang ở Đường Viên bồi tỷ nhi nhà ta chơi đùa.

Tỷ nhi nhà ta cao hứng, giữ cậu ở Đường Viên ăn cơm.

Đại Bảo để ta tới đây nói một tiếng cùng nương cậu, để người trong nhà đừng có gấp, sau một buổi sẽ trở lại."
"Thì ra là đi Đường Viên các ngươi." Trần A Phúc cười nói: "Đại Bảo nhà ta nhỏ tuổi,
.


Bình luận

Truyện đang đọc