NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc nói: "Nàng ta từng bước một đi xuống, còn không phải là đang tìm chết?" Lại cười nói: "Nhưng mà, Trần Vũ Huy cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sức chiến đấu của nàng ta không thể yếu hơn Hà nhị, nói không chừng có thể bắt lấy hắn cũng chưa biết chừng."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Miệng có cứng rắn đi nữa cũng không cứng rắn hơn quả đấm, Hà phủ về sau sẽ càng náo nhiệt." Lại xấu xa cười nói: "Ta vô tình tiến hành, còn làm bà mối, ghép hai người thích hợp nhất thành đôi rồi."
Trần A Phúc cười nói: "Trừ Trần Vũ Huy cùng lão phu nhân kia, không có người nào sẽ lĩnh tình chàng làm bà mối này."
Sở Lệnh Tuyên mổ Trần A Phúc một ngụm nói: "Thái độ của người khác ta không quan tâm, chỉ cần A Phúc lĩnh tình ta là được.

Gả Nhị muội muội của nàng ra ngoài, nhà mẹ đẻ của nàng cuối cùng có thể thanh tĩnh rồi."
Nghĩ đến có người thu thập nha đầu hư hỏng kia, Trần A Phúc cũng có chút kích động nhỏ, lại mặc kệ Sở Lệnh Tuyên hồ nháo một hồi.

Chỉ là động tĩnh huyên náo hơi lớn, đánh thức Lý ma ma.
Mấy ngày hôm trước Lý ma ma về nhà mình, nhưng hôm nay buổi tối bà trực đêm, nghe được động tĩnh liền từ phòng bên đi đến phía đông phòng, cách cửa phòng ngủ ho khan vài tiếng.


Lại nhỏ giọng khuyên bảo Xuân Nguyệt trực đêm ở phòng bên: "Nghe được động tĩnh cũng không biết nhắc nhở đại nãi nãi một phen, nếu như đại nãi nãi thật sự có mệnh hệ gì, mấy hạ nhân hầu hạ chúng ta đều thoát không khỏi liên quan."
Hạ Nguyệt mắc cỡ mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nói gì.
Trần A Phúc đỏ mặt, thấp giọng oán trách Sở Lệnh Tuyên vài câu.
Sở Lệnh Tuyên mất hứng thấp giọng mắng: "Bà tử kia thật sự là phản lật trời, ngay cả đại gia cũng dám quản.

Ta cũng đau lòng hài tử vậy, làm sao có thể không biết nặng nhẹ."
Nhưng sợ Trần A Phúc xấu hổ, cũng đành phải qua loa xong việc.
Ngày hôm sau là mùng bảy tháng bảy tiết khất xảo, Trần A Phúc sớm chuẩn bị châm, còn có dây nhỏ ngũ sắc, dạy Sở tiểu cô nương luyện tập xỏ kim.
Nhưng mà, Trần A Phúc cũng không mua Thất Khổng Châm lỗ kim nhỏ, loại châm này ngay cả người lớn cũng không dễ dàng xuyên qua, nàng cho tiểu cô nương luyện tập là châm lớn may chăn mền.

Lí do nàng thoái thác là: "Trước dễ sau khó, trước bồi dưỡng lòng tự tin cho con bé."
Từ mấy ngày bắt đầu tiểu cô nương liền ngày ngày chăm chỉ luyện tập, còn thật có thể xuyên qua được, cao hứng không thôi, sẽ chờ khuya hôm nay có thể đối nguyệt xỏ kim.

Nhưng mà, buổi trưa liền bắt đầu mưa nhỏ giọt giọt tí tách.

Tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn lên rất cao, rất sợ ông trời không cho nàng cơ hội làm cô nương khéo léo.
Vừa mưa Lý Hiên cũng không vui, phải nói đến phủ thành nhóc liền liên tục không mấy vui vẻ, bởi vì nơi này không có khu vui chơi thiếu nhi.
Trần A Phúc kêu người ôm nhóc lên giường, lại để cho hai con chim cùng thật dài và ngắn ngủi cùng lên giường, bắt đầu kể chuyện xưa cho nhóc.

Mà Truy Phong cùng Ào Ào thì nằm bên cạnh ở dưới giường gạch, chúng nó cũng không thích bên này, không rộng mở.
Tiểu tử thích nghe nhất chính là "bộ đồ mới địa chủ", mỗi lần đều cười khanh khách không ngừng.

Sau khi kể xong, lại sẽ nói: "Còn muốn nghe."
Chuyện xưa này Hạ Nguyệt và Tiểu Mặc cũng biết, nhưng nhóc chỉ thích nghe Trần A Phúc kể.
Tiểu Lý Hiên cười một tiếng, Thất Thất và Hôi Hôi cũng sẽ cười ra tiếng theo một lúc.

Thật dài cùng ngắn ngủi cũng sẽ le đầu lưỡi cười, bộ dáng manh
.


Bình luận

Truyện đang đọc