NÔNG KIỀU CÓ PHÚC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nghe được tiểu thập nhất, Vinh Chiêu không chỉ tức chết, còn chột dạ.

Tiểu thập nhất là bào đệ thái tử, hiện thời tương đối được Hoàng thượng sủng ái, thái tử yêu thương.

Tiểu thập nhất lại còn là con nuôi nữ nhân này!
Vinh Chiêu không chỉ một lần thầm mắng Nhị hoàng tử, thật sự là kẻ vô dụng nâng không dậy nổi, làm việc do dự thiếu quyết đoán.

Nếu như lúc trước trực tiếp đánh chết Cửu hoàng tử, hoặc là giết chết Đan Tiệp Dư, Nhị hoàng tử không cần chạy tới tỉnh Nam Trung tạo phản, mình cũng sẽ không rơi xuống loại hoàn cảnh này...
Vinh Chiêu không muốn để Trần A Phúc tiếp tục nhắc tới tiểu thập nhất, cản Trần A Phúc nói: "Mấy cháu trai của bản cung đâu? Nếu có mấy người bọn họ pha trò ở bên cạnh, bệnh bản cung cũng sẽ rất nhanh một chút."
Sở Hầu gia nói chuyện: "Là ta không cho ba đứa nhỏ kia đến.

Bọn họ quá nhỏ, sợ lây bệnh.

Yên Nhi ngược lại đến rồi." Rồi nói với Sở tiểu cô nương: "Yên Nhi, mau vấn an cùng công chúa điện hạ."
Sở tiểu cô nương ở ngoài cửa khom gối phúc phúc với trong phòng, sợ hãi nói: "Yên Nhi chúc công chúa điện hạ quý thể an khang."

Vinh Chiêu mới chú ý tới tiểu cô nương ngoài cửa.

Cái tiểu cô nương kia mặc bối tử gấm vóc dệt nổi đỏ thẫm, váy dài màu thiên thanh, làn da trắng nõn như ngọc, mắt hạnh ngập nước, cái miệng nhỏ nhắn tựa như cánh hoa, xinh đẹp cực kỳ.

Cái bộ dáng này, chậm rãi chồng lên cùng gương mặt đó nhiều năm trước.
Vinh Chiêu trừng mắt ra cửa, con mắt cũng trợn to, lạnh lùng quát: "Ngươi kẻ tiện nhân này, làm sao ngươi tới nhà ta!"
Sở tiểu cô nương bị hù dọa oa một tiếng khóc lên, thân thể ôm Hoàng ma ma thẳng phát run.
Trần A Phúc không đoán được có thể như vậy, nhanh đi ra ngoài ôm tiểu cô nương dậy dỗ dành.
Sở Hầu gia đứng người lên nói với Vinh Chiêu: "Công chúa, ngươi làm cái gì vậy? Bọn nhỏ không đến vấn an, ngươi nói bọn họ bất hiếu.

Bọn nhỏ đến vấn an, ngươi lại không muốn nhìn thấy bọn họ như thế.

Công chúa điện hạ, ngươi quả thật khó hầu hạ." Thanh âm không lớn, lại lạnh đến như hàn băng trong ngày đông giá rét.
Vinh Chiêu tựa như mới phản ứng kịp, nói: "Sở lang, là ta nhìn lầm.

Ta cho rằng nó là..."

Một năm kia, nàng ta mới mười tuổi.

Ở một buổi sáng xuân dương sáng rỡ, nàng ta dẫn hai cung nữ đang chơi diều.

Diều bay được cao cao, lại đột nhiên đứt dây.

Nàng ta không bỏ được, liền chạy theo phương hướng con diều bay đi.

Vượt qua tường ngoài một tòa cung điện, nàng ta thiếu chút nữa đụng vào nhau cùng một người hộ vệ mặc nhung trang.
Người hộ vệ kia vội vàng ôm quyền khom người nói: "Tiểu tướng đáng chết, xông tới công chúa điện hạ."
Thanh âm như dòng suối róc rách, dễ nghe cực kỳ.
Vinh Chiêu vóc dáng còn rất thấp, mặc dù kia người hộ vệ cúi đầu khom người, nhưng vẫn nhìn thấy trán trắng nõn bóng loáng cùng sống mũi rất thẳng của hắn, trực giác của nàng ta hắn hẳn là rất tuấn tú.
Vinh Chiêu không chỉ không có tức giận, còn nổi lòng hiếu kỳ.

Nói: "Ngẩng đầu lên."
Người hộ vệ kia không dám ngẩng đầu, lại ôm quyền nói: "Tiểu tướng không dám."
Vinh Chiêu nén giận nói: "Ngươi ngẩng đầu ta liền không trách, ngươi không ngẩng đầu lên ta liền muốn trách, còn muốn nói cho phụ hoàng cùng mẫu phi ta, nói ngươi va chạm ta."
Người hộ vệ kia suy tư một chút, vẫn là ngẩng đầu lên.
Dưới xuân dương, nam nhân này ngọc thụ lâm phong, mắt lạnh lẽo như
.


Bình luận

Truyện đang đọc