PHÀM NHÂN TU TIÊN

Tay áo Hàn Lập lại run lên,một tiểu đỉnh màu lam khác đồng dạng bắn ra một trận sương mù,sau đó thần niệm thúc giục,vụ khí liền hướng không trung phía trên pháp trận bay đi,bay đến hơn hai mươi trượng phía trên mới trôi nổi bất động.

Ngân quang chợt loé,tiểu đỉnh hiện ra phía trên Nhân hình khôi lỗi rồi lặng yên bất động tại đó.

Hàn Lập gật đầu,đột nhiên vỗ vào túi linh thú bên hông,một cỗ Hàn khí từ trong túi cuộn ra,sau đó hoá thành mười hai con rết lớn vài thước,trên lưng có bốn cánh.

Chính là mười hai con Lục Dực Sương Công.

Mấy con ngô công này vừa hiện ra lập tức phun hàn khí,một cỗ bạch vụ tràn ngập lên không trung che giấu thân hình chúng, sau đó hàn vụ chuyển động một chút, liền chia nhau ra ẩn nấp tại các góc của cái lồng.

Sau khi hoàn tất quá trình bố trí,thần sắc Hàn Lập mới buông lỏng.

Nhưng hắn vẫn không dám làm qua loa, cẩn thận kiểm tra lại pháp trận một lượt,xác nhận hết thảy đều bình thường mới đứng tại một nơi trong pháp trận,hai tay bấm quyết niệm thần chú,bỗng nhiên quanh thân toả ra một tầng tử sắc quang diễm,thân hình hắn dường như hư ảo,chậm rãi chìm vào bên trong,nháy mắt đã không thấy đâu.

Trong quang lung(lồng giam ánh sáng) chỉ còn lại tiểu đỉnh cùng con rối đang đang đứng bất động trong làn sương trắng nhẹ nhàng lay động.

Mà cách đó chừng mười trượng,thân hình Hàn Lập đang chìm vào trong một mảnh dung nham đỏ đậm.

Để có thể đi vào trong vùng cực nhiệt của miệng núi lửa,dưới sự bảo vệ của Tử La Cực Hỏa, Hàn Lập không cảm giác được chút khác thường nào.Nhưng khi hàn khí cùng nhiệt khí đan xen vào nhau thì không ngừng vang lên từng loạt tiếng sấm trầm đục,làm cho người ta nghe thấy thì có chút phiền lòng.

Hàn Lập cũng không phải không nghĩ đến việc dùng Hoả Long Trụ bảo vệ phía trước nhưng với tình cảnh hiện nay,vòng bảo hộ hoả thuộc tính tuy rất dễ dung hợp cùng dung nham nhưng ở hoàn cảnh cực nhiệt như thế này thì việc khống chế vòng bảo hộ cực kỳ hao phí pháp lực,tiêu hao hơn nhiều so với Tử La Cực Hỏa.Nếu không vì Thái Dương Tinh Hoả thì Hàn Lập cũng sẽ không làm như vậy.

Có điều hắn ở trong dung nham,cho dù đem thần niệm mở ra hết cỡ thì cũng chỉ cảm ứng được phạm vi so với khi ở trên mặt đất, không quá trăm trượng xung quanh.

Hàn Lập phát hiện ra vấn đề này,không khỏi thở dài.

Trách không được Hàn Ly thượng nhân dù biết rõ Thái Dương Tinh Hoả ở nơi này, nhiều năm như vậy, lại không thể thành công,cuối cùng cũng đành buông xuôi ý nghĩ bắt giữ tinh hoả này.

Trong hoàn cảnh này,cho dù là một gã Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ muốn dễ dàng quơ một cái là bắt được một cái Thái Dương Tinh Hoả đầy đủ linh tính thì đúng là có chút thiếu thực tế,có lẽ chỉ tu sĩ Hoá Thần kỳ ra tay, mới có thể có khả năng như vậy.

Cho dù hắn đã chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng việc có thành công hay không thì cũng khó nói trước.

Hàn Lập vỗ mạnh một cái vào Thái Âm Hỏa Điểu đang đứng bất động trên đầu vai. Hoả điểu này liền mở hai cánh bay khỏi vòng bảo hộ màu tím,chui vào trong dung nham không thấy bóng dáng.

Toàn bộ quá trình im hơi lặng tiếng,tựa như không để ý đến dòng dung nham cực nóng,cũng không gặp trở ngại nào.

Hàn Lập thấy, đầu tiên không biết nói gì,lập tức lại mừng thầm trong lòng.

Thái Âm Chân Hoả này rõ ràng là vật chí âm,gặp phải dung nham cũng không trở ngại gì.Xem ra loại hoả mà được xưng danh là một trong Tam đại chân linh chi hoả, khẳng định có chỗ huyền diệu mà hắn không biết rõ.Về sau mà có cơ hội thì nhất định phải cẩn thận nghiên cứu một phen.thái âm chân hỏa cùng thái dương tinh hỏa, vốn một cái sinh ra từ trong cực nóng,âm dương hấp dẫn lẫn nhau.Chỉ cần Thái Dương Tinh Hoả đang ở vùng phụ cận thì nhất định sẽ bị hấp dẫn mà tìm đến,hắn liền nhìn phía dưới rồi đi tới.

Trong lòng cân nhắc một lượt,Hàn Lập liền thông qua tâm thần liên hệ với Hoả Điểu đang ở gần đó,lấy miệng núi lửa làm trung tâm,bắt đầu bay khắp nơi xung quanh miệng núi lửa.

Vài ngày sau,Hàn Lập gần như đã đem phạm vi mấy ngàn dặm dưới mặt đất đều tìm qua một lượt,đặc biệt là những vị trí mà Hàn Ly thượng nhân đã từng phát hiện ra tung tích tinh hoả,một tấc đều không buông tha.

Nhưng làm cho hắn thất vọng chính là không hề phát hiện được chút tung tích của Thái Dương Tinh Hoả nào.

Hắn cảm thấy đau đầu,chỉ có thể mở rộng phạm vi tìm kiếm ra.Thế nhưng Thái Dương Tinh Hoả kia dường như chưa từng tồn tại,hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Một tháng sau,Hàn Lập đang ở cách điểm ban đầu mấy vạn trượng tìm kiếm,tuy trên mặt không biểu thị gì nhưng trong lòng thực sự cảm thấy lo âu.

Mặc cho mỗi ngày đều không ngừng khổ công tìm kiếm trong dung nham,hai mắt đã đỏ đậm,thần niệm phải toàn lực quét qua vùng phụ cận làm cho pháp lực tổn hao rất nhiều,chỉ sợ không thể nhẫn nại được nữa.

Ngay khi Hàn Lập đang cân nhắc có nên quay trở lên mặt dất khôi phục linh lực hay không, đột nhiên biến sắc,hai mắt bắn tinh quang ra bốn phía,trên mặt hiện ra sự sợ hãi lẫn vui mừng.

Hắn không nói lời thừa mà vỗ vào túi trữ vật,ngay tức khắc hắc sắc tiểu bình chứa Ngũ Tử Đồng Tâm Ma liền bay ra ngoài, giữa dòng dung nham, thả ra ngũ ma.

Ngũ ma tuy rằng ở trong dung nham cảm thấy không thoải mái nhưng với ma khí màu trắng quấn quanh thân hình, cũng không cảm thấy nơi này quá nóng.

Hàn Lập trong miệng lẩm bẩm vài câu,ngũ ma liền hoá thành hình dáng quỷ đầu,xoay người bắn nhanh vào dòng dung nham.

Tay áo Hàn Lập run lên,hơn mười cây Hoả Long Trụ hiện ra,toả ra màn hào quang đỏ đậm bảo vệ quanh thân, liền nhoáng lên một cái,cuối cùng dần dần mơ hồ đi,hoà nhập vào trong dòng dung nham nóng chảy, biến mất không thấy.

Kể từ đó,không gian ngoại trừ những sóng lưu động ngẫu nhiên ra thì trở nên yên tĩnh vô cùng.

Chỉ sau thời gian uống một chén trà,một đạo xích quang mang chợt loé lên, Thái Âm Hỏa Điểu được xích quang bao bọc liền lao ra,biến mất vào một góc khác của dung nham.

Gần như cùng lúc đó,vùng dung nham gần đó đột nhiên quay cuồng một lúc,nhiệt độ chợt tăng lên gấp đôi,đồng dạng ngân quang loé sáng,tựa hồ như có cái gì đó lướt qua đuổi sát theo Thái Âm Hỏa Điểu.

Sau khi ngân quang biến mất,vùng dung nham xung quanh liền khôi phục lại như ban đầu,nhưng nhiệt độ cực nóng lại không giảm xuống. Mà liền sau đó hồng quang loé lên một cái,Hàn Lập từ trong vòng bảo hộ ở gần đấy hiện ra,trong mắt lộ ra vẻ vui mừng nhìn hướng ngân quang biến mất,không nói gì mà chỉ hoá thành một đạo hồng quang đuổi theo.

Cứ như vậy,ba người toàn lực truy đuổi, khoảng cách mấy vạn đặm chỉ tốn nửa canh giờ phi độn, đã tới khu vực phụ cận miệng núi lửa mà Hàn Lập bày ra pháp trận lúc trước.

Nhưng đúng lúc này thì phiền toái lại xuất hiện.

Thái Âm Hỏa Điểu mặc dù trong dung nham không chịu nhiều ảnh hưởng,rất linh hoạt nhưng so với đoàn ngân quang phía sau thì tốc độ rõ ràng kém một bậc.Trải qua một khoảng thời gian truy đuổi,chỉ còn cách miệng núi lửa hơn mười trượng liền bị ngân quang phía sau đuổi kịp.

Lập tức ngân quang đột nhiên hướng Thái Âm Hỏa Điểu đánh tới,bắn ra một mũi nhọn màu hoả hồng.Hàn Lập thấy vậy nhưng cũng không dám mạo hiểm ra tay vì sợ kinh động đoàn ngân quang kia,nhưng hắn tâm thần tương thông cùng Thái Âm Hỏa Điểu nên cuối cùng cũng đã nhìn rõ rằng được bộ mặt thật của ngân quang.

Đó là một con ngựa nhỏ toàn thân trắng noãn,chỉ cao khoảng vài tấc,trên lưng có một đôi tiểu sí(cánh nhỏ) ngân quang bao phủ.

Tiểu Mã này đuổi theo Thái Âm Hỏa Điểu,hai cánh vỗ một cái thì vô số hỏa hoa từ trên tiểu sí bắn ra đón đầu Thái Âm Hỏa Điểu trùm tới,đó tất nhiên là linh hoả của Thái Dương Tinh Hoả biến thành.

Mà con Thái Âm Hỏa Điểu kia vừa mới sinh ra, kì thật vô cùng suy yếu, mới để cho Hàn Lập dễ dàng bắt được,nhưng sau đó nó đã thôn phệ vô số Hàn khí của vạn niên huyền ngọc trong Huyền Ngọc động của Tiểu Cực Cung, làm cho uy lực của nó tăng lên nhiều.

Cho nên luận về sức mạnh thì Thái Âm Hỏa Điểu cũng không hề kém Thái Dương Tinh Hoả.

Nhưng hiện nay nó đang ở trong dung nham,Tiểu Mã đã mượn sức mạnh vô tận của dung nham khiến uy lực tăng lên ba phần.Dưới tình cảnh Thái Âm Hỏa Điểu còn phải tiêu phí một phần linh lực ngăn cản sức nóng của dung nham cho nên mặc dù toàn lực phun ra Hàn khí màu đỏ ngăn cản nhưng sau giây lát liền bị dồn xuống hạ phong.

Hàn Lập thông qua thần niệm thấy được cảnh này thì nhíu mày.

Không kể là hắn hay ngũ ma đang trong hình dáng quỷ đầu thì hiện nay đều không tiện ra tay trợ giúp.Dù sao theo trí nhớ của Hàn Ly thượng nhân thì đoàn Thái Dương Tinh Hoả này dường như linh tính đã hình thành rất lâu,hơi một chút động tĩnh sẽ lập tức bỏ chạy.Nếu Thái Dương Tinh Hoả biến thành hoả linh,lại có hoả độn thuật kì diệu vô cùng, giữa dung nham đi tới đi lui đều không thể nhìn thấy.Nếu xảy ra tình huống nó chạy ra xa, thì không có hy vọng lại một lần nữa truy đuổi tiếp nữa.

Nếu đã kinh động một lần thì lần sau cho dù Thái Âm Hỏa Điểu lại ra mặt dụ dỗ thì Hàn Lập không chút nắm chắc hoả linh này sẽ lại mắc mưu.

Cho nên mặc dù rõ ràng Hoả Điểu đang rơi vào thế hạ phong nhưng hắn cùng ngũ ma không dám dễ dàng ra tay tương trợ,chỉ là sắc mặt âm trầm,trong lòng không ngừng suy tính.

Bỗng nhiên trong lòng hắn vừa động,một chủ ý vừa nảy sinh,lúc này hai tay bấm quyết,trong miệng phun ra một viên châu màu trắng,chính là viên Tuyết Tinh Châu do Tử La Cực Hỏa bồi luyện mà thành.

Hàn Lập đánh mấy đạo pháp quyết lên viên châu,viên châu liền quay tròn rồi bỗng nhiên hoá thành một đạo bạch quang bay thẳng đến chiến trường phía trước.

Một lát sau,Tuyết Tinh Châu liền xuất hiện tại địa phương Tiểu Mã cùng Thái Âm Hỏa Điểu đang tranh đấu.

Sau đó,viên châu liền nhoáng lên một cái,rơi thẳng về phía song phuong.

Tiểu Mã thấy vậy thì liền giật mình,hai cánh nhoáng lên một cái,vô số đoá ngân diễm bắn ra,thân hình trong dung nham liền biến mất sau đó xuất hiện cách đó ngoài hai mươi trượng,hai mắt nhìn chằm chằm vào viên châu với vẻ nghi ngờ.

Nhưng Thái Âm Hỏa Điểu kia lại không hề có ý trốn tránh,ngược lại nhân cơ hội này bay về phía trước,há miệng đem viên châu nuốt vào.Lập tức cả người xích mang đại trướng.

Hoả Điểu liền không chút do dự quay đầu hướng phương xa bay đi.

Mà Ngân Sí Tiểu Mã mặt mày ngẩn ngơ,con mắt xoay tròn chuyển động vài cái,sau khi thấy không chút việc khác thường liền mở to hai cánh đuổi theo.

Nhưng lúc này,Thái Âm Hỏa Điểu sau khi mượn uy lực của Tử La Cực Hỏa ẩn dấu trong Tuyết Tinh Châu thì độn tốc tăng lên rất nhiều,Ngân Sí Tiểu Mã trong thời gian ngắn không cách nào đuổi theo được.

Chỉ trong nháy mắt,song phương đã bay khỏi miệng núi lửa.

Thái Âm Hỏa Điểu thay đổi phương hướng độn quang,hướng phía trên bay nhanh đi.

Bình luận

Truyện đang đọc