PHÀM NHÂN TU TIÊN

Một tay hắn bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, hắc khí sau lưng phóng lên cao vút, bên trong hắc khí mơ hồ hiện lên một cái hư ảnh ma tướng ba đầu sáu tay màu vàng rực rỡ.

Bốn cánh tay của ma tướng này khẽ đảo, tức thì bốn thanh kim sắc cự nhận cũng theo đó hiện ra trong tay, đồng thời mỗi thanh đều đánh ra một đạo nhận quang màu vàng kim.

Những nhận quang này loáng cái đã dài ra gần mười trượng, thanh thế cực kỳ kinh người, ngay cả nam tử cùng phụ nhân Ma tộc và ma thú đều đồng loạt thi triển thủ đoạn để ngăn cản nhưng cũng bị nó đánh cho rối rít thối lui.

Nhân cơ hội này Hàn Lập nhanh chóng thu lại pháp tướng cùng với hỏa điểu màu bạc rồi thân thể hóa thành một đạo thanh hồng ** chói mắt lao ra ngoài cửa, còn Báo Lân Thú sau khi thu lại hóa thân hư ảnh cũng hóa thành một đoàn kim quang theo sát Hàn Lập.

Nam tử ma tộc cùng phụ nhân váy xanh thấy tình hình này hiển nhiên biết có điều không hay, sau khi truyền âm gấp với nhau hai câu, nam tử ma tộc lập tức dẫn theo ma cầm đuổi theo, mà phụ nhân váy xanh thì cuống quít bay về phía nơi ở của đám hạch tâm đệ tử kia.

Chỉ sau chốc lát, phụ nhân xuất hiện ở phía trước một thiên điện***, sắc mặt nàng lập tức trở nên hết sức âm trầm.

Đại môn của thiên điện này chẳng những đổ bể tan tành mà mấy tầng cấm chế bố trí gần đó cũng bị người ta bài trừ không còn một mống.

Hơn nữa có mấy tên thủ vệ Ma tộc mặc chiến giáp màu xanh biếc cũng ngã trái ngã phải nằm đầy đất ngoài cửa lớn.

Phụ nhân váy xanh chửi bới một câu rồi cũng không chần chờ gì thêm nữa mà rú lên một tiếng dài thê lương, tiếng kêu vang vọng chọc thẳng tới chín tầng mây.

Trong khoảnh khắc, cả tòa Huân Hương Trại cũng trở nên sôi sục, Thanh Dực nhân tu vi thấp lập tức đóng cửa khóa nhà mà một số Ma tộc có tu vi cao thì giật nảy mình rối rít ra khỏi phòng bay về phía tiếng rú kia.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập và Báo Lân Thú đã hội hợp lại một chỗ, cũng không chần chờ mà lao thẳng về một góc hàng rào vắng vẻ.

Ở phía sau hắn không xa, nam tử Ma tộc nọ cưỡi trên lưng con ma cầm màu trắng, liều mạng theo sát không rời.

Sau khi nghe thấy tiếng rú của phụ nhân truyền đến, Hàn Lập khẽ cau mày, thần sắc nam tử Ma tộc phía sau trở nên ngưng trọng, sau khi hít sâu một hơi, có vẻ như hắn cũng sắp sửa rú lên một tiếng tương tự.

Nhưng ngay lúc này, Hàn Lập ở phía trước bỗng nhiên lật tay ném ra mấy trăm trương phù màu kim ngân, đồng thời bay thẳng lên cao, lóe một cái đã biến mất trong hư không không thấy bóng dáng.

Một tiếng nổ vang trời phát ra!

Thiên địa nguyên khí trên không cũng run rẩy, hư ảnh một tòa cung điện khổng lồ lững lờ hiện ra giữa ngũ sắc hà quang rồi ầm ầm rơi xuống phía dưới.

Nam tử Ma tộc cả kinh trong lòng, cũng bất chấp hết thảy, quạt lông màu trắng trong tay quạt tới tấp về phía không trung, một cỗ lốc xoáy tuôn ra cuốn về phía hư ảnh cung điện trên cao.

Cát bay đá chạy, có vẻ như nó rất có thể mạnh mẽ thổi tan được hư ảnh của tòa cung điện này!

Nhưng Hàn Lập ở phía xa cười lạnh một tiếng rồi khẽ điểm một cái về phía hư ảnh cung điện trên trời cao.

Từ trên trời cao trong nháy mắt lại bộc phát ra vạn đạo quang mang, ngũ sắc hà quang lại càng tuôn xuống phía dưới, cuốn đi tất cả cuồng phong biến vào hư không.

Mà hư ảnh của cung điện sau một tiếng nổ vang đã chụp lấy nam tử Ma tộc còn chưa kịp xử trí thế nào vào trong.

Nam tử Ma tộc chỉ vừa cảm thấy mắt hoa lên thì thân mình đã ở trong một vùng sương mù mờ ảo, ở phía xa xa dường như đâu đâu cũng đều là hư ảnh đủ loại đình đài lầu các khiến người ta nhất thời không còn biết mình đang ở nơi nào.

Vị Ma tôn Thanh Dực tộc này sắc mặt đại biến, liền không chút lưỡng lự ném quạt lông trong tay bay ra, quạt lông lập tức hóa thành hơn chục con phong giao mờ ảo rồi đánh thẳng về phía những hư ảnh nơi xa kia.

Trong lòng tên Ma tộc này hiện giờ cũng rất rõ ràng, ngay cả khi hắn có thể thoát khốn ra ngoài nhưng hiển nhiên không cách nào đuổi kịp Hàn Lập được nữa.

Sự thật đúng là như vậy!

Hàn Lập vừa nhìn thấy có thể dùng phù tạm thời vây khốn được nam tử Ma tộc kia thì tức thì một tay bấm niệm pháp quyết.

Một tiếng sét đánh vang lên!

Sau lưng Hàn Lập lập tức hiện lên một đôi lông cánh xanh trắng, đôi cánh khẽ vỗ một cái, hắn liền hóa thành một tia thanh ti bắn đi, chỉ chớp lên vài cái đã biến mất trong bóng tối.

Không lâu sau, trong biển sương mù màu trắng sữa giữa ba ngọn núi đột nhiên truyền ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Một đạo kiếm quang khổng lồ to bằng thân người bỗng nhiên chém ra từ biển sương mù, nơi hàn quang quét qua đều khiến biển sương mù tách ra làm đôi.

Sương mù tới tấp tản ra bốn phía như điên loạn, phảng phất như cấm chế của cả tòa trấn trại của Huân Hương Trại này đều bị một kiếm này chém nát.

Nhưng sau khi kiếm quang màu xanh lóe lên rồi biến mất, từ trong một góc của biển sương mù có hai đạo cầu vồng bắn ra, sau khi đảo qua xung quanh cũng phá không lao về phía chân trời.

Chỉ trong chốc lát, từ trong biển sương mù phía dưới có mấy tiếng rống giận truyền tới, độn quang đủ mọi màu sắc từ đó lao ra đuổi theo hai đạo cầu vồng phía trước.

Một người thân ảnh yểu điệu trong hai đạo cầu vồng phía trước chính là vũ y thiếu nữ, còn một gã mặc thanh bào hiển nhiên là Hàn Lập.

Vũ y thiếu nữ quay đầu nhìn năm sáu tên Ma Tôn Thanh Dực tộc ở vài dặm phía sau đang đuổi sát không nghỉ, khóe miệng hơi nhếch lên cười khẽ.

"Hàn huynh, cũng không sai biệt lắm rồi, chúng ta nên bỏ bọn họ lại đi."

"Được, bắt đầu động thủ đi." Hàn Lập nghe thấy vậy, thần niệm đảo về phía sau, bất động thanh sắc gật đầu, tiếp đó dừng lại độn quang, vô số điện hồ màu bạc từ cơ thể hắn tuôn ra rồi biến ảo thành một con Lôi Bằng màu bạc lớn gần một trượng.

Hai cánh Lôi Bằng này mạnh mẽ vỗ một cái, điện hồ phía ngoài thân nổ vang một tiếng, thân thể lập tức điên cuồng phóng lớn gấp mười hóa thành một con Lôi Bằng dài chừng mười trượng, tiếp đó đôi cánh khổng lồ lại vỗ mạnh thêm một lần nữa, Lôi Bằng liền hóa thành một đạo ngân hồ bắn đi, chỉ lóe một cái đã biến mất vô ảnh vô tung ở phía chân trời.

Còn vũ y thiếu nữ đã xoay chuyển trong độn quang mà biến thành một con Ngũ Sắc Thải Phượng, ngũ sắc hà quang phía ngoài thân thể con phượng này cuộn lên một cái, nó đã lao vào hư không biến mất không tăm tích.

Mấy đạo độn quang đuổi theo phía sau giật mình, bất giác dừng lại, cũng rối rít hiện ra chân thân.

Một nữ tử yếu ớt nhất trong đó rõ rành rành chính là phu nhân mặc váy xanh lúc trước.

Những tên Ma Tôn Thanh Dực tộc này nhìn về hư không trống rỗng phía xa, sắc mặt tên nào cũng đều xanh mét xám ngắt.

"Không ngờ lại để cho hai tên tặc tử này trốn thoát mất rồi! Xem biến thân của bọn chúng thì chẳng lẽ là mấy lão quái vật của Thú Tôn Điện sao..." Một lão giả râu tóc đỏ ngầu đột nhiên đập mạnh quải trượng đen nhánh trong tay, giận dữ nói.

"Có thuật biến hóa nhưng chưa hẳn đã là người của Thú Tôn Điện. Mấu chốt là hai người này chạy tới trại của chúng ta làm gì? Thanh Trường Ác Lão, ngươi là người cảnh báo đầu tiên có phát hiện được gì không?" Một tên Ma Tôn khắp người đen nhánh nhìn không rõ mặt mũi lạnh lùng hỏi phụ nhân váy xanh.

"Một tên đệ tử có chân huyết ở Thanh Linh Điện bị hai kẻ này cướp đi mất rồi!" Phụ nhân chần chờ giây lát rồi trả lời có hơi chút xấu hổ.

"Quả nhiên là người tới vì Thanh Loan chân huyết! Chỉ có một tên đệ tử bị cướp đi còn những người khác vô ngại sao?" Ma Tôn đen nhanh kia hừ lạnh một tiếng, cũng không cảm thấy có gì lạ nhưng vẫn hỏi thêm một câu.

"Những đệ tử khác không việc gì, chẳng qua chỉ là bị hôn mê ngất đi. Có điều tên đệ tử bị cướp đi kia có tiềm lực trong đám đệ tử có chân huyết đủ để đứng vào hàng ngũ năm người đứng đầu!" Phụ nhân lắc đầu nói.

"Năm người đứng đầu, nói vậy cũng có nghĩa là không thể bỏ mặc như vậy được rồi. Sau khi trở về lập tức liên lạc với Thánh Tổ đại nhân. Hai người này có thần thông rất cao, chỉ có Thánh Tổ đại nhân đích thân ra tay mới có thể ngăn lại hai gã tặc tử này được." Ma Tôn đen nhanh âm trầm nói.

"Cũng chỉ đành vậy thôi. Nếu không bắt được hai người này thì danh tiếng của bổn tộc có thể bị hủy hoại trong chốc lát mất. Lần bị trộm chân huyết trước đã là chuyện hơn mấy vạn năm trước, xem ra không ít người đã ném chuyện Lăng Nguyên đại nhân trấn giữ bổn tộc vứt ra sau gáy rồi, cần phải nhắc nhở bọn họ một lần nữa mới được." Lão giả tóc đỏ cũng đồng ý nói.

Cứ như vậy mấy tên Ma Tôn này đứng tại chỗ trao đổi với nhau vài câu sau đó cũng quay đầu độn quang trở về theo đường cũ.

Lúc này Hàn Lập và vũ y thiếu nữ sau khi biến thân cũng bay một mạch hơn nửa ngày rồi tìm một sơn động bí mật tạm thời trốn vào trong đó.

"Nói không chừng trên người những tên hạch tâm đệ tử này còn bị động tay động chân, lấy chân huyết ra rồi chúng ta sẽ lập tức rời khỏi khu vực này." Hàn Lập vừa tiến vào trong động liền lập tức trầm giọng nói với vũ y thiếu nữ.

"Điều này là đương nhiên, Hàn huynh chỉ cần chờ ta nửa canh giờ, ta sẽ lấy chân huyết ra ngay." Vũ y thiếu nữ thản nhiên cười trả lời, một cánh tay áo run lên hướng về phía mặt đất, tức thì một khối khăn gấm màu lam bay ra rơi xuống đảo một vòng, một gã thanh niên Thanh Dực tộc hôn mê bất tỉnh xuất hiện trên mặt đất.

"Tốt, tiên tử nắm bắt lấy thời gian, ta ra ngoài động hộ pháp cho ngươi một chút!" Hàn Lập biết bí thuật như vậy không nên để người khác quấy rầy, sau khi nói một tiếng thì tự giác đi ra ngoài động.

Vũ y thiếu nữ cười khẽ một tiếng, đương nhiên không có ý kiến gì khác, bàn tay đảo lật lập tức lấy ra một chồng trận kỳ trận bàn, thần sắc vừa động lại lập tức xoay người sang.

Vũ y thiếu nữ đang đi tới, vẻ vui mừng không giấu nổi trên khuôn mặt nàng.

"Nhìn thần sắc tiên tử, hẳn là đã lấy được chân huyết vào tay rồi a." Hàn Lập hỏi, ánh mắt sáng ngời.

"Không chỉ lấy được Thanh Loan chân huyết mà độ tinh khiết của chân huyết còn vượt xa tưởng tượng của tiểu muội, xem ra tên Ma tộc chúng ta bắt được cũng không phải hạng người vô danh trong đám đệ tử trọng yếu của Thanh Dực tộc. Có điều càng như thế chúng ta lại càng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đây là một phần chân huyết của Hàn huynh, đạo hữu nhận lấy đi!" Vũ y thiếu nữ cười khẽ một tiếng, ném cho Hàn Lập một cái bình nhỏ màu trắng, thận trọng nói với thần sắc nghiêm túc.

Hai mắt Hàn Lập sáng ngời, vươn một bàn tay ra chộp lấy bình nhỏ vào lòng bàn tay, khẽ mở nắp thần niệm quét vào trong bình.

"Không sai, đích thực là Thanh Loan chân huyết. Tốt lắm, vậy hiện giờ chúng ta liền rời khỏi Thiết Sa Lĩnh ngay." Nét mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, sau khi thu lại bình nhỏ thì lập tức nói.

Cứ như vậy, hai người lại tiếp tục đề khởi độn quang, một lần nữa hóa thành hai đạo độn quang nhàn nhạt phá không bay đi theo cùng một hướng.

Hai ngày sau một đội Ma tộc của Thanh Dực tộc phát hiện ra tên thanh niên Ma tộc kia bất tỉnh nhân sự trong một sơn động. Mặc dù hắn vẫn còn tính mạng nhưng chân huyết trong cơ thể không còn một giọt. Việc này dẫn tới không ít xôn xao trong những người Thanh Dực Tộc trong trại, nhưng không lâu sau, một tin tức kinh người hơn lặng lẽ lan truyền trong đám Ma tộc cao cấp.

Hóa thân của vị đại nhân Lăng Nguyên Thánh Tổ mà cả tộc bọn họ trông nhờ làm chỗ dựa kia trước đó không lâu sau một lần đi xa cũng bị trọng thương trở về nơi ở, đồng thời lập tức tuyên bố bế quan không hề tiếp kiến bất kỳ ngoại nào nữa.

Một số Tôn Giả Ma tộc biết được chân tướng sau khi xác nhận chuyện này cảm thấy sợ hãi vô cùng, gần như toàn bộ đều không hẹn mà nhất trí ngậm miệng không nhắc tới chuyện này nữa, hơn nữa phát ra lệnh cấm tộc nhân bàn tán về các sự tình liên quan. Cứ như vậy một chuyện vốn cho không ít thế lực Ma tộc phải chú ý tới vậy mà bị mạnh mẽ đàn áp đi, chỉ sau mấy ngày lan truyền trong Thanh Dực tộc ở Thiết Sa Lĩnh là sẽ không còn bất kỳ tin tức nào lộ ra nữa.

* Đắc thủ: Lấy được

** Thanh hồng: Thanh – màu xanh, hông – cầu vồng, "thanh hồng" nghĩa là đạo cầu vồng màu xanh.

*** thiên điện: điện chính

Bình luận

Truyện đang đọc