PHÀM NHÂN TU TIÊN

Huyết quang chợt lóe, ba đạo huyết ảnh trong nháy mắt hóa thành ba đạo huyết quang, tại phụ cận xoay tròn một cái rồi biến mất không thấy.

Huyết bào nhân lúc này mới dựa vào ghế gỗ ngồi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, phảng phất việc vừa rồi chỉ là việc nhỏ.

Tại một chỗ núi non thần bí, một tòa cự đỉnh được bao phủ bởi âm khí, trên đỉnh núi có một tế đàn cao hơn trăm trượng, thờ phụng một viên cự đại nhãn cầu đầy tơ máu.

Từ nhãn cầu phun ra vô số sợi tơ, đem hôi khí gần đó hút vào.

Phía dưới tế đàn, một gã có thân hình vô cùng cao lớn, mang theo một kiện áo choàng đen thần bí, đứng im không nhúc nhích.

Mà tại tầng sáu Địa Uyên, trong một cung điện lung linh lục quang, một mỹ phụ tóc trắng, sắc mặt không chút máu, đứng bên cạnh một hồ sâu, lạnh lung nhìn vào trung tâm hồ. Bên cạnh nàng là hai nữ tử chừng hơn hai mươi tuổi.

Sắc mặt nhị nữ đồng dạng cũng tái nhợt, nhưng một người có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, có vẻ động lòng người, khiến chon am tử muốn ôm vào lòng. Một người khác lại có vóc người nổi bật, da thịt trắng như tuyết, nhưng ánh mắt thì lại lạnh như băng.

Bốn phía hồ sâu là những tiểu pháp trận không đồng nhất trải rộng khắp nơi, ký hiệu hắc ám không ngừng tuôn ra, phiêu đãng quanh hàn đàm.

Mà ở trung tâm thủy đàm, một bóng người mơ hồ màu đen, vẫn không nhúc nhích phiêu phù trong nước.

Hắc sắc phù văn khi đến gần nhân ảnh này liền chợt lóe lên, chui vào trong nhân ảnh. Nhưng nhân ảnh này thủy chung vẫn không nhúc nhích, phảng phất giống như vật chết. Mỹ phụ tóc bạc thấy vậy, sắc mặt âm trầm, nhíu mày. "Vận dụng minh hỏa!" Đột nhiên mỹ phụ tóc bạc lạnh lung mở miệng, thanh âm vô cùng già nua, rõ ràng là lão phụ nhân vừa mới nói chuyện với huyết bào nhân.

"Vâng!" Hai mỹ nữ đồng thời thấp giọng đáp, tiếp theo phân biệt tiến lên từng bước, linh quang chợt lóe, một người xuất ra một cái hắc sắc tiểu bình, một người lấy ra hắc sắc tiêu phiến. Dưới ánh mắt ngưng trọng, hai người đồng thời giơ bảo vật lên.

Một tiếng quái dị phát ra, một ngọn hắc sắc hỏa diễm từ trong miệng hồ lô bay ra, sau đó đâm thẳng xuống thủy đàm.

Nhất thời cả hồ sâu lập tức dâng lên từng trận hắc diễm, nữ tử cầm tiêu phiến kia cố sức quạt, từ trong phiến lập tức tuôn ra vô số hắc sắc hỏa diễm. Hai loại hỏa diễm phảng phất có cùng nguồn gốc, kết hợp với nhau, hắc diễm lập tức tăng vọt lên mấy lần, cơ hồ đem nhân ảnh kia bao phủ vào trong. Mỹ phụ tóc bạc thấy vậy, sắc mặt vẫn không có biến hóa, nhưng trong mắt lại có chút chờ mong. Đang phi độn ở tầng hai. Hàn Lập hiển nhiên không biết mình đang bị tồn tại đáng sợ theo dõi. Nhưng sau khi hắn phát hiện ra cổ hàn ý lần trước, hành động của hắn lại cẩn thận hơn rất nhiều.

Một bên mang theo Lôi Lan, Bạch Bích phi hành, một bên không tiếc pháp lực dùng linh mục quan sát động tĩnh gần đó.

Kết quả làm cho Hàn Lập phát hiện một số yêu vật cấp thấp, hắn liền dễ dàng vòng qua để tránh phiền toái. Về phần yêu thú phổ thông thì tại tầng hai đã sớm không còn, cho nên sẽ không gặp phải.

Bởi vì hai người Lôi Lan lúc tiến vào tầng hai đã hao tổn pháp lực không ít, cho nên tốc độ phi hành của ba người cũng không tính là nhanh, cho nên hai người vừa bay vừa một bên hấp thụ linh khí trong linh thạch, hồi phục pháp lực. Sau khi phi hành nửa ngày, bọn họ cũng không gặp phải phiền toái nào.

Tới ngày thứ hai, sau khi pháp lực của hai người Lôi Lan đã hồi phục mà vẫn không có chuyện gì phát sinh, Hàn Lập quyết định dừng thần thân linh mục lại, ba người lấy tốc độ bình thường tiến nhập vào một vùng núi xanh biếc. Tới chiều ngày thứ hai, lúc bọn họ bay qua sau núi thì lại xảy ra sự cố.

Bầu trời đối diện đột nhiên chớp động linh quang, một tiếng xét đánh truyền tới, tiếp theo một đạo thúy mang bắn nhanh về hướng bọn họ.

Sau một khắc, ba đạo thúy mang khác ở phía sau cũng bắn ra, từ xa có thể thấy được ba đạo bắn tới.

Độn quang quỷ dị như thế, cho dù ba người Hàn Lập muốn tránh thì cũng không kịp. Hàn Lập nhướng mày, mang theo hai người phía sau, từ từ dừng độn quang lại.

Bình luận

Truyện đang đọc