PHÀM NHÂN TU TIÊN

Trong màn ánh sáng, từng tiếng nổ long trời lở đất phát ra. Một ngọn núi chọc trời đến cả vạn trượng thình lình xuất hiện trong không trung.

Mặt đáy của ngọn núi rộng đến cả trăm vạn dặm, bóng đen của bó hầu như che kín cả khu vực trung tâm thành Thiên Uyên.

Tất nhiên với động tĩnh lớn như vậy thì không thể nào những người đang đứng dưới quảng trường không phát hiện ra được. Rất nhiều người giật mình nhìn lên trời cao, nhưng đập vào mắt họ chỉ là một mảng của ngọn núi đen sì mà thôi. Ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên ngơ ngác.

Không phải là những tu sĩ đang tham gia đại lễ chưa từng gặp qua ngọn núi nào lớn như vậy. Nhưng nếu là ngọn núi tự động lơ lửng trong không trung thì tất nhiên lại là một việc khác hoàn toàn.

Huống chi chỉ mới giây lát trước đó thôi, trong không trung làm gì có vật nào đâu.

Mà ở những nơi xa hơn, chính là những người bị chặn lại ở phía bên ngoài quảng trường đang cực kì kinh hoảng. Nhờ đứng ở xa mà họ có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của ngọn núi ba màu phía trước.

Chính vì vậy lại khiến họ cảm thấy giật mình nhiều hơn, vì thật bất ngờ là nửa trên ngọn núi không lồ được xây dựng rất nhiều căn lầu các. Hơn nữa trên đỉnh ngọn núi còn được che khuất bởi một màn mây màu trắng mong manh, dường như phía sau còn có thêm thứ gì đó mà họ không thể nhìn thấy.

Một số tu sĩ ởi dưới không thèm để ý đến đám vệ sĩ trong quảng trường nữa mà cứ thế bay thẳng lên ngọn núi ở trên cao.

Lúc này làn sáng màu bạc trên ngọn núi khổng lồ đã tắt đi, nó cũng thôi không bành trướng về độ lớn thêm nữa.

Hàn Lập vừa thấy những tu sĩ đang bay về ngọn núi, khuôn mặt hơi mỉm cười, một tay liên bấm niệm pháp quyết.

Vô số ký hiệu phía ngoài ngọn núi chợt lóe lên. một tầng cấm chế trong suốt chợt hiện ra, đem toàn bộ không gian vài dặm quanh ngọn núi che kín mít lại.

"Phanh, phanh..." Những tu sĩ đang bay về phía này lập tức thấy trước mặt mình lóe sáng rồi bị hất ngược ra bên ngoài.

Những tu sĩ này liền nhanh chóng ổn định lại thân hình, hai mắt ngơ ngẩn nhìn nhau, nhưng không ai dám làm ra hành động liều lĩnh nào khác.

Mọi người đều thầm hiểu, chắc chắn là ngọn núi khổng lồ này có liên quan đến vị tu sĩ Hàn Lập mới tiên vào Đai Thừa Kỳ kia. Một khi xúc phạm phải người đó chẳng phải là tự mình tìm đường xuống âm phủ hay sao?

Đúng lúc này, trong ngọn núi bỗng truyền đến một giọng nói:

"Được thấy nhiều đạo hữu cùng tới dự lễ mừng cho Hàn mỗ, thật là nỗi vinh hạnh cho kẻ hèn mọn này. Hễ là người đủ tư cách đều có thể thông qua truyền tống trận để tiến vào đây. Hàn mỗ sẽ ở tại đỉnh ngọn Đại Thừa Tiên Thai đợi các vị đạo hữu đến."

Giọng nói vừa vang lên vừa rồi đúng là của Hàn Lập!

Thật chẳng biết vừa nãy hắn dùng loại thần thông nào, tuy giọng điệu không vội cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người đang tham dự đại lễ đều nghe thật rõ ràng bên tai, giống như có ai đó đứng bên cạnh nói cho mình nghe vậy.

"Hàn tiền bối!"

"Chính là Hàn lão tổ đích thân truyền âm!"

Nghe được lời truyền âm, đám tu sĩ liền trở nên xôn xao. Tiếp đó bọn họ liền kéo nhau đi xuống quảng trường phía dưới.

Cùng lúc đó, dưới sự duy trì trật tự của các giáp sĩ, một số tu sĩ đến tham dự đại lễ được xếp thành mười đội rồi tiến về các tòa truyền tống trận ngay giữa quảng trường. Sau khi hào quang chớp lên, bọn họ liền biến mất không thấy đâu nữa.

Thì ra các tòa lầu các chi chít trên ngọi núi ba màu chính là hơn mười điện truyền tống được bố trí ở những chỗ khác nhau.

Những tu sĩ vừa được truyền tống liền hiện ra ngay giữa cung điện, rồi dùng ánh mắt tò mò quan sát bốn phía xung quanh.

Trong gian điện, một đám người hầu mặc quần áo màu trắng đã đợi sẵn, họ liền đi về những tu sĩ thi lễ rồi dùng thái độ không siểm nịnh cũng chẳng kiêu ngạo nói:

"Mời chư vị tiền bối theo ta. Vãn bối sẽ dẫn các vị đi thẳng tới nơi tổ chức lễ mừng trên đỉnh núi."

Nhưng người mới đến thấy những người hầu áo trắng này chỉ có tu vi Kim Đan hoặc Nguyên Anh thôi, cũng không cần quá để ý làm gì. Họ liền đi ra khỏi tòa điện, rồi dọc theo một đường nhỏ ngoằn ngoèo đi về phía đỉnh núi.

Những người hầu áo trắng này chính là đệ tử của Khí Linh Tử đảm nhiệm, ngoài ra còn có thêm một vài người do Hàn Lập nhờ từ đám người Cốc trưởng lão.

Mặc dù bọn họ có tu vi không cao, nhưng lúc này chỉ phải làm công việc của đám người hầu nên cũng không quá khó khăn. Trong nháy mắt, khi cự sơn hình thành thì bọn họ cũng được Hàn Lập làm phép truyền tống tới trung tâm đại điện.

Quang hà trong truyền tống trận chớp động không ngừng, càng lúc càng có nhiều bóng người đi vào trong đại điện.

Cứ mỗi một nhóm người đến lại có một gã người hầu trực tiếp dẫn họ lên núi.

Đám tu sĩ cứ dọc theo sơn đạo mà đi về phía trước. Trên đường đi không những thấy những lầu các được làm từ ngọc được điêu khắc vô cùng tinh xảo mà còn có vô số kỳ hoa dị thảo trải rộng hai bên đường lên núi. Xa xa, trong phong cảnh tú lệ như tranh, có thể thấy có cả linh cầm, linh thú nhàn nhã đi lại, trong đó thậm chí còn có không ít dị thú trong lời đồn.

Một đám tu sĩ thấy một cảnh như vậy thì trong lòng vô cùng tò mò, không nhịn được bèn tiến về phía đó để nhìn cho kỹ. Nhưng ngay khi bọn họ vừa bước ra khỏi sơn đạo thì cảnh sắc lập tức trở nên mơ hồ, cả người bị một tầng sương trắng bao phủ, lại có cảm giác dưới chân trống rỗng, giống như đang lơ lửng trong không trung vậy.

Những người này quá sợ hãi, chỉ dám đứng yên tại chỗ, không dám động đậy gì. Có kẻ không kiềm chế được còn liên tục đánh ra pháp quyết, muốn phá cấm mà ra.

Nhưng dù bọn họ có hành động như thế nào thì bạch khí ở xung quanh vẫn như trước, pháp quyết đánh ra đều biến mất trong hư không, không có chút hiệu quả nào.

Mà những người khác cũng đang ở trên sơn đạo thì chỉ thấy đám tu sĩ vừa bước chân ra khỏi sơn đạo thì thân hình cứng đơ, bất động, giống như con rối vậy.

"Ảo thuật!"

Một số người có chút hiểu biết về trận pháp biến sắc kêu lên thành tiếng khi chứng kiến một màn này.

Người hầu mặc áo bào trắng đi ở sau cùng thấy vậy thì sắc mặt ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ lấy ra một lệnh bài màu bạc. Lệnh bài vừa xuất hiện trên tay liền lập tức phun ra một dải sáng ngũ sắc.

Dải sáng cuốn tới, đám tu sĩ đang bị ảo thuật khống chế đều được kéo trở lại sơn đạo.

Nháy mắt, những người này chỉ thấy sương trắng tan đi, cánh sắc bốn phía lại khôi phục như thường.

Không chờ đám tu sĩ liều lĩnh này lấy lại tinh thần, người hầu áo trắng khom người rồi nhắc nhở bọn họ:

"Các vị tiền bối. Núi này là do lão tổ lấy pháp lực và bảo vật biến ảo thành. Ngoại trừ con đường chúng ta đang đi này, tất cả những nơi khác đều có cấm chế, mong rằng chư vị tiền bối hãy theo sát vãn bối, không nên liều lĩnh rời khỏi sơn đạo. Nếu vãn bối ra tay muộn một chút, chỉ sợ tình huống xấu sẽ xuất hiện."

Những người khác vừa nghe người hầu áo trắng nói như thế thì đều liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ.

Cấm chế ảo thuật do một tu sĩ Đại Thừa bày ra, bọn họ cũng không thể đánh giá được hết lợi hại trong đó, nhưng chắc chắn một điều là không một ai ở đây có thể phá giải.

Không riêng gì những người này, những nhóm người lên núi tham gia lễ mừng phía sau cũng được những người hầu khác nhắc nhở.

Trừ một số người đặc biệt lỗ mãng ra thì cũng không có ai dám đi tới thử sự lợi hại của cấm chế cả.

Sau khi nhóm người đầu tiên lên tới đỉnh núi thì sương mù mỏng manh bao phủ đỉnh núi đều tán đi.

Trước mặt mọi người là một quảng trường lớn do bạch ngọc tạo thành, bên trên có vô số bồ đoàn màu sắc khác nhau, được trải rộng khắp nơi.

Mà ở trung tâm của quảng trường có một tháp cao chừng mười trượng, trong suốt. Tháp có bảy tầng, mỗi tầng đều có vô số linh văn xanh biếc đang chậm rãi chuyển động không ngừng.

Mà ở trên đỉnh cao nhất của tháp, một đóa sen lớn màu xanh đang trôi nổi.

Đóa sen xanh đã nở được một nửa, cánh sen xanh biếc như nước. Ở trung tâm của đóa sen có một thanh niên áo xanh đang ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, khóe miệng hơi mỉm cười.

Nam tử đã xuất hiện từ trước này chính là Hàn Lập.

Ở một bên dưới chân hắn có một con thú nhỏ màu vàng đang nằm phủ phục, hai mắt tròn xoe đảo không ngừng để quan sát mọi người. Con thú nhỏ này là Báo Lân thú.

Mặc dù Hàn Lập nhắm mắt như không thấy đám tu sĩ lũ lượt kéo vào quảng trường, nhưng những người kia vừa thấy cảnh này thì từ xa đã kính cẩn thi lễ, sau đó mới theo đám người hầu đi tới một góc ở quảng trường, trật tự ngồi xuống xếp bằng.

Sau đó dòng người liên tục ùn ùn đổ về quảng trường, trước tiên đều cúi chào Hàn Lập sau đó cũng chọn cho mình một chỗ rồi khoanh chân ngồi xuống.

Trong số này có những ông già đầu tóc đã trắng tinh, cũng có những thiếu nữ chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, lại có cả những người của yêu tộc trên đầu mọc sừng hay trên người đầy lông lá.

Nhưng sau khi bọn họ ngồi xếp bằng trở xuống thì ai nấy đều nghiêm chỉnh nhắm mắt dưỡng thần, không dám mở miệng cùng người bên cạnh nói to gọi nhỏ gì.

Toàn bộ quảng trường đều tĩnh lặng một cách nghiêm trang.

Quảng trường này được Hàn Lập bố trí trên đỉnh núi, mặc dù diện tích không nhỏ nhưng cũng chỉ chứa được ba tới bốn vạn người là cùng. Không bao lâu sau, bồ đoàn trên quảng trường đã bị ngồi tới tám, chín phần mười rồi.

Đấy là không tính tới gần trăm vạn tu sĩ không đủ tư cách nên bị ngăn cách ở bên ngoài truyền tống trận, không được lên núi.

Vào lúc đám tu sĩ tiến vào trong quảng trường, có không ít đại biểu của các thế lực mang theo vẻ mặt khác nhau cũng bắt đầu lục tục xuất hiện.

Những người này được đám người hầu áo trắc đưa tới những vị trí gần với nơi Hàn Lập ngồi nhất.

Mà trong đám sứ giả này, có một số người có hình dáng khác hẳn với hai tộc, hơn nữa hơi thở trên người cũng vô cùng quái dị. Họ chính là sứ giả của một số Dị tộc.

Nửa canh giờ sau, cả quảng trường đã không còn chỗ trống. Thân ảnh của ông lão tóc bạc, trưởng lão thành Thiên Uyên cũng xuất hiện ở lối vào quảng trường.

Lúc này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, thời gian cũng đã tới giữa trưa.

"Giờ lành đã tới, lễ mừng bắt đầu!" Không gian dao động, thân ảnh của Khí Linh Tử đột nhiên xuất hiện ngay dưới chân tòa tháp, hướng mọi người ở bốn phía thi lễ rồi nghiêm nghị nói.

Vừa nói xong, một tiếng chuông du dương truyền tới, dải sáng ngũ sắc ở trong không trung chớp động một hồi, sau đó âm nhạc chợt vang lên, thậm chí còn xuất hiện những thân ảnh mờ ảo đang múa ở trong màn sáng kỳ diệu này.

Vô số đóa hoa ngũ sắc theo những thân ảnh đang múa kia bay đầy trời, hương thơm kỳ lạ mang đầy linh khí tràn ngập khắp quảng trường.

Một ít tu sĩ ngay khi hít được mùi hương này thì cảm thấy cả người sảng khoái, tinh thần khẽ run lên.

"Thảo Mộc Chi Tinh. Không ngờ lại có thể thu thập tinh hoa của chín chín tám mươi mốt loại kỳ hoa dị thảo để luyện chế thành Thảo Mộc Chi Tinh." Có người thất thanh kêu lên, nhưng thấy mình thất thố nên cũng lập tức ngậm miệng lại. Nhiều người trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, điên cuồng thúc giục công pháp hấp thu hương hoa này.

"Cúi chào!"

Khí Linh Tử lại cao giọng nói.

Tu sĩ nhân tộc bốn phía nghe thấy lời này thì đều đồng thời đứng dậy, hướng Hàn Lập cúi chào:

"Chúc mừng Hàn tiền bối tiến giai Đại thừa, vạn tu đồng khánh."

"Chúc mừng Hàn tiền bối tiến giai Đại thừa, vạn tu đồng khánh."

Những người của Yêu tộc và Dị tộc khác mặc dù không nói gì nhưng cũng đứng dậy cung kính chào.

Tiếng chúc mừng liên tục vang vọng khắp trời, dưới sự phóng đại của cấm chế nên truyền ra khắp Thành Thiên Uyên, quanh quẩn mãi không dừng.

Bình luận

Truyện đang đọc