PHÀM NHÂN TU TIÊN

Không biết qua bao lâu sau, âm nhu thanh niên sau khi bị một trận đau đầu như muốn nứt ra, mới giật mình tỉnh lại

Sau khi mở mắt ra, hắn lập tức bật dậy cảnh giác vạn phần, hai bên cạnh hắn rõ ràng là hắc giáp đại hán dường như cũng đã tỉnh dậy và Hàn Lập.

"Chuyện gì xảy ra! Ta nhớ ra rồi, Ngư lão tặc cuối cùng lại không có đem bảo vật cho chúng ta, ngược lại còn dùng dẫn lôi châu ám toán chúng ta." Thanh niên lập tức hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi hôn mê, không khỏi trở nên cực kỳ kinh sợ.

Mà hắc giáp đại hán lắc lắc đầu vẫn còn đang mê mang, lập tức khoanh chân ngồi dậy dùng thần niệm cẩn thận kiểm tra tình huống bên trong cơ thể.

Một lát sau, hắn mới thở phào một cái: "Khá tốt, chỉ bị tổn thương chút ít nguyên khí, cũng không quá lo ngại."

Hàn Lập vẫn cúi đầu không nói, nhưng mục quang chớp động không ngừng, tựa hồ đã xác định rõ sự tình trước mắt.

"Nhị vị có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không?" Sau khi liếc mắt nhin qua trên người Hàn Lập cùng đại hán, Âm nhu thanh niên hỏi.

"Không rõ ràng lắm, ta bị Ngũ sắc Lôi Điện chạm vào, lập tức chấn động nguyên thần liền bị hôn mê." Đại hán khẽ cười một tiếng.

"Hàn huynh đệ, ta nhớ rõ lúc ấy hình như ngươi đã phát hiện ra cái bẫy của Ngư lão, nên không có trúng kế bị dẫn lôi châu ám toán?" Thanh niên đột nhiên hướng Hàn Lập hỏi.

"Tại hạ chỉ là nhất danh phi linh sao có thể thật may mắn thoát khỏi! Ta tuy tránh thoát ngũ sắc thiên lôi, nhưng sau đó lại bị Lôi thú dùng Lôi Điện chi lực đánh lén. Giống như nhị vị đều ngất đi." Hàn Lập thở dài một tiếng, nói.

"Bị Lôi thú đánh lén? Cũng đúng, con thú này bị Ngư lão tặc dùng tinh hạch đưa vào trong thân, khiến hắn có thể tạm thời thao túng được thân thể của Lôi thú." nghe được lời ấy, âm nhu thanh niên cũng suy đoán được vài phần.

"Có điểm kỳ quái, lão tặc này đã trở mặt. sao bây giờ chúng ta còn có thể bình yên được? Hắc!

Đại hán bắt đầu suy xét lại, chuyện này có vẻ lộ ra một cổ quỷ dị.

"
Có gì kỳ quái đâu! Hơn phân nửa là lão tặc này vừa thấy đại công cáo thành, đột nhiên lại không nỡ đem vật đã hứa cho chúng ta. Ta lúc ấy đã cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ là hàng phục một đầu linh thú, vậy mà lại dùng thứ gì đó quý hiếm như thế để trao đổi. Xem ra hắn vốn là có ý định quỵt nợ. Tính keo kiệt của người này ở Vạn lôi phường, tại Thánh thành cũng coi như đại danh đỉnh đỉnh (nổi tiếng)", âm nhu thanh niên mặt biến sắc, mắng to lên.

"
Nếu đã có ý muốn không nỡ bỏ những bảo vật kia ra, đúng là không cần phải hạ sát thủ. Nhưng trong khoảng thời gian chúng ta hôn mê, người này hẳn đã sớm đào tẩu rồi." Hàn Lập gật gật đầu nói.

Vừa nghe Hàn Lập nói như vậy, đại hán như có điều suy nghĩ, hiển nhiên đã chấp nhận những lời vừa rồi.

"
Không thể để cho lão tặc này chạy mất như vậy. Bây giờ đi tới chỗ ở của hắn. Cho dù đúng là đã chạy mất, nhưng nói không chừng còn có thể tìm được đầu mối nào đó", thanh niên trong mắt hàn quang lóe lên, không cam lòng nói.

Hắc giáp đại hán sau khi do dự một chút, thì đồng ý. Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, lắc đầu nói:

"
Tu vi của tại hạ thấp, lần này có thể giữ được tánh mạng, cho dù là may mắn nhưng cũng không dám nghĩ sẽ tiếp tục truy cứu việc này. Tại đây ta đành cáo từ hai vị tiền bối."

Vừa nghe Hàn Lập nói lời này, đại hán và thanh niên cùng khẽ giật mình, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

"
Hàn huynh đệ, Ngư lão tặc trêu chọc chúng ta như thế, ngươi thật có thể nhịn được cơn tức này? Ta xem Hàn huynh đệ có một thân thần thông Lôi Điện không phải chuyện đùa, điều này chứng tỏ cũng là người có lai lịch lớn. Cho dù lão tặc này tu vi hơn xa chúng ta, nhưng hắn lúc trước thi pháp lấy ra tinh hồn của Lôi thú, rõ ràng đã nguyên khí đại thương. Nếu chúng ta liên thủ với nhau, thì hắn không quá đáng sợ. Còn nếu thật sự không được, thì ba người chúng ta cũng có thể đi tìm mấy vị trưởng lão để nói rõ. mặc dù tu vi của hắn mạnh, nhưng chẳng lẽ còn dám chống đối được với trưởng lão trong tộc?" Thanh niên nghiến răng nghiến lợi khuyên bảo.

"
Trưởng lão trong tộc… không cần phải kinh động tới bọn họ. Việc này chúng ta tự mình xử lý là được rồi." Hắc giáp đại hán sắc mặt biến đổi, nói như vậy.

"
Quên đi. Tại hạ tại Thánh thành còn có chuyện quan trọng khác, lần này cũng là thuận thế làm. Giờ sự tình đã xảy ra biến hóa khác, thì sẽ không quá để tâm tới việc này. Hai vị tiền bối, vãn bối xin cáo từ." Hàn Lập bình tĩnh lắc đầu nói, ôm quyền chào hai người, hai cánh sau lưng khẽ vỗ, người bỗng nhiên đằng không bay lên, hóa thành một đoàn thanh quang đã bay xa.

"
Không biết điều. Chỉ cần có thể tìm được Ngư lão tặc, hai người chúng ta liên thủ cũng đủ để ứng phó rồi."

Âm nhu thanh niên nhìn phía Hàn Lập đã độn quang đi xa, gương mặt âm trầm xuống, quay đầu nhìn đại hán nói.

"
Hắc hắc, chỉ là một gã nhất danh phi linh, thêm hắn cũng không thừa, vắng hắn cũng không thiếu. nhưng Ngư lão tặc dám làm ra chuyện tình này, chỉ sợ còn lưu lại hậu chước ở phía sau, cơ hội của chúng ta cũng không quá lớn." Hắc giáp đại hán có chút lo lắng nói.

"
Không đích thân tra xét một phen, thì làm thế sao biết được không có cách nào ngăn chặn lão tặc." Âm nhu thanh niên nghe vậy liền lắc đầu phản đối.

"
Nói thế, cũng có chút đạo lý. Chúng ta đi thôi." Hắc giáp đại hán hừ vài tiếng nói.

Tiếp đó, hai người này sớm đã còn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Lập, liền cùng nhau hướng thẳng đến chỗ ở của Điếm chủ.

Lúc này, Hàn Lập lại nghênh ngang quay trở về Quý tân quán, với bộ dáng đã đem việc này quẳng ra khỏi đầu óc.

Những ngày sau đó, Hàn Lập luôn ở trong lầu của Quý tân quán đả tọa không ra, không ngừng phục dùng đan dược, vừa củng cố cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ của bản thân, đồng thời hắn đau khổ tham ngộ "
Thiên Bằng biến" của Kinh chập quyết, chính là khẩu quyết biến hóa.

Muốn tranh thủ càng sớm càng tốt, thật sự đem thần thông biến hóa này nắm giữ tới mức lô hỏa thuần thanh, để có thể dùng trong thời gian thực chiến tốt hơn một chút so với quá khứ.

Hai tháng trong nháy mắt trôi qua, lúc này Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trên giường, trên người từng phiến thanh hà lưu chuyển không ngừng, đột nhiên thần sắc khẽ động, hai mắt mở ra.

Cơ hồ cùng một lúc, một thanh âm trong trẻo từ bên ngoài ung dung truyền đến.

"
Tại hạ Bạch Bích, phụng lệnh Đại trưởng lão, đến nghênh đón tiền bối tới phó ước.

Hai mi mắt Hàn Lập khẽ khép lại, lập tức lại khôi phục như lúc ban đầu.

Thân hình hắn khẽ động, quỷ mị từ trên giường thoáng cái đã xuống dưới giường.

Từ khi tu luyện qua Kinh trập quyết của "Man biến thuật", hắn cảm giác thân thể càng ngày càng phiêu linh, thân pháp so với trước kia cao hơn một bậc.

Đẩy cửa phòng, Hàn Lập đi ra khỏi ngọa thất, hướng đến đại sảnh.

Quả nhiên khi hắn ra đại sảnh, thì đang có một HSm thanh niên, hai tay để sau lưng đứng ở trong sảnh.

Thanh niên này thoạt nhìn cũng không quá anh tuấn, nhưng mà mày thanh mắt sáng, vừa thấy Hàn Lập đi ra, liền tiến lên hỏi: "Ngài là Hàn tiền bối? Tại hạ vâng lệnh của Đại trưởng lão, đặc biệt đến mời Hàn huynh khởi hành." Thanh niên tuy chỉ có tu vi là hóa thần sơ kỳ, nhưng nhất cử nhất động đều tiêu sái dị thường, chỉ nói mấy lời, lại làm cho người ta có cảm giác như vừa mộc xuân phòng (đón/tắm gió xuân).

"Bạch Bích? Xem các hạ khí vũ bất phàm, sẽ không phải chính là một trong hai vị Thánh tử chứ?" Hàn Lập liếc nhìn đánh giá thanh niên, đột nhiên khẽ cười rộ lên.

"Vãn bối thật hổ thẹn, thẹn với sự ưu ái của mấy vị trưởng lão, đúng là Thánh tử hiện giờ ở trong tộc. Chuyện này có quan hệ với Hàn huynh, thật ra tại hạ đã sớm từ trong miệng của hai vị trưởng bối ở gia tộc biết được vài điều. Tại hạ còn chưa đa tạ ơn tương trợ của Hàn huynh, nếu không vị trưởng bối chí thân của tại hạ đã

có nguy hiểm đến tính mạng."
Bạch bích mỉm cười liền ôm quyền, nói.

"Trưởng bối ngươi? Ngươi nói chính là..." Hàn Lập lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

"Gia thúc Bạch Lôi, tiểu cô Bạch Ngưng", thanh niên cười nói.

"Ngươi là cháu của Bạch Lôi huynh" ánh mắt Hàn Lập liếc qua vũ sí ánh vàng rực rỡ ở sau lưng của thanh niên, trên mặt hiện ra một tia kỳ quái.

"Hàn tiền bối không cần cảm thấy kỳ quái. Vãn bối là sau khi thành niên mới kích phát ra côn man chân thánh huyết mạch ẩn trong cơ thế, vũ sí mới biến thành bộ dáng như vậy." Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Hàn Lập, Bạch Bích mỉm cười giải thích nói.

"Thì ra là thế, xem ra các hạ cũng có tạo hóa không nhỏ." Hàn Lập lãnh đạm cười một tiếng.

Tiếp đó hắn đi theo vị Thánh tử của Thiên Bằng tộc này, rời khỏi chỗ ở.

Vài canh giờ sau, Hàn Lập đang ở trong đại điện kỳ vỹ của một tòa thành cổ dùng Bạch thạch xây nên.

Trong điện trang nghiêm túc mục, tại chính giữa điện có bầy một cái bàn làm từ Bạch thạch, hai bên phân biệt đặt năm chiếc ghế đá.

Giờ phút này trong điện ngoại trừ Kim Duyệt, Xích tu lão giả cùng mỹ phụ đang chờ hai người, trên ghế đá còn có thêm một nam tử thân mặc hắc bào.

Nam tử toàn thân tản ra hắc khí nhàn nhạt, khuôn mặt bị che đi không cách nào thấy rõ, nhưng sau lưng là vũ sí đen nhánh tỏa ra quang mang, đúng là một đôi ô sí, ở trên bàn đá thì bày đặt một cái hộp có màu đỏ như lửa, trên bề mặt đều là thụ diệp cổ quái màu xanh biếc, màu sắc của mộc hạp cùng với màu xanh này hoàn toàn bất đồng.

Hàn Lập đã sớm đứng ở trước mặt bốn người, Bạch Bích cũng sớm đã đứng ở bên cạnh.

Trong điện hào khí ngưng trọng dị thường, nhưng tất cả mấy người này đều im lặng không nói, tựa hồ đang chờ đợi người nào đó/

Mà cái tên Hắc bào nhân mới xuất hiện kia, nhìn từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá Hàn Lập, với bộ dáng có phần cảm thấy hứng thú.

Qua một lát sau, đột nhiên ngoài điện truyền tới thanh âm tiếng bước chân, một ngân sam nữ tử có vũ sí màu trắng, mang theo một làn khí phiêu linh đi tới trong điện.

Mặt nàng trắng như ngọc, sóng mắt như thu thủy, trên người không nhiễm một hạt bụi nào.

Lôi Lan, ngươi hình như đến chậm." Kim Duyệt nhìn qua nàng, lông mày khẽ nhíu lại, hỏi.

"
Khởi bẩm Đại trưởng lão, ta tạm thời tìm hiểu một ít pháp quyết, đột nhiên có chỗ lĩnh ngộ, nên mới chậm trễ thời gian. Mong rằng mấy vị trưởng lão thứ lỗi." Nàng hướng mấy người Kim Duyệt khẽ khom người, trong miệng phát ra thanh âm hơi khàn khàn.

"
Nếu như là tìm hiểu khẩu quyết có chỗ lĩnh hội, thì bỏ qua." Kim Duyệt vừa nghe nữ tử nói, thần sắc không đổi.

Nữ tử kia trong miệng cảm ơn một tiếng, cũng đứng qua một bên.

"
Ta gọi các ngươi đến tập trung ngày hôm nay, có lẽ các ngươi hẳn cũng đã biết rồi. Uyên thí luyện lần này, là quan hệ đến sinh tử tồn vong của tộc ta, cho nên vô luận như thế nào, trong hai người các ngươi cần phải có một người thông qua thí luyện, kế thừa ngôi vị Thánh chủ của bản tộc. Nhưng mà mấy người chúng ta đã nhận được tin tức, hắn đối với Thiên Bằng tộc chúng ta đều có mang địch ý muốn phân chia, nên căn bản không muốn bản tộc tránh được kiếp nạn này, hơn phân nửa sẽ cho người cùng tham gia thí luyện, sẽ âm thầm ra tay đối với các ngươi. Bởi vì hai người các ngươi trở thành Thánh tử trong thời gian quá ngắn, nếu như tộc Thánh tử của hắn lại ngang ngược cản trở, thì lần thí luyện này khẳng định có đi mà không có về. Vì thế, ta mời Hàn đạo hữu tới gia nhập Thiên bằng tộc chúng ta, tạm thời coi như là vị Thánh tử thứ ba của bản tộc, đến lúc đó sẽ trợ giúp các ngươi một tay." Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Hàn Lập ba người từ từ nói, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe vang lên quanh quẩn trong đại điện.

Bạch Bích cùng nữ tử vừa mới tiến vào đại điện nghe đến đó, đều ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Lập.

Ánh mắt của thanh niên ôn hòa dễ thân, mà ánh mắt của ngân sam nữ tử lại thanh tịnh như nước.

Hàn Lập thì mỉm cười!

Bình luận

Truyện đang đọc