PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Vài ngày trước chúng tôi đã nhìn thấy thiên tượng khi tiền bối tiến giai, cho nên đến đây chúc mừng tiến bối thần thông đại tiến!" Tiểu thú đầu trâu cuối cùng nhìn cả hai Hàn Lập một lượt nữa rồi giật mình tỉnh táo lại, vội vàng thi lễ, vẻ mặt vô cùng cung kính. Tất nhiên là nó biết được Hàn Lập trước mắt đây mới là chính chủ!

"Ồ! Các ngươi sao có thể dám chắc ta thành công tiến giai. Nói không chừng có thể đã thất bại!" Hàn Lập cười hắc hắc, hỏi tiếp một câu.

"Tiền bối nói đùa rồi, người khác có lẽ sẽ thất bại nhưng với đại thần thông của tiền bối sao có thể xuất hiện việc này." Cự mãng ba đầu đứng giữa lập tức cướp lời, mở miệng nịnh hót.

"Hàn Lập nghe xong lời này thì cười ha hả, đoạn lại đảo ánh mắt qua tứ yêu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Được rồi! không cần vòng vo nữa, ta cũng đã nghe qua các ngươi tới lần này là để hiến bảo? Có mục đích gì thì nói ra đi, ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí."

Với tu vị hiện giờ của Hàn Lập đã hơn gấp bội so với tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ bình thường, tuy rằng không cố ý để lộ khí thế nhưng lời nói bình thường vẫn có thể ảnh hướng tới thiên địa nguyên khí khiến không gian quanh đó không ngừng quay cuồng.

Tứ yêu cảm thấy không khí gần đấy trở nên nặng nề như có ngàn cân đè lên, thân hình xiêu vẹo thiếu chút nữa là ngã xuống.

"
Tiền bối bớt giận! Chúng tôi quả thực là đến hiến bảo, tuyệt không có ác ý!" Tiểu thú đầu trâu biến sắc, một mặt cố gắng điều động pháp lực trong cơ thể chống đỡ áp lực, một mặt cuống quýt quỳ xuống phân trần.

"
Vô duyên vô cớ đến hiến bảo! Thôi được, trước tiên xem bảo vật các ngươi đem đến là gì, nếu có hứng thú thì ta sẽ nghe các ngươi trình bày, còn nếu một chút tác dụng cũng không có thì các ngươi nên lập tức rời đi." Hàn Lập nhạt giọng nói.

Tùy theo lời Hàn Lập, áp lực trong đại sảnh lập tức tiêu biến khiến thâm tâm tứ yêu thở phào. Chúng vội vàng đứng thẳng thân mình.

Tiểu thú đầu trâu cũng không dám chần chờ liền ngầm ra hiệu với kim viên bên cạnh. Con viên này do dự một chút rồi từ trong người lấy ra một chiếc hộp gỗ màu đen, tiếp đó tự mình tiến lên vài bước cung kính dùng hai tay dâng lên.

Hàn Lập một câu cũng không nói chỉ khẽ ngoắc tay, "
vèo" một tiếng, hộp gỗ lập tức được nhiếp tới trong tay.

Tiếp đó tay áo hắn khẽ phất qua nắp hộp, thoáng chốc bên ngoài hộp gỗ lóe lên thanh hà rồi tự động mở ra để lộ vật chứa bên trong – đây là một loại quả màu đỏ tươi to bằng nắm tay, vỏ quả trải rộng ngân sắc ti võng, hào quang không ngừng lưu chuyển.

Hàn Lập có chút kinh ngạc, cũng không cần tứ yêu giải thích mà tự mình dùng hai ngón tay kẹp lấy quả này giơ lên dùng thần niệm quan sát.

Trong thoáng chốc sắc mặt Hàn Lập liên tục biến đổi, từ vẻ bất ngờ lúc đầu chuyển thành tò mò rồi lại chau mày, tiếp đó là vẻ chù chừ không quyết.

Tứ yêu thấy biểu tình Hàn Lập như vậy thì không khỏi liếc mắt nhìn nhau, nhưng không kẻ nào dám lên tiếng.

Ước chừng độ một tuần trà sau, Hàn Lập thở dài một hơi để lại quả kia vào trong hộp.

"
Đây là một quả Huyết Hạnh! Không ngờ rằng ngay cả vật này các ngươi cũng tìm được." Hàn Lập tùy ý liếc mắt qua chiếc hộp một lần nữa rồi hướng về phía tứ thú mỉm cười nói.

"
Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra lai lịch của vật ấy. Thứ này bốn người chúng tôi tìm được tại một chỗ thượng cổ di chỉ trong Hắc Ẩn sơn mạch. Hiện giờ muốn hiến tặng nó cho tiền bối!" Tiểu thú đầu trâu thấy Hàn Lập nhận ra được lai lịch của Huyết Hạnh thì thoáng giật mình, nhưng trong miệng vẫn kính cẩn trả lời.

"
Nếu ta nhớ không lầm thì vật này có kỳ hiệu với huyết luyện thể, là linh dược phụ trợ khó có được cho yêu thú các ngươi tiến giai. Có thể nói là kỳ vật ngàn năm khó gặp. Các ngươi nếu ngay cả vật này cũng bỏ được, xem ra sự việc các ngươi sắp yêu cầu khẳng định không nhỏ. Được rồi, vật này đối với ta đúng là có chút hữu dụng, các ngươi có yêu cầu gì thì nói ra đi!" Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, không chút hoang mang nói.

Thấy thần thái Hàn Lập như vậy, tứ yêu lại nhìn nhau. Lúc này tiểu thú đầu trâu mới ho nhẹ một tiếng, bắt đầu mở miệng:

"
Tiền bối đã nhìn thấu tư tâm thì vãn bối cũng không dám dấu diếm. Bốn người bọn tôi lần này đến đây cũng là vì an nguy của tính mạng!" Thần sắc tiểu thú có chút buồn bã, trong lời nói có vài phần ý tứ cầu xin.

Vẻ mặt Hàn Lập không chút thay đổi, vẫn yên lặng nghe con thú này nói.

Tiểu thú thấy vậy chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng, cẩn thận nói tiếp:

"
Chúng tôi cung phụng làm việc cho Thiên Bằng nhân, điều này hẳn không thể gạt được tiền bối Nhưng linh vật trong sơn mạch này ngày càng ít, chỉ sợ qua ngàn năm nữa sẽ không còn gì để cung cấp. Cho nên lần này chúng tôi tới đây là muồn nhờ tiền bối ra tay thảo bỏ "nô ngân" trên người, giúp chúng tôi khôi phục lại thân thể tự do không phải tiếp tục bị nhốt trên đảo. Chỉ cần tiền bối đáp ứng việc này, mấy người vãn bối chẳng những nguyện ý dâng tặng quả Huyết Hạnh này mà cũng đem một số vật quý hiếm tìm kiếm được trong nhiều năm dâng tặng coi như để tỏ lòng cảm ơn. Tuy rằng với tu vị thần thông của tiền bối thì những thứ đó không đáng là gì, nhưng chúng tôi có chút thiên thú tầm bảo, hẳn sẽ không làm tiền bối thất vọng."

"
Nô ngân? Thảo nào ta tự hỏi tại sao các ngươi lại không rời khỏi nơi đây, hóa ra là bị Thiên Bằng Tộc hạ cấm chế. Trước tiên để ta xem tình hình một chút đã." Thần sắc Hàn Lập thoáng động, bỗng nhiên chộp về phía hư không.

Một mảng kim sắc tinh mang theo lòng chưởng cuốn ra.

Tiểu thú chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy toàn thân cứng đờ mất đi khống chế, cả người bị một cỗ hấp lực cuốn lấy, tự động bay về phía Hàn Lập.

Con thú này thét lên kinh hãi, thân hình nhỏ bé của nó thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hàn Lập, cứ vậy trôi nổi trên không trung không thể nhúc nhích mảy may.

Tam thú còn lại hoảng sợ, vội vàng lui lại phía sau, vẻ mặt cảnh giác.

Nhưng Hàn Lập cũng không để ý nhìn chằm chằm vào tiểu thú trước mặt. Lam mang trong mắt chớp động không ngừng, thần niệm trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ thân hình tiểu thú, thẩm thấu vào bên trong. Hắn bắt đầu kiểm tra dị dạng bên trong thân thể và tinh hồn đối phương.

Cự mãng và kim viên trong tam yêu thấy vậy thì thoáng hiểu ra dụng ý của Hàn Lập, trong lòng mới buông lỏng, lúc này mừng rỡ ngưng cả hô hấp yên lặng quan sát từng động tác của Hàn Lập.

Đột nhiên thần sắc Hàn Lập lộ vẻ cổ quái tiếp đó cười khẽ vài tiếng, từ từ nâng song chưởng.

Mười ngón không ngừng điểm lên, tiếng xé gió trong hư không liên tục phát ra. Một sợi thanh ti từ giữa hai ngón tay hắn bắn ra, thoáng lóe lên rồi nhập thẳng vào trong cơ thể tiểu thú.

Tiếp đó Hàn Lập khẽ niệm chú, thanh ti vừa thoát khỏi tay đã lập tức đánh tiếp ra mấy đạo pháp quyết.

Tiểu thú đầu trâu bỗng rống lên, toàn thân bỗng lóe lên thanh quang chớp động liên hồi. Một trùng ảnh đỏ tươi bị một đoàn thanh ti bao vây, chầm chậm được lôi ra từ giữa trán tiểu thú.

Trùng ảnh kia dài độ một tấc, nhìn kỹ thì đây chỉ là một đạo hư ảnh nhàn nhạt mà thôi.

Chỉ là trùng ảnh này vừa ra khỏi trán tiểu thú một chút thì thân hình đột nhiên uốn éo.

Mặc cho linh quang trên thanh võng không ngừng chớp động, nhưng vẫn không có cách nào khống chế cử động của trùng ảnh mà kéo nó ra.

Cùng lúc đó, sắc mặt tiểu thú trở lên vô cùng thống khổ, khóe miệng run run, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, cuối cùng thì trực tiếp ngất đi.

Hàn Lập thấy vậy thì trầm ngâm một chút.

Đuôi lông mày hắn nhíu lại, ánh lam mang trong mắt lại lóe lên, miệng quát khẽ một tiếng.

Phía sau lưng hắn lóe lên thanh sắc quang vựng, một hư ảnh thanh sắc đại bàng hiện ra.

Đại bàng vừa hiện thân thì lập tức ngẩng đầu kêu lên một tiếng chói tai.

Tam yêu vốn đang nhìn đến xuất thần nghe được tiếng kêu này thì toàn thân run lên, hai chân mềm nhũn lập tức ngã xuống mặt đất.

Cũng khó trách tam yêu, Côn Bằng cường đại đâu phải đám yêu vật cấp thấp sánh được. Đám kim viên kia chẳng qua chỉ là trung giai yêu vật mà thôi, căn bản không thể thừa nhận được uy áp trong khoảng cách gần của thanh bằng.

Đúng lúc này, thanh sắc đại bàng dưới sự thôi động của Hàn Lập lập tức cúi đầu, nhanh như chớp mổ thẳng xuống phía trán tiểu thú!

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Trùng ảnh màu đỏ tươi vốn không thể lay động lại bị đại bàng mổ lấy rồi trực tiếp nuốt vào trong bụng.

Kêu lên lần nữa, hư ảnh đại bàng mới tiêu biến.

Đám yêu vật phía dưới lúc này mới lần nữa từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng vẻ mặt tất cả nhìn Hàn Lập không dấu khỏi sự sợ hãi khôn cùng.

Hàn Lập dường như không hề để ý tới tam yêu mà cẩn thận đánh giá tiểu thú đầu trâu một chút, sau khi vừa lòng gật đầu mới khẽ phất tay.

Tức thì thanh ti từ trong cơ thể tiểu thú bắn ra, được Hàn Lập thu lại.

Trong nháy mắt khi thanh ti phóng ra khỏi thân mình thì mí mắt tiểu thú khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn chưa lập tức tỉnh lại.

Hàn Lập nhướng mày liền vung tay áo; một cỗ thanh sắc linh quang lập tức được rót vào trong cơ thể tiểu thú, thoáng chốc đã biến mất không thấy.

Tiểu thú vốn đang hôn mê bất tỉnh thì bộ lông bên ngoài khẽ run lên, rốt cục cũng từ từ mở ra hai mắt, tỉnh dậy.

"
Cảm giác trong cơ thể ngươi thế nào, xem trong người còn tồn tại nô ngân không?" Hàn Lập tựa lưng và ghế, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, mắt nhìn tiểu thú đầu trâu thản nhiên nói.

Tiểu thú vừa tỉnh lại nghe thấy lời này thì ngẩn ra, nhưng theo bản năng vẫn làm theo lời Hàn Lập.

Một lát sau, trên mặt con thú này nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

"
Nô ngân đã không còn, thật sự là không còn. Đa tạ đại ân của tiền bối!" Tiểu thú vội vàng hướng về phía Hàn Lập hành đại lễ.

Nô ngân từ trước đến nay đối với tiểu thú không khác nào ròi ở trong xương. Hiện giờ đã bị xóa bỏ đương nhiên khiến nó vui mừng vô cùng.

Tam thú còn lại thấy vậy cũng vô cùng vui mừng, liên tục chúc mừng tiểu thú đầu trâu, tiếp đó liên tục dùng ảnh mắt chờ mong nhìn về phía Hàn Lập.

"
Không cần phải vội, ngươi lại đây!" Hàn Lập nhàn nhạt cười, tùy ý chỉ về phía kim viên.

Con yêu này nhất thời do vui mừng quá lập tức nhảy thẳng đến gần Hàn Lập.

Cứ như vậy qua độ một bữa cơm, nô ngân trong cơ thể tứ yêu đều bị Hàn Lập dễ dàng xóa bỏ.

Tứ yêu đối với Hàn Lập đương nhiên là cảm kích vô cùng, không ngừng cảm ơn hắn.

"
Các ngươi đi thôi. Chẳng qua chỉ là một chút giao dịch giữa ta và các ngươi mà thôi. Đúng rồi, lần kế tiếp các ngươi cống nộp vật phẩm cho Thiên Bằng Tộc là khi nào?" Hàn Lập bỗng nhiên nhớ tới điều gì, liền hỏi tứ yêu một câu.

"
Tiền bối yên tâm, lần mới nhất chúng tôi cống nộp cũng chưa lâu, chắc chắn mấy trăm năm nữa người Thiên Bằng Tộc mới trở lại đảo này." Tiểu thú đầu trâu đoán được một chút suy nghĩ của Hàn Lập, vội vàng cung kính trả lời.

"
Ồ, cũng không có việc gì, các ngươi đi được rồi." Hàn Lập nghe thấy lời này thì một chút kiêng kị cuối cùng trong lòng cũng buông lỏng, bèn hướng về phía tứ thú khoát tay.

Mấy trăm năm nữa hắn cũng không biết mình đã đi tới nơi đâu, cho dù có chút phiền phức thì cũng không thể tìm ra hắn mà đòi.

Bình luận

Truyện đang đọc