PHÀM NHÂN TU TIÊN

Bên dưới Liêu Châu Ngũ Nguyên phủ, ở phía Tây có một toà thành nhỏ an bình, có hai nữ tử mặc thanh sam đạo bào dáng đi yểu điệu, sánh vai nhau đi lên một ngọn núi nhỏ hẻo lánh.

Cước bộ của các nàng lập loè bạch quang, ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, người hướng về phía trước như không dùng chút lực nào phiêu hốt bay xa vài trượng. Bởi vì mặc trường bào, các động tác nhỏ diễn ra trong một phạm vi rộng, từ xa nhìn lại hai nữ tử trông như đang bay lên trời vậy, tư thế cực kỳ ưu mỹ.

'' Lỗ sư tỷ, lần này thật sự sư phụ không xuất thủ hỗ trợ sao? Chỉ dựa vào chúng ta cho dù có thêm Tào sư muội, chỉ sợ không đối phó được người Tê Linh Tông đó. Người kia là tu sĩ luyện khí kỳ tầng tám, nghe nói được chưởng môn Tê Linh Tông rất coi trọng, mà chúng ta một người là tầng sáu, một là tầng bảy, hợp lực lại cũng có thể đánh một trận, nhưng nếu đối phương có người giúp đỡ, chúng ta sẽ không là đối thủ. Nếu thua, Tào sư muội sẽ không được nhúng tay vào việc cứu người. Mà người hắn phải cứu chính là tội phạm quan trọng của quan phủ. Chỉ sợ hoạ này sẽ đến với cha của Tào sư muội.'' Nữ tử thanh tú ước chừng mười bảy mười tám, giọng có chút buồn bực hướng sang một nữ tử lớn tuổi hơn nói.

''Nếu như vậy cũng không có biện pháp. Tông môn tu tiên chúng ta không quan hệ với những việc của quan phủ. Tào sư muội đối với Huyền Ngọc chúng ta chỉ là ký danh đệ tử, sư phụ chỉ truyền thụ cho nàng một chút pháp thuật thô thiển, tại phương diện này ta không nói thêm gì nữa. Dù sao bản thân quan phủ cũng cung phụng không hề ít những tán tu thấp tầng, để họ cùng xử lý các sự vụ. Nhưng lần này tên Tê Linh Tông đó, người hắn cứu có quan hệ rất sâu xa, hơn nữa hắn đã biết Tào sư muội cùng bổn môn có quan hệ, lại tự mình tìm tới cửa, phái Huyền Ngọc chúng ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ được. Nhưng sư phụ đã lấy cớ là ký danh đệ tử, không trách phạt chuyện của Tào sư muội, làm cho người nọ tự mình đến xử lý. Người nọ đi rồi, sư phụ lập tức gọi hai người chúng ta đến, chỉ rõ ràng tất cả về người đó, hắn đã dùng phương thức khiêu chiến bức Tào sư muội rời đi. Sư phụ biết rõ chúng ta cùng Tào sư muội quan hệ không hề đơn giản, nên chúng ta sẽ thông tri cho sư muội biết. Chẳng phải ý định làm cho hai người chúng ta trợ giúp sư muội một tay sao. Nếu không, rõ ràng đã dùng linh điểu đưa tin tức đến cho sư muội, cần gì phải cho chúng ta đi một chuyến. Dư sư tỷ các nàng ấy tuy rằng tu vi cao thâm, nhưng không cùng một sư phụ với chúng ta, cùng Tào sư muội quan hệ cũng bình thường, nên sẽ không vì thế mà ra tay đắc tội với người khác. Sư phụ cũng coi như đã hết sức, dù sao Tê Linh Tông cùng Huyền Ngọc phái chúng ta cũng có chút giao tình, làm trưởng bối, nàng thật sự không thể trực tiếp xuất thủ một cách thiên vị được.'' Một nữ tử tướng mạo dịu dàng, cũng thở dài nói.

''Ta nhớ rõ Tào huyền uý trước đây khi nhậm chức tại đạo quan phụ cận, tựa hồ là một vị quan không tồi, đối với sư phụ các nàng cũng thật cung kính. Nếu bởi vậy mà bị liên luỵ thì thật là tai bay vạ gió!'' Nữ tử trẻ tuổi bộ dáng có chút không đành lòng nói.

'' Vạn nhất thật sự như thế, cũng chẳng có biện pháp nào. Cũng may tội làm phạm nhân trốn thoát, hắn thân là huyền uý nhưng không phải là quan viên trực tiếp phụ trách. Cùng lắm là mất chức quan, tội không đến phải chết. Bất quá, Tào sư muội có nhã hứng quá đi, đã biết tin tức này, sao còn hẹn chúng ta tại địa phương này, chẳng lẽ là có đối sách.'' Nữ tử nhiều tuổi có chút trầm ngâm, chần chừ đứng lên.

'' Sư tỷ cần gì phải hao tâm tốn sức. Trong chốc lát tới đỉnh núi, gặp mặt rồi hỏi không phải là rõ ràng sao.'' Nữ tử nhỏ tuổi mỉm cười đứng lên nói.

'' Sư muội nói cũng đúng!'' Nữ tử lớn tuổi gật đầu nói.

Sau đó hai nữ tử gia tăng cước bộ, chừng bữa cơm công phu, cuối cùng hai người cũng tới đỉnh núi, kết quả không hẹn mà cùng kêu khẽ một tiếng. Nơi này không lớn, chỉ có hơn trăm trượng mà thôi, nhưng tại đỉnh núi lại xuất hiện một gian nhà tranh. Phía trước gian nhà tranh, có một toà thạch đình đơn sơ, bên trong có một đôi nam nữ vây quanh chiếc bàn, ngồi trên những chiếc ghế cũng bằng đá đang nói chuyện gì đó.

Nam tử khuôn mặt bình thường, hơn nữa còn có chút tái nhợt vô huyết, nữ tử tướng mạo tú lệ, bộ dáng cung kính ngưng thần chăm chú lắng nghe. Hai nữ tử vừa mới xuất hiện trên đỉnh núi. Nam tử kia lập tức nhận ra cái gì đó. Đình chỉ những lời định nói. Xoay người nhìn lại đây.

'' Tào đạo hữu. Xem ra người ước hẹn đã tới rồi.'' Nam tử mỉm cười nói. Đồng thời đứng lên đi tới.

''Hai vị sư tỷ tới rồi. Thật sự là quá tốt!'' Nữ tử vừa nhìn lại. Lập tức sắc mặt lộ vẻ vui mừng chuyển thân nghênh đón.

'' Khí sắc sư muội thật không tồi. Di! Hình như tu vi muội tinh tiến thêm một tầng. Thật sự là một việc đáng mừng.!'' Nữ tử lớn tuổi mặt vui vẻ cười khanh khách nói. Sau đó cẩn thận đánh giá người ở đằng sau vị sư muội. Nhưng không khỏi có chút ngoài ý muốn.

'' Ta cũng vậy, trước đó vài ngày mới có đột phá. So với hai vị sư tỷ, ta còn kém xa lắm!'' Tào sư muội hé miệng mỉm cười. Đồng dạng phi thường cao hứng nói.

'' Tào sư muội. Vị đạo hữu này ở tông môn nào thế. Tu vi lại cao như vậy. Giống như cảnh giới tầng mười vậy.'' Nữ tử trẻ tuổi tò mò đánh giá nho sam nam tử đằng sau. Bỗng nhiên kinh ngạc hỏi han.

Vừa nghe lời ấy, nữ tử lớn tuổi tâm lý có chút chấn kinh, dụng thần thức đảo qua phía sau, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi.

'' Tại hạ Hàn Lập, là một tán tu mà thôi, đang ở tại nhà Tào cô nương làm khách mà thôi.'' Hàn Lập ung dung nói.

'' Thì ra là vậy, xem ra sư muội trấn định như vậy. Nguyên lai có Hàn huynh là cao nhân tọa trấn ở đây, vị Ngô Hiểu Vũ kia có đến cũng chỉ tự mình chuốc khổ mà thôi.'' Nữ tử lớn tuổi sắc mặt vui mừng nói.

'' Hai vị sư tỷ mời ngồi, chúng ta chậm rãi bàn bạc. Hàn huynh mặc dù là tán tu, nhưng trên con đường tu đạo lại có kinh nghiệm phong phú. Tiểu muội trong thời gian ngắn như thế đột phá bình cảnh, thật sự là chịu ơn Hàn huynh chỉ điểm rất nhiều.'' Sau khi Tào Mộng Dung mời hai nữ tử vào đình, mới cười dài nói.

'' Ồ, hai người chúng ta cũng phải nhờ Hàn đạo hữu nhiều.'' Vừa ngồi xuống, nữ tử lớn tuổi đang muốn nói vài câu khách sáo, đột nhiên một trận thét dài từ chân núi truyền đến, thanh âm hùng hậu vang dội.

'' Người nọ đến đấy!''

'' Hắn như thế nào mà tới nhanh như vậy!?''

Hai nữ tử cả kinh đồng thời đứng lại nhìn.

'' Hai vị sư tỷ, không cần kinh hoảng. Là ta hẹn người này tới. Vị Ngô đạo hữu này mấy ngày trước tới tìm tiểu muội. Sau khi được Hàn huynh đồng ý, ta đã cố ý hẹn hắn đến đây.'' Trong lòng đã có dự tính nên sắc mặt Tào Mộng Dung không có gì sợ hãi nói.

'' Thì ra là thế, hai người chúng ta tuy kiêm trình chạy đi, vẫn tới chậm một bước.'' Nữ tử có chút ngoài ý muốn đứng lên, nhưng trong lòng có chút an tâm.

Dù sao một vị tu sĩ luyện khí kì tầng mười, đủ để ứng phó với khiêu chiến của một tu sĩ tầng tám. Đúng lúc này, một đoàn bạch quang theo cơn gió xông lên, ẩn ẩn trong đó có hai bóng người đứng song song.

'' Phi hành pháp khí! Hắn sao lại có loại pháp khí này, tên còn lại là ai kia?'' Nử tử trẻ tuổi nhìn thấy một cảnh này, thất thanh kêu lên.

Tào Mộng Dung cùng nữ tử kia trao đổi một cái liếc mắt, đồng thời thấy trong mắt đối phương sự lo lắng. So với các loại hình pháp khí mà nói, phi hành pháp khí đích thực là rất thưa thớt. Cho dù là phi hành pháp khí phổ thông giá cả cũng hơn xa trung giai pháp khí của tu sĩ. Tu tiên cơ sở như các nàng thì nào có linh thạch để mua trung giai pháp khí. Có thể có một kiện phổ thông pháp khí, cũng phần lớn là do sư môn ban cho. Nếu không thể tiến giai nhanh, phỏng chừng cả đời cũng chỉ có thể có một kiện pháp khí mà thôi.

Phổ thông tu sĩ mà được ban phi hành pháp khí, khẳng định đều là người rất có lai lịch. Đối với tiểu tông môn như các nàng mà nói cũng vô cùng khó khăn. Hai người kia khí thế hung hãn xuất hiện tại đỉnh núi, Hàn Lập thản nhiên liếc mắt một cái, thần sắc không đổi.

Hiện tại kể từ khi hắn được Tào Mộng Dung cứu, đã là sự tình của sáu tháng trước. Không biết rằng thương thế không nghiêm trọng đến như vậy, có những loại đan dược đem lại hiệu quả vượt trên sự mong đợi. Dành hơn nửa năm thời gian, Hàn Lập đã đem đại bộ phận nguyên khí bổ sung, làm cho tu vi âm thầm trở về trúc cơ kì cảnh giới. Tuy nguyên khí của hắn vẫn đang thương tổn nghiêm trọng, máu huyết hơn phân nửa chưa bổ sung hoàn toàn, nhưng tại tu tiên giới vẫn có thể tự bảo vệ mình.

Tất nhiên lấy tu vi của Tào Mộng Dung, tự nhiên không thể nhìn ra những biến hóa kinh người mà hắn che dấu. Trong khoảng thời gian khi hắn ở tạm gần đây, nàng thường xuyên tìm đến hắn hỏi về những chỗ khó hiểu trong tu luyện mà nàng không biết làm thế nào.

Lấy kinh nghiệm tu luyện Nguyên Anh trung kì của Hàn Lập, chỉ cho tu sĩ luyện khí kì, tự nhiên là dùng giao mổ trâu mà giết gà. Thường là chỉ nói mấy câu, khiến cho nàng bừng tỉnh, bỗng nhiên đốn ngộ.

Làm cho Tào Mộng Dung hưởng lợi rất nhiều, nên đối với Hàn Lập càng cung kính, đặc biệt chờ đợi Hàn Lập chỉ điểm, nàng đã hoàn thành xong luyện khí kì tầng ba rất mong chờ tiến giai nhanh chóng lên tầng bốn, nên đã âm thầm chuẩn bị làm lễ đệ tử. Hàn Lập thấy tình hình như vậy, một chút khác thường cũng không có. Nhưng trong lòng đã có sự chuẩn bị, chờ tiếp qua hơn một tháng nữa sẽ rời đi ngay.

Dù sao trong mấy tháng này, hắn cũng từ miệng nữ tử này mà có hiểu biết đại khái về Đại Tấn tu tiên giới. Nói chung cũng không phải mắt nhắm mắt mở mà đi. Về phần đan dược của luyện khí kì, hắn mặc dù có một chút, nhưng sẽ không ở thế suy yếu thế này mà dễ dàng tùy tiện đưa cho người khác.Dù sao sự tình giết người đoạt bảo, ở Đại Tấn tu tiên giới đồng dạng nhiều không đếm xuể, thậm chí so với Thiên Nam còn loạn hơn vài phần.

Nhưng mấy ngày trước đây, Tào Mộng Dung nhận được tin tức của sư môn. Nàng cả kinh, tự nhiên tìm đến Hàn Lập. Vừa nghe đối thủ là kuyện khi kì tầng tám, hơn nữa không phải là sinh tử báo thù, Hàn Lập liền không chút do dự đáp ứng thay nàng ra tay. Làm xong việc này, sẽ là một cơ hội tốt để lấy cớ li khai.

Mà trước mắt xông lên đỉnh núi tới hai gã nam tử, tuy rằng pháp khí chói mắt, nhưng Hàn Lập trong mắt thấy rất rõ ràng, chẳng qua là một gã luyện khí kì tầng tám cùng một gã tầng mười một mà thôi, tự nhiên không để trong lòng. Ngay khi ba nữ tử đều lộ vẻ kinh ngạc, sợ hãi, hắn lại chậm rãi bước ra ngoài đình, nhìn lại không trung, thong dong nói:

'' Tại hạ thay Tào đạo hữu trợ quyền, hai vị ai xuất thủ thì ta luận bàn một chút, hay là tất cả cùng lên một lượt đi?''

'' Hừ! May mắn tại hạ đến đây. Nếu không Ngô sư đệ gặp phiền toái rồi. Gương mặt các hạ đích thực xa lạ, tu vi cũng không kém. Nhưng một người Hoàng mỗ cũng đủ để đối phó rồi. Đồng loạt lên đi. Không đến lúc thua lại lấy cớ.'' Quang đoàn trên không trung rơi xuống mặt đất, hào quang chợt lóe, hiện ra hai người. Trong đó có một trung niên nhân hai mắt ti hí, cầm trong tay pháp khí có hình dạng là một tấm ván gỗ, không khách khí nói.

Bên cạnh có một gã đại hán ngoài ba mươi tuổi, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Hàn Lập. Xem ra chính là Ngô Hiểu Vũ.!

'' Mã Ngọc Lâm! Tại sao là ngươi, ngươi là chấp pháp đệ tử của Tê Linh Tông, có thể nào tùy tiện cùng người khác giao đấu?'' Nữ tử lớn tuổi sắc mặt đại biến, cất tiếng chất vấn.

'' Xem ra Lỗ tiên tử không biết rồi, tại hạ cũng không phải là ngoại nhân. Ngô sư đệ cùng tại hạ có chút quan hệ họ hàng. Thay mặt xuất thủ, không hề vấn đề gì chứ.'' Trung niên nhân mặt không đổi sắc, cứng nhắc nói.

Vừa nghe những lời ấy, vị Lỗ sư tỷ lời nói đột nhiên ngừng lại. Nữ tử trẻ tuổi mặt hiện lên vẻ lo âu. Tào Mộng Dung âm tình bất định, đồng dạng không biết nói cái gì cho phải.

'' Chúng ta lập tức bắt đầu đi. Luận bàn kết thúc. Tại hạ còn có việc khác cần hoàn thành gấp!'' Ngẩng mặt nhìn trời, lại nhìn trung niên nhân đối diện, Hàn Lập vẻ mặt cười mà như không nói, sau đó từng bước tiến lên.

Trung niên nam tử kia thấy vậy, cười lạnh một tiếng, khoát tay đem pháp khí tấm ván gỗ kia thu hồi, tay kia cho vào túi trữ vật lấy ra một tiểu xoa( cái nĩa, cái xiên) mỏng màu vàng.

Bình luận

Truyện đang đọc