PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Dù cho thân thể của con sâu có mạnh mẽ đến đâu nhưng một khi không vận dụng thần thông bảo hộ thì tuyệt đối không thể đỡ được một chiêu hợp lực của chúng ta."

Bảo Hoa hơi dừng lại giữa chừng, sau đó lại nói tiếp:

"Đúng là Minh Trùng Mẫu nắm giữ những pháp tắc mang tính thổ, nhưng cây đinh này giam hãm nó được bao lâu cũng là chuyện rất khó đoán trước. Chính vì thế chỉ cần sau khi ta tung bảo vật này ra là các vị hãy lập tức ra tay luôn, tuyệt đối không được chần chờ!"

"Đạo hữu yên tâm, trận chiến này liên quan đến mạng của ta nên sẽ tuyệt đối không để sảy ra sơ xuất gì." Ông lão già nua trả lời không chút do dự.

Những người khác cũng gật đầu tán thành.

"Tốt lắm! Để đề phòng những việc không may, trước tiên ta sẽ liên hệ với linh hồn của tòa phong ấn để nhờ nó dồn toàn bộ lực áp chế đến nơi này. Như vậy sẽ làm giảm đi rất nhiều thực lực của Minh Trùng Mẫu, cũng đồng thời giúp chúng ta ẩn núp kỹ lưỡng khi hành động." Bảo Hoa liền lấy ra một vật trong lòng bàn tay rồi nghiêm nghị nói.

Nàng đánh lên trên bề mặt món vật trên tay từng đạo thần chú kỳ lạ, đồng thời trong miệng còn khẽ râm ran tụng niệm.

Chốc lát sau, ngay trước người nàng chợt sáng rực hào quang, tiếp đó là một làn khói giống như là một khuôn mặt mờ ảo bất thình lình hiện lên.

Làn môi của Bảo Hoa khẽ nhúc nhíc nhưng không hề phát ra tiếng động nào, thì ra là nàng đang truyền âm đến khuôn mặt phía trước.

Cũng rất nhanh sau đó, khuôn mặt bằng làn khí liền tan biến mất. Mà dường như cùng với lúc đó, mấy người bọn Hàn Lập chợt cảm thấy trong không gian xung quanh lại nhiều thêm một loại áp lực không biết từ đâu.

Bọn họ ai nấy đều rùng mình, liền vội vàng kiểm tra lại cơ thể, mãi đến khi phát hiện loại áp lực này không có ảnh hưởng gì đến mình nên mới chịu an tâm.

Lúc này xung quanh thân thể của Bảo Hoa chợt xuất hiện vô số ký hiệu màu xám, chúng đang di chuyển không ngừng rồi bao bọc lấy thân thể của nàng. Cuối cùng chỉ còn có thể nhìn thấy một dáng người yểu điệu mờ mờ nằm bên trong làn khí xám mà thôi.

Càng kỳ lạ hơn là từ lúc nàng bị làn khí bám quanh thì toàn thân cũng không hề tỏa ra bất kỳ chút khí tức nào.

Rõ ràng hình dáng của nàng vẫn ở đó nhưng khí quét thần niệm qua thì lại giống như một mảng trống không bình thường. Dường như nàng đã hòa hợp làm một thể với hư không.

"Bây giờ lực lượng của phong ấn đã giúp chúng ta che dấu đi khí tức của mình, cho dù có đến sát Minh Trùng Mẫu thì nó cũng không thể nhận ra được. Ta chuẩn bị ra tay đây, các vị cũng mau chuẩn bị đi!"

Ông lão già nua lẳng lặng gật đầu không nói một lời nào, hào quang bỗng nhiên lóe lên, trong tay của lão bất chợt xuất hiện thêm một miếng ngọc giống như một cái lệnh bài.

Bề mặt bên ngoài của tấm ngọc được điêu khắc cực kỳ tinh xảo vô số các loại hình vẽ của muôn loài linh thú.

"Vạn Thú Bài, đúng là nó rồi! Nghe nói nó không phải Huyền Thiên Chi Bảo nhưng cũng là vật được Chân Tiên mang xuống từ thời cực kỳ xa xưa. Năm đó đã có không ít tu sỹ Đại Thừa Kỳ đánh đấu lẫn nhau để tranh giành vật này. Vậy mà thật không ngờ một món bảo vật cực quý của Chân Tiên mà lại lọt vào tay của đạo hữu." Bà lão áo đen trông thấy tấm ngọc liền tỏ vẻ giật mình.

"Ha ha, năm xưa ta có một vài cơ duyên nên mới có thể lấy được bảo vật quý giá này." Ông lão già nua vội đằng hắng rồi tỏ vẻ đắc ý.

Gã cao to mặt đỏ thấy vậy liền trở nên rất hâm mộ ông lão.

Hàn Lập cũng tò mò quan sát nó mấy lần.

"Hay lắm! Có thêm bảo vật Vạn Thú Bài thì chúng ta càng có thể nắm chắc hơn vài phần." Tất nhiên là Bảo Hoa càng tỏ ra vui sướng.

Lúc này bà lão áo đen và tên to cao mặt đỏ như gấc cũng đều lấy ra bảo vật của mình. Một người thì há mồm phun ra một cây thương ngắn đen xì như mực. Mà người còn lại thì lục lọi trong áo moi ra một lưỡi đao làm bằng xương thú. Bề mặt của nó được khảm lên vô số các ký hiệu màu đỏ đậm, tản mạt hào quang lập lòe.

Tuy rằng hai món bảo vật này đã bị chủ của chúng kìm chế bớt hào quang nhưng đứng trên phương diện khí tức của chúng phát ra lại cực kỳ đáng sợ. Xem ra dù đây không phải là những loại bảo vật huyền thiên nhưng cũng tuyệt đối chẳng phải loại tầm thường.

"Giải huynh, chúng ta ra tay hết sức đi!" Hàn Lập thấy vậy liền quay qua nói với Giải Đạo Nhân.

Giải Đạo nhân vẫn đờ đẫn gật đầu. Hắn nhấc cao một tay, trong đó liền xuất hiện thêm một viên ngọc màu phớt bạc.

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, vô số tia sét từ viên ngọc bắn ra khắp nơi, đan xen vào nhau, rồi trong nháy mắt đã ngưng tụ lại trở thành một khối cầu bằng sấm chớp.

Ban đầu nó còn nhỏ xíu, nhưng lại bắt đầu từ từ bay lên cao, càng lúc càng lớn lên cho đến khi to ngang với cả một tòa nhà thật lớn.

Uy thế của nó rất kinh người!

Tiếp đó Giải Đạo Nhân giơ tay nâng cao khối cầu điện rồi lẳng lặng đứng tại chỗ không nói thêm bất cứ câu gì.

Hàn Lập thấy vậy cũng chắp tay bấm niệm thần chứ. Lập tức hào quang sáng rực chợt lóe lên, sau lưng hắn chợt hiện ra một pháp tướng ba đầu sáu tay vàng chói.

Cái pháp tướng hơi ngưng tụ lại, sau đó liền đậm đặc đến độ như thân thể thực sự rồi nhào đến trên người Hàn Lập.

Ánh sáng tím vàng tỏa lên rực rỡ, Hàn Lập cùng với thân thể màu vàng của pháp tướng hợp lại làm một khiến cho da thịt của hắn cũng trở thành màu vàng rực. Đồng thời vô số linh văn màu bạc chợt xuất hiện, sau khi xoay tít chúng liền ngưng tụ lại tạo thành chi chít những cái pháp trận bằng phù văn trải đầy khắp nơi trên cơ thể của Hàn Lập.

Lúc này Hàn Lập mới giơ tay chụp vào khoảng không, từ trên mu cánh tay chợt lóe hào quang màu xanh biếc rồi tiếp đó là một thanh kiếm dài khoảng ba thước bất chợt hiện ra.

Cổ tay hắn run lên khiến cho không gian quanh đó bị kích động ông ông, dường như toàn bộ nguyên khí ở đó đều bị thanh kiếm làm lay động.

Thanh kiếm này đúng là Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm.

Hàn Lập gặp phải loại côn trùng cực kỳ hung ác Minh Trùng Mẫu có thể hủy diệt cả giới diện này thì không dám khinh thường. Vừa mới ra tay đã liền lấy thủ đoạn cao nhất của mình ra sử dụng.

Bảo Hoa đã từng thấy Hàn Lập sử dụng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm nên không tỏ vẻ bất ngờ lắm. Nhưng mấy người nhóm ông cụ và bà lão đứng ở bên vừa thấy bóng dáng của Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm thì ngay lập tức trở nên kinh hãi. Họ dùng ánh mắt nghi ngờ liên tục nhìn về lưỡi kiếm. Hiển nhiên là khả năng làm lay động nguyên khí trong trời đất của lưỡi kiếm này đã khiến cho nó rất khó qua được ánh mắt của họ.

Nhưng không để cho bọn họ kịp bàn tán gì thì Bảo Hoa đã vội bấm niệm thần chú. Tiếp đó thân hình của nàng mờ nhạt đi, rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng trước mặt mọi người.

Ngay lúc sau, ở một nơi cao cao hàng ngàn trượng phía trên bầu trời, giỏi lắm cũng chỉ cách pháp trận đen xì khoảng cỡ vài chục trượng, thân hình của Bảo Hoa chợt hiện ra rồi dựng thẳng chiếc đinh lớn trong tay lên.

Vừa thấy cảnh này, những người khác liền quên béng mất mình đang định hỏi Hàn Lập cái gì mà ai nấy đều nín thở. Họ bắt đầu bấm niệm thần chú, sau đó dồn rất nhiều chân nguyên vào trong bảo vật của mình ở trên cao.

Một điều có thể chắc chắn là chỉ cần chiếc Thổ Hoàng Đinh kia mà cắm vào mình của con sâu là mấy tên tu sỹ Đại Thừa Kỳ này sẽ lập tức phối hợp với nhau đánh ra một chiêu khiến cho trời long đất lở.

Mà chính lúc này trong làn hào quang của trận pháp, con côn trùng to như cả ngọn núi kia vẫn nhẹ nhàng ngủ say như không hề biết đến chuyện gì đang diễn ra.

Bảo Hoa nhìn chằm chằm về phía con sâu khổng lồ bên trong pháp trận, trong ánh mắt của nàng còn mơ hồ như có như không một sợi sáng màu bạc nhàn nhạt đang chớp động liên tục. Nhưng cuối cùng khuôn mặt của nàng lộ vẻ quyết đoán. Nàng hừ khẽ, chiếc đinh trên tay liền hóa thành một tia sáng màu vàng nhạt bắn đi.

Ngay sau đó, bảo vật này liền không coi màn cấm chế màu đen phía trước là gì mà trực tiếp xuyên thủng qua. Sau khi chớp nháy một lượt nó đã cắm chặt lên phía trên thân thể của con sâu, rồi liền trở về nguyên hình như lúc đầu.

"Oành", một tiếng nổ ran truyền đến.

Cái đinh lớn tỏa ánh sáng ra khắp bốn phía, vô số sợi tơ sáng màu vàng nhạt liền hiện ra trên thân con sâu, chúng hơi mờ nhạt đi rồi trực tiếp câm sâu vào cơ thể của con côn trùng.

"Được rôi! Các đạo hữu không ra tay thì còn đợi đến khi nào đây?" Bảo Hoa mừng rỡ quát lớn. Ảo ảnh của cây hoa cổ thủ phía sau lưng chợt bành trường lên, sau đó lại vỡ tung ra, hóa thành vô số những đóa hoa màu hồng nhạt cuốn thẳng đến con côn trùng.

Bọn Hàn Lập đang đứng ở phía dưới cũng đồng loạt ra tay.

Đột nhiên ông lão già nua cầm miếng ngọc trong tay phất lên phía trời cao. Tấm ngọc ngay tức khắc trở nên mờ ảo rồi hóa thành một khung cửa lớn bằng sương mù. Tiếp đó cánh cửa mở ra, bên trong là vô số ảo ảnh của các loài thú hung ác, tất cả đều gấm rú đinh tai rồi lao ra tràn về phía không trung.

Còn bà lão mặt áo bào đen chỉ đơn giản là niệm chú lẩm nhấm trong miệng, tiếp đó cây thương đen trong tay liền nhoáng lên rồi hóa thành một vệt chớp màu đen bắn đi.

Còn người cao lớn mặt đỏ thì ngưng trọng vung lưỡi đao khổng lồ bằng xương trắng lên chém xuống. Ngay lập tức không gian phía trên của con côn trùng dao động nhộn nhạo, một lưỡi đao dài đến hàng ngàn trượng chợt hiện ra rồi hùng hổ chém xuống.

Lưỡi đao chưa xuống đến nơi mà áp lực vô hình đã áp tới trước một bước.

Tiếp đó là tiếng sấm đinh tai!

Một khối cầu điện đột nhiên di chuyển tức thời đến, nó nổ tung ra rồi hóa thành tấm võng điện có thể che kín gần hết vòm trời sau đó bao chặt lấy con côn trùng khổng lồ phía xa.

Tất cả những đòn tấn công này đều được đánh đến với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, động tác nhanh gọn khiến cho người ta phải thốt lên ngỡ ngàng. Nhưng tất cả màn vừa rồi so với Hàn Lập thì vẫn còn chậm hơn một bước.

Những pháp trận tạo thành từ các loại ký hiệu màu bạc trên thân thể Hàn Lập chợt ông ông nhộn nhạo. Ngọn Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm trên tay mới khẽ vung lên, trước người hắn chợt hiện lên một sợi tơ màu xanh lục. Sau khi nhoáng lên, sợi tơ liền biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay sau đó, nguyên khí của trời đất phía trên thân hình con sâu chợt dao động, một sợi tơ màu lục chợt lóe lên rồi siết tới.

Cỏ vẻ con sâu màu trắng sắp sửa bị cắt thành hai đoạn trong nháy mắt!

Trong pháp trận tối đen chỉ mới tích tắc mà đã sáng rực lên ánh của vô số đợt sấm rung, chớp lửa cùng với những vệt đao kiếm nổ liên miên. Kèm theo đó là muôn trùng ảo ảnh của những bông hoa sắc bén như đao ở trong không trung bay múa làm vang lên những tiếng xé gió veo veo.

Mà càng sâu xuống là vô số ảo ảnh của các loại linh thú tiến sát lại thân mình của con côn trùng, rồi hóa thành những quầng sáng trắng tự động nổ tung.

Sóng khí cuồn cuộn tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Trong mắt mọi người lúc này phía trước là một quầng sáng tráng xóa đang ồ ạt bùng lên.

Các loại chiêu thức tấn công phát ra hào quang chói mắt rồi trong nháy mắt đã bao bọc toàn bộ cơ thể của con sâu.

Mà từ đầu tới giờ con côn trùng vẫn chưa chịu động đậy, giống như đang ngủ say mà cứ thể bị các loại tấn công của mọi người tiêu diệt vậy.

Thấy thế đám tu sỹ Đại Thừa như Bảo Hoa chẳng những không vui mà còn "á" lên kinh hãi, sắc mặt của ai nấy đều trở nên tái nhợt lạ thường.

Vẻ mặt của Hàn Lập cũng trở lên âm trầm hơn.

Những người ở nơi này không ai không là những lão quái vật đã trải qua vô số lần chém giết mới đạt được leo đến được bước làm lão tổ Đại Thừa Kỳ. Dù bọn họ có rất tự tin vào đòn tấn công của mình đi nữa nhưng cũng chẳng thể nào dễ dàng đánh chết Minh Trùng Mẫu một cách như vậy. Cả đám đều dấy lên một nỗi lo lắng đề cao cảnh giác.

Đến khi các loại hào quang rốt cuộc cũng tan hết đi, thân thể khổng lồ to như quả núi của con sâu cũng biến mất không thấy đâu nữa. Thay vào đó là một viên tinh thạch tối đen lớn bằng nắm tay, lẳng lặng trôi nổi ngay giữa không trung.

Phía trên của khối tinh thạc có một ngọn đinh cũ kỹ màu vàng nhạt đang cắm sâu vào đến gần nửa.

Mọi người nhìn thấy vậy sau lưng chợt lạnh buốt. Trong lòng mỗi người như có một cỗ cảm giác cực kỳ quỷ quái đang ập đến.

"Không ổn, tình hình thay đổi rồi. Chúng ta hãy mau chạy khỏi nơi này thôi." Sắc mặt của Bảo Hoa biến đổi liên tục, bất chợt nàng thốt lên thật to sau đó vội lật bàn tay. Trong tay nàng liền xuất hiện thêm một cái trận bàn, tiếp theo nó lại nổ bung ra.

Bình luận

Truyện đang đọc