PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập thầm cười lạnh một tiếng, thi triển ảo thuật giấu đi khuôn mặt, sau này sẽ biến ảo trở lại khuôn mặt thật, thử hỏi còn ai có thể nhận ra hắn.

Cho dù trong số này có vài người tu luyện công pháp đặc thù nhưng nhiều lắm chỉ có thể nhìn ra đây không phải là khuôn mặt thật mà thôi.

Dù sao Đoạn Thiên Nhận là Hợp Thể Kỳ đỉnh giai, lúc trước đối mặt với hắn cũng chỉ có thể làm được đến vậy mà thôi. Mấy tên đỉnh giai trong đại điện này không có khả năng coi trọng Thiên Hỏa Dịch tỳ vết.

Bất quá, sau khi Hàn Lập về chỗ ngồi, lại nhắm mắt, phảng phất không quan tâm đến đấu giá nữa.

Đấu giá về sau, dưới sự chủ trì của Tiêu Bố Y cũng thuận lợi vô cùng, thậm chí xuất hiện hai kiện đấu giá có giá không dưới Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch. Mà chúng lại không phải vật phẩm áp trục.

Trong đó là một kiện dị bảo Vạn Thú Loa từ thời thượng cổ còn lưu lại, mặc dù còn chưa đạt tới trình độ Thông Thiên Linh Bảo nhưng bảo vật này một khi thổi lên liền có thể hiệu lệnh cho linh thú thấp giai, thần kỳ vô cùng. Một kiện khác chính là Đằng Long Đan của Hàn Lập.

Lúc đan dược này xuất hiện trên đài, sau khi Tiêu Bố Y giải thích công hiệu kinh người, nhất thời mọi người trong đại điện nổi lên một trận vui mừng lẫn sợ hãi.

Loại đan dược này có thể làm pháp lực tăng lên đồng thời đối với đột phá bình cảnh cũng có công dụng lớn, cho tới hiện tại không có bao nhiêu.

Hơn nữa đan dược cấp Luyện Hư Kỳ, tại đấu giá hội càng hiếm như phượng mao lân giác, vừa mới xuất hiện đã khiến mọi người tranh kịch liệt. Ngay cả tồn tại dưới Luyện Hư Kỳ cũng liều mạng tăng giá tranh đoạt.

Đối với bọn họ mà nói, linh dược này sau này sử dụng cũng rất tốt, tuyệt không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Một phần cũng là do dị tộc nhân Luyện Hư Kỳ gặp phải bình cảnh, cho nên càng ham muốn, không chút nhượng bộ. Có trời mới biết đây chỉ là một viên trong số đan dược mà Hàn Lập luyện ra.

Cuối cùng sau một phen điên cuồng, bình Đằng Long Đan của Hàn Lập có giá đến sáu ngàn ba trăm vạn, so với giá của Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch mà Hàn Lập mua còn muốn cao hơn một chút.

Hơn nữa đan dược này lại nằm ngoài dự đoán của Hàn Lập, rơi vào tay thánh tộc nữ tử lúc trước tranh đoạt Thiên Hỏa Dịch với Hàn Lập. Bản thân nữ tử này hiển nhiên không cần đan dược này nhưng hơn phân nửa là chuẩn bị cho môn nhân hậu bối. Hành động này hiển nhiên làm cho số người trong tầng một, tầng hai âm thầm thở dài than vãn không thôi. Mà Hàn Lập nghe được cái giá cuối cùng, trong lòng lại cười khổ bất đắc dĩ.

Hắn không nghĩ rằng cái giá đó không thỏa mãn, mà là đang âm thần tính toán số lượng Đằng Long Đan mình ăn trong vòng hai năm trước, quy ra sẽ là bao nhiêu. Nếu cứ dựa theo cái giá này thì tuyệt đối là số lượng linh thạch làm cho người ta nghe mà sợ hãi. Hơn nữa trong vòng trăm năm tiếp theo, sợ rằng vẫn phải duy trì liên tục, có thể nói là cực kỳ bại gia!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không dùng các loại đan dược mạnh để tinh tiến tu vi, dựa vào tư chất của không xuất chúng của hắn như thế nào có thể trong vòng trăm năm từ Hóa Thần Sơ Kỳ tiến đến Luyện Hư Kỳ.

Đây cũng là nguyên nhân mà trong mắt Hàn Lập, giá trị của thần bí tiểu bình còn trên cả một kiên Huyền Thiên Chi Bảo.

Có kiện Huyền Thiên Quả Thực biến ra bảo kiếm, sau này hiển nhiên có thể tung hoành linh giới nhưng nếu không có thần bí tiểu bình thì hắn căn bản không tin rằng sẽ được như thế.

Ngay khi Hàn Lập nhắm mắt lại, tâm tình đang âm thầm phập phồng thì đấu giá hội rốt cục đã lấy ra những bảo vật nhằm vào nhóm người cao cấp.

Mắt thấy một lam sắc khôi lỗi đã bị mang đi, ánh mắt Tiêu Bố Y đảo qua mọi người, thần sắc nghiêm nghị nói:

"Thứ lỗi vì đã để chư vị đạo hữu sốt ruột, tiếp theo sắp sửa đấu giá vài món áp trục vật phẩm, trong đó có hai kiện là tứ tộc xuất ra, hai kiện khác là do vị các vị đạo hữu khác cung cấp."

Ngay khi Tiêu Bố Y nói chuyện, truyền tống trận trên đài lưu chuyển quang mang kỳ lạ, nhân ảnh thoáng một cái, hiện ra bốn đạo nhân ảnh khác.

Một lão ông râu dài thấp bé, một giáp sĩ cao lớn mang mặt nạ vàng, một sửu phụ vóc người thướt tha nhưng trên mặt lại đầy bích lục lân phiến cùng với một quái nhân có tới hai cái đầu.

Bốn người này mặc dù dung mạo khác nhau nhưng dưới ánh mắt của nhiều người bên dưới thần thái vẫn tự nhiên, tựa hồ không để trong lòng.

Mà những dị tộc nhân đang ngồi nghiêm chỉnh trong đại điện, thấy bốn người này liền hít vào một ngụm lương khí, thầm rỉ tai nhau.

"Đúng là bốn tiền bối!"

"Không. không thể như vậy, bốn người này là bốn vị khách khanh của Vân thành, lần đấu giá hội này hóa ra là mời bọn họ đến."

Ngay khi bốn tê này hiện thân, Hàn Lập cũng mở hai mắt, trong lòng đồng dạng kinh ngạc.

Bốn gã dị tộc nhân này xuất hiện rõ ràng là bốn gã Hợp Thể Trung Kỳ, trách không được có thể khiến cho nhiều người dao động như vậy.

Tiêu Bố Y thấy bốn người này xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đồng thời hướng bốn người ôm quyền hỏi thăm:

"Lần này đã làm phiền bốn vị đạo hữu rôi!"

"Không có gì, bốn người bọn ta cần thù lao thì chút việc nhỏ này có tính là gì!"

Lão ông râu dài kia cười nhẹ một tiếng trả lời.

Ba người còn lại có vẻ lạnh lùng, sau khi thi lễ thì không nói gì. Tiêu Bố Y hiển nhiên không cảm thấy kỳ quái, sau khi gật đầu liền xoay người lại nói:

"Lần này áp trục vật phẩm chỉ có bốn kiện nhưng đồng thời là Linh Thú, Linh bảo tuyệt không làm mọi người thất vọng. Lam huynh, trước tien mời ngươi xuất bảo vật ra."

Nói xong, Tiêu Bố Y quay người lại nói với lão ông. Lão ông râu dài gật đầu, tiếp theo vung tay áo lên, sau một trận âm thanh quỷ dị, một vật áo da màu đen bay ra.

Nhưng lão ông đối với nó lại không dám chậm trễ, miệng lầm bầm hướng áo da liên tiếp điểm từng cái.

Áo da màu đem sau khi lưu chuyển ô quang thì đột nhiên toát ra một cỗ hắc sắc vụ khí, tiếp theo vụ khí quay cuồng một trận thì bắt đầu bành trướng, trong nháy mắt ngưng tụ biến thành một cái lồng sắt màu đen, cao chừng một trượng.

Mà trong lồng sắt là một tiểu thú toàn thân màu tím, hơn nữa ngoài thân bị một vật màu vàng bạc trói chặt. Bởi vì bị trói chặt cho nên nhìn từ xa căn bản không thể nhìn ra hình thái. Giờ phút này, kể cả Hàn Lập và những dị tộc nhân khác đều hướng ánh mắt về phía con thú này.

Bọn họ cũng rất rõ ràng, có thể làm linh thú áp trục thì tuyệt đối không tầm thường. Phải biết rằng trước kia một thông linh khôi lỗi thượng tộc tứ giai cũng không thể làm vật áp trục. Chẳng lẽ linh thú này có thực thánh giai?

Trong lòng mọi người đều chợt lóe qua ý niệm này, ánh mắt nhìn tiểu thú trở nên nóng bỏng như có lửa.

Nhưng lồng sắt lại không tầm thường, ngay cả khi nhiều thần niệm đảo qua mà vẫn không thể nhìn rõ ràng tiểu thú, không thể chính thức thâm nhập vào bên trong lồng.

"Ha ha, xem ra phần lớn đạo hữu đã không thể chờ được. Lam huynh, ngươi tự mình giới thiệu lai lịch con thú này đi."

Tiêu Bố Y thấy vậy, khẽ cười một tiếng nói.

"Không dám, không dám. Lai lịch của tiểu thú này, số người biết được cũng không nhiều lắm. Bất quá nếu nói đến bát đại kỳ thú dưới Chân linh ở Linh giới chúng ta thì ta nghĩ rằng không ít người biết đến."

Lão ông vuốt râu, trầm ngâm nói.

"Cái gì, bát đại kỳ thú, chẳng lẽ con thú này là một trong bát đại kỳ thú!"

"Ầm!" một tiếng, nhất thời cả đại điện trở nên nhốn nháo, ngay cả người ở tầng ba cũng không ít người không thể khống chế khí tức kinh người của mình để nó phát ra.

"Chư vị đã hiểu lầm. Linh giới bát đại kỳ thú mặc dù thực lực bản thân không thể so với Chân linh nhưng cũng không phải là tồn tại thánh tộc có thể bắt được. Linh thú trong lồng kỳ thật kế thừa hơn phân nửa huyết mạch của Nhân Diện Giao, một trong bát đại kỳ thú. Mặc dù là hỗn huyết nhưng bởi vì có huyết mạch của Nhân Diện Giao, cho nên cũng không kém Nhân Diện Giao bao nhiêu. Con thú này chúng ta đã kiểm tra, hẳn là sinh ra không tới trăm năm nhưng linh khí ba động trên người đã không dưới thượng tộc sơ giai. Quan trọng là ấu thú này đã bắt đầu thể hiện nhiều loại thiên phú thần thông lợi hại của Nhân Diện Giao. Nếu ta không phải thánh tộc, lại liên thủ thêm vài người thì căn bản không thể bắt được con thú này. Được rồi, đã quên nói với chư vị đạo hữu, con thú này chính là do bốn người bọn ta liên thủ bắt được."

Lão ông cười hắc hắc nói, tiếp theo hư không đánh về phía lồng một trảo. "Phanh" một tiếng, xích vàng đang trói chặt tiểu thú bỗng bung ra, sau đó liền hóa thành một kim ngân tế mang bắn đi, chợt lóe liền rơi vào tay lão ông. Đại điện lúc này trở nên lạnh ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy dị thú kế thừa hơn phân nửa huyết mạch của Nhân Diện Giao, rốt cục có hình dạng ra sao.

Trói buộc trên người bị tháo ra, thân hình tiểu thú run rẩy một chút nhưng không lập tức đứng dậy, vẫn nằm im trong lồng không nhúc nhích. Thấy cảnh này, không ít người nhìn nhau. Nhưng đúng lúc này, dị biến trong lồng nổi lên.

"Phốc xuy" một tiếng, tiếp theo tử sắc tập quang trên thân con thú bạo phát, quang mang cực kỳ chói mắt. Tất cả mọi người đều đang nhìn kỹ lồng sắt hai mắt lúc này không khỏi nhắm lại. Hai mắt Hàn Lập híp lại, lam mang trong mắt thiểm động nhưng vẫn không thể hoàn toàn nhìn thây linh thú.

"A!"

Không ít dị tộc nhân lộ ra vẻ sợ hãi.

Chỉ thấy lồng sắt trên đài cao trở nên trống rỗng, không còn thấy bóng dáng tiểu thú đâu cả.

Nhưng mấy người trên đài lại thần sắc không đổi, lão ông kia sau khi hừ một tiếng, thản nhiên nói một câu:

"Tới lúc này mà còn dám giở trò, xem ra trên đường vẫn chưa ăn đủ đau khổ a."

Lão ông khoát tay, vừa một ngón tay khô gầy, hướng lồng sắt màu đen điểm một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc