PHÀM NHÂN TU TIÊN

Thanh phi kiếm phát ra ma khí kinh người này chính là một trong những chiến lợi phẩm Hàn lập thu được khi đánh chết rất nhiều Ma tôn ở Linh giới.

Nó vô dụng với Hàn Lập nên tất nhiên hắn sẽ vui lòng hào phóng lấy ra trao đổi khối khoáng thạch đang cầm trong tay.

"Đa tạ tiền bối đã ban thưởng hậu hĩnh! Khối Dị Ma Kim này là do vãn bối đổi được từ một gã trong tộc, mà dường như trước đó cũng đã qua tay nhiều người nên cũng khó tìm ra được xuất xứ ban đầu của nó." Tên Ma tộc béo lùn đón lấy phi kiếm, sau khi hướng thần niệm xem xét xong, trên mặt liền tràn đầy vẻ vui mừng, hướng về Hàn Lập liên tục nói cảm ơn.

Vừa rồi hắn nói với tên Điểu Đề tộc phải đổi một kiện ma khí cấp cao, hiển nhiên là có chút tham lam, nhưng hiện tại đã thực sự trao đổi được về tay nên trong lòng vui sướng như thế nào thì có thể hiểu được.

Đối với tồn tại Hóa Thần kỳ như hắn, một kiện ma khí chính là thứ khó có được

"Nếu như thế thì bỏ đi. Một khối ma kim này chắc cũng đủ cho ta dùng rồi." Lông mày Hàn Lập nhướng lên nhưng ngay sau đó lại liền dãn ra, nói.

Nói xong câu này, hắn cũng không định dừng lại thêm, mục đích đã đạt được liền xoay người bỏ đi.

Tên Ma tộc béo lùn vốn còn muốn nhân cơ hội tạo thêm sự thân thiết nhưng thấy tình hình như vậy thì cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ thành thật làm ra tư thế cung tiễn.

Đã có thu hoạch nên ý định muốn lập tức rời đi của Hàn Lập tất nhiên sẽ bị vứt đi đâu mất.

Sau đó, trong vòng hai canh giờ, hắn cẩn thận xem xét một lần tất cả những quầy hàng còn lại ở ngã tư, quả thật vì thế mà tìm được hai loại linh dược không có ở Linh giới, giúp hắn đến gần hơn việc có thể luyện chế ra một loại đan dược có hiệu quả giúp ngưng tâm định thần cho tu sĩ Hợp Thể kỳ.

Khi ăn vào, loại đan dược này có thể nhanh chóng giúp tăng một ít hiệu quả lĩnh ngộ tu luyện thần thông, xét về lâu dài quả thực có tác dụng không nhỏ.

Phương thuốc của đan dược này Hàn Lập đã có từ lâu, chỉ là còn thiếu hai loại linh dược đã tuyệt tích ở Linh giới từ lâu này, cho nên chưa thể luyện chế được.

Vì có thu hoạch nên sau khi rời khỏi ngã tư, Hàn Lập hứng chí bừng bừng đến nhìn qua một số cửa hàng loại lớn ở xung quanh.

Đáng tiếc là những thứ bán trong các cửa hàng này dường như đều để cho Ma tộc cao giai sử dụng, cũng không còn phát hiện ra vật gì có giá trị với Hàn Lập.

Mà lúc này, sắc trời cũng đã dần ảm đạm, người qua lại trên ngã tư cũng trở nên rất thưa thớt, các cửa hàng đều đóng chặt cửa, có vẻ như sắp đi vào trạng thái giới nghiêm ban đêm.

Hàn Lập tùy tiện tìm một nhà có chỗ để ngủ lại, thuê trọn một căn phòng kín độc lập, tạm thời ở trong đó.

Sau khi bày ra vài tầng cấm chế trong mật thất, lúc này, hắn mới yên tâm lấy ra khối Dị Ma Kim đoạt được lúc sáng, nâng lên trước mặt lặng lẽ quan sát.

Sáng bóng, lấp lánh, nhưng bề mặt lại rất xù xì.

Nhưng kỳ lạ là vật này không những tỏa ra ma khí nồng đậm mà còn có một ít linh khí thuần khiết xen lẫn trong đó.

Thì ra đây là một khối tài liệu hiếm có, chứa đồng thời cả linh khí và ma khí.

Nhưng Hàn Lập mua khoáng thạch này về cũng không chỉ vì nguyên nhân đó.

Sau khi trầm ngâm một hồi lâu, hắn đột nhiên ném khối khoáng thạch này bay lên lơ lửng trước người hắn, đồng thời một ngón tay điểm vào trong không trung.

Một tiếng "Phốc" vang lên!

Một luồng thanh quang chợt lóe lên, bay lướt đi, khối khoáng thạch liền vô thanh vô tức tách ra làm hai nửa, có một thứ gì đó bằng hạt đậu hiện ra ở giữa.

Một tay Hàn Lập nhanh chóng chụp lấy một cái, một cỗ sức mạnh vô hình cuốn tới, vật lộ ra liền bị hút vào trong bàn tay hắn.

Hàn Lập tập trung quan sát, rõ ràng đó là một thứ giống như một viên ngọc màu xám đục.

"Quả nhiên Linh mục không có nhìn lầm, bên trong còn dấu thứ khác, chỉ là không biết có ích với ta không, cần đánh giá cẩn thận lại một chút."

Sau khi thoáng đánh giá tinh châu, hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười, nói khe khẽ. Tiếp đó, hắn hướng thần niệm vào trong đó xem xét.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, đột nhiên ném tinh châu đang cầm trong tay ra.

Một tiếng "Ầm" vang lên, tinh châu bị bắn ra lại đột nhiên phát ra tiếng nổ như sấm rền. Một luồng hơi thở đáng sợ tràn ra bốn phía, hơn nữa, trên viên ngọc phun ra một cột sáng màu xám lớn chừng miệng chén, sau khi lóe lên, nó liền đánh lên cấm chế được bố trí ở nóc nhà.

Cột sáng xé mấy lớp quầng sáng ra như giấy vụn, rồi hung hăng đánh lên lớp cấm chế cuối cùng.

Lúc này, cột sáng mới bị ngăn lại một chút.

Mà trong một lát cầm chân này, sắc mặt Hàn Lập sầm xuống, thân hình hắn nhoáng lên, đột nhiên xuất hiên phía trên cột sáng, ấn một bàn tay xuống dưới.

Lập tức, một bàn tay to lớn màu vàng kim lấp lánh sáng ngời hiện ra, tạm thời ngăn được cột sáng lại.

Nhưng sắc mặt Hàn Lập vẫn không buông lỏng. Sau khi năm ngón tay khẽ run lên, phát ra ánh sáng vàng kim chói mắt, bàn tay cứng rắng đẩy cột sáng màu xám lui ra sau nhưng không thể ngăn chặn hoàn toàn được nó.

Trên mặt Hàn Lập lúc đầu lộ ra vẻ giật mình nhưng sau đó liền sầm xuống, hắn hừ một tiếng lạnh lẽo. Bàn tay kia liền lóe lên ánh vàng kim, rồi nhanh chóng trở nên to lớn hơn rất nhiều. Ống tay áo bị xé nát tung tóe, để lộ ra những chiếc vảy vàng rực rỡ.

Năm ngón của bàn tay vàng kim khổng lồ từ từ nắm lại.

Từng trận gầm rú vang lên!

Bốn phía xung quanh cột sáng xám trắng chợt xuất hiện một luồng sức mạnh trói buộc rất mạnh, trong nháy mắt nó đã bị ép lại thành một quang cầu có đường kính chừng vài thước, sau đó bị bàn tay vàng kim khổng lồ lóe lên chụp lấy.

Lúc này, Hàn Lập lẩm bẩm trong miệng, mười ngón tay vàng kim chói lóa liên tiếp bắn ra từng đạo pháp quyết.

Bàn tay vàng kim chợt trở nên mờ ảo, rồi biến thành từng đọa phù văn màu vàng kim, bao phủ quang cầu màu xám trắng lại.

Chỉ trong nháy mắt, quang cầu vốn đang co dãn không ngừng giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào chợt nằm im yên ắng, không phát ra một âm thanh nào nữa.

Vẻ mặt Hàn Lập bây giờ mới buông lỏng, sau khi người khẽ động, quay trở lại trên mặt đất, giơ tay vẫy một cái.

Quang cầu liền rơi xuống nằm gọn trong lòng bàn tay Hàn Lập.

Uy lực ẩn chứa trong quả cầu này thật sự không nhỏ, dù là Hàn Lập khi chưa dùng Phạm Thánh Chân Ma Công cũng suýt chút nữa đã không thể cầm cự. Nhưng bây giờ, sau khi Hàn Lập đã thi triển thuật cấm chế lại trở nên im ắng vô cùng, không nhìn ra tí nào vẻ đáng sợ vừa rồi.

Hàn Lập nhấc tay nang quang cầu lên, chau mày nhìn quang cầu chằm chằm không nói gì.

Đối với hắn mà nói, quả thực uy lực của quang cầu mạnh mẽ vượt ngoài sức tưởng tượng nhưng thứ gì tạo ra năng lượng của nó mới là tối quan trọng.

Sở dĩ, lúc trước Hàn Lập không chút do dự hào phóng mua khối Dị Ma Kim từ trong tay tên Ma tộc kia không chỉ vì hắn dùng Linh mục thấy được có vật khác ở trong ma kim mà còn vì trong thần niệm cảu hắn có một tia cảm ứng huyền diệu.

Giá trị của vật ấy không nhỏ, mà dường như cũng rất quan trọng với hắn.

Loại tồn tại có tu vị đạt đến đến cảnh giới như Hàn Lập tất nhiên sẽ cực kỳ coi trọng cảm ứng trong lòng. Ngay cả dù rất ít khi xuất hiện cảm ứng, khi có khi không, thì vẫn không dám xem nhẹ.

Tuy lúc nãy hắn hướng thần niệm dò xét qua trên tinh châu, rồi liền hoảng sợ lui ra, nhưng vẫn cảm ứng được chút gì đó. Tuy vậy, muốn thực sự có đáp án thì còn cần dùng thần niệm tra xét một phen nữa.

Nhưng mà năng lượng của quang cầu có kết cấu thực sự vô cùng kỳ dị, hình như chỉ cần thần niệm vừa tiếp xúc sẽ lập tức trở nên cuồng bạo vô cùng.

Điều này khiến vấn đề đang đơn giản trở nên khó khăn hơn nhiều!

Sau khi nhanh chóng ổn định lại tinh thần, Hàn lập bỗng nhiên hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, đồng thời đem vận hành Đại Diễn Quyết và Luyện Thần Thuật, làm cho thần niệm thoáng chốc tăng lên quá nửa.

Sau đó, lánh lam trong hai mắt hắn chớp lóe không ngừng, vang lên những tiếng xuy xuy rất lớn! Từ mắt hắn từng sợi trong suốt lấp lánh bắn ra nhanh, rồi lóe lên, tiến vào trong quang cầu đang bị chế trụ.

Đó chính là hình thái thực thể hóa của thần niệm, có tầm hơn trăm cái, từ đó có thể thấy thần niệm của Hàn Lập đã mạnh mẽ đến một trình độ đáng sợ như thế nào!

Trong nháy mắt, ngay khi cá tia sáng tiến vào trong, quang cầu khẽ run lên, phát ra âm thanh ong ong trầm thấp, báo hiện dấu hiệu bất ổn.

Nhìn thấy vậy, Hàn lập liền thúc dục pháp quyết.

Trong nháy mắt, những kim văn đang bao phủ quang cầu kia sáng rực lên, hình thành một tấm lưới màu vàng, xiết chặt vào bên trong.

Quang cầu vốn đang rục rịch liền khôi phục lại yên tĩnh trong nháy mắt.

Hàn lập liền thả lỏng căng thẳng trong lòng một chút, sau khi nhắm hai mắt lại, thần niệm bắt đầu tra xét chi tiết quang cầu.

Một lát công phu sau, đầu tiên trên mặt hắn lộ ra một chút ngạc nhiên nhưng sau khi khẽ hô lên, lại được thay bằng vẻ mặt mừng như điên. Tuy thế, loại biểu tình mừng như điên đó cũng chỉ duy trì được một chút, rồi trên mặt hắn biến thành có phần hoang mang, cuối cùng là sắc mặt hoàn trầm âm trầm khó đoán.

Hàn Lập chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng mày cũng nhíu chặt dựng lên.

"Trên đời thực sự có thứ có thể đem ma khí và linh khí dung hợp lại hoàn toàn ư, quả là chuyện đời khó đoán. Nếu thật là như vậy, thứ đó chẳng phải sinh ra là để chuẩn bị cho Phạm Thánh Chân Ma Công sao, vậy chắc là không cần luyện hóa cũng dễ dàng chuyển hóa thành pháp lực của bản thân ta. Nhưng đời này có chuyện dễ dàng như thế sao? Hơn nữa, dường như trên các điển tịch cũng không có ghi lại gì liên quan." Hàn Lập thì thào tự nói, dường như đang chần chờ.

"Quên đi, cứ thử đã rồi xem thế nào."

Sự do dự của Hàn Lập cũng không kéo dài được bao lâu, trong lòng hắn đã có quyết định.

Chỉ thấy hắn hướng về quang cầu, miệng niệm chú ngữ, pháp quyết trong tay không ngừng biến ảo, rồi một ngón tay chợt điểm một cái.

Mặt ngoài quang cầu đang bị vô số kim văn bảo vây chợt uốn éo biến dạng, rốt cục sau khi lóe lên, đã có một phần bị tách ra.

Ngay khi phần nhỏ này chưa nổ tan tành, Hàn Lập ngừng đọc chú ngữ, một bay tay phóng ra như chớp, tóm lấy nó. Sau đó, toàn thân hắn chớp động kim quang, vận khởi Phạm Thánh Chân Ma Công.

Một bóng mờ màu vàng, lớn tầm một trượng hiên ra sau lưng hắn, rồi nó dần trở nên rõ ràng kỳ lạ.

Cùng lúc đó, khối quang cầu xám trắng trong tay hắn lại dần thu nhỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chỉ trong thời gian một lần hít thở, khối quang cầu kia liền biến mất biệt tích.

"Quả nhiên giống như dự đoán, chân nguyên trong cơ thể đã tăng thêm một chút. Nếu hấp thu toàn bộ cả khối thì chắc mức độ tăng lên sẽ rất đáng kinh ngạc sao." Hàn Lập cũng không kìm chế được hưng phấn trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ vui mừng tràn đầy trong mắt.

"Nhưng mà đây là cái gì? Rõ ràng không hề có chút tạp chất nào, mà tại sao sau khi chuyển hóa lại có thêm thứ này?" Ngay sau đó, Hàn Lập chợt dựng thẳng một ngón tay lên, tự nói với chính mình một tiếng.

Ở đầu ngón tay xuất hiện dao động, một đám lục khí mỏng gần như không thể thấy vụt xông ra.

Bình luận

Truyện đang đọc