PHÀM NHÂN TU TIÊN

Những người hay oán trách cũng không biết rằng vị trưởng lão sáng lập kiếm kỹ này, kỳ thực có một thân công lực cao thâm, khi còn tráng niên trong một lần chém giết trên giang hồ, trong lúc vô ý bị đối thủ phế bỏ võ công, sau này cũng vô pháp tu luyện lại nội gia chân khí.

Vì sợ hãi địa vị của mình tại môn nội bị sụp đổ tan tành nên vị trưởng lão kia cũng không hướng người khác thổ lộ chuyện này, ngược lại từ đó trở đi hoàn thành một bộ võ công với cử động cao thâm khó lường, giấu giếm tất cả trên dưới mọi người.

Nhưng công lực của hắn từ nay về sau đã không còn, đó là một sự thật không thể thay đổi, từ đó trở đi, hắn vẫn luôn luôn cẩn thận, dựa vào cơ trí hơn người, dĩ nhiên không bị người khác phát hiện.

Thời kỳ đó chính là lúc mà Thất Huyền môn toàn thịnh, xưng bá Kính Châu.

Vị trưởng lão này khi phát giác công lực xác thật là không có cách nào khôi phục, dưới hoàn cảnh tuyệt vọng, lợi dụng quyền lợi trong tay, lặng lẽ giấu giếm tin tức, không nói cho người ở trên biết, phái kẻ dưới tay đánh lén rất nhiều người của các môn phái nhỏ biết được bí ẩn này.

Từ trong môn phái hắn tham lam cưỡng đoạt rất nhiều bí tịch võ học quý hiếm, cố gắng tìm ra một loại không dùng nội lực, lại có khả năng xuất ra võ công tuyệt đỉnh.

Kết quả, trải qua hơn một năm lục soát, hắn đích xác tìm ra rất nhiều bí kỹ tuyệt đỉnh, nhưng trong đó không có loại nào thích hợp có thể sử dụng.

Hắn thất vọng.

Vị trưởng lão này cũng là một người tài cao thiên phú, là hạng người tâm trí tuyệt đỉnh. Khi tâm tàn ý lạnh, nghĩ đến việc có thể lợi dụng nhiều loại bí kỹ có trong tay, về sau tự mình sáng tạo ra một loại tuyệt học.

Cái ý niệm gợi lên trong đầu đã làm cho hắn kích động không thôi, có thể sáng lập một môn võ học độc đáo, đúng là giấc mộng cả đời của mỗi một võ giả, từ đó về sau hắn một lòng một dạ tập trung giải quyết nan đề này, tự mình nghiên cứu thực tế các loại ý nghĩ. Cuối cùng, vì sợ vướng bận vào chuyện thế tục, hắn thậm chí hoàn toàn bế quan, tranh chấp của môn phái với ngoại giới cũng không có hỏi qua.

Sáng tạo một môn võ học đích thực là một việc phi thường khó khăn. Huống chi hắn còn muốn tạo nên môn võ học có giới hạn lớn như vậy, vừa phải là loại không có chân khí có thể sử dụng, vừa phải hàm chứa nhiều bí kỹ, trở thành một môn võ công cao thâm tuyệt đỉnh.

Quá trình sáng tạo nên vũ kỹ, trước đó chưa từng có bao giờ, thật khó khăn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn, nhưng hắn cũng là một người có nghị lực rất lớn, trải qua nửa đời người làm việc toàn tâm toàn ý, sau quá trình hơn mười năm dài thu thập kinh nghiệm, cuối cùng "Trát Nhãn kiếm pháp" đã xuất thế.

Vị trưởng lão này hưng phấn vạn phần, vội vàng hướng đến những người khác bên trong môn phái báo tin mừng về võ công mới đại thành của hắn, thì phát hiện việc ngoài ý muốn, Thất Huyền môn đã hoàn toàn suy bại. Cả môn phái đang bị đông đảo các bang phái lớn nhỏ trên giang hồ vây công, tùy thời đều có thể phát sinh nguy hiểm toàn môn bị diệt vong.

Năm đó, vị trưởng lão đã hoa giáp (sáu mươi tuổi), vừa sợ vừa giận, tại thời khác nguy cấp, lợi dụng kiếm kỹ quỷ dị mà mình vừa mới luyện thành, đại triển thần uy, liên tiếp giết chết nhiều cường địch, chấp nhiếp đông đảo các cao thủ còn lại, giúp Thất Huyền môn từ trong vòng vây trùng trùng, mở một đường máu xông ra ngoài, giúp Thất Huyền môn tiếp tục duy trì sau này, lập được đại công di thiên*

Đáng tiếc chính là, sau khi vừa mới thoát được nguy hiểm, vị trưởng lão này lại gặp đại hạn, chỉ kịp để lại di chúc đem kiếm phổ tâm huyết của mình để vào Thất Tuyệt đường, liền nhắm mắt xuôi tay.

Càng làm cho người khác tiếc nuối thêm nữa là trong những năm tháng sau đó, hậu bối đệ tử trước thời Hàn Lập, chưa có người nào thử tu luyện công pháp này, làm cho minh châu nhuốm bụi, bất kiến thiên nhật**.

Hàn Lập đối với những việc quá khứ phát sinh, hoàn toàn không biết gì cả, nhưng thật ra cho dù biết, hắn cũng sẽ không có động tâm. Đối với hắn mà nói, cái môn kiếm kỹ này thích hợp dành cho hắn tu luyện, có khả năng giúp hắn bảo trụ tiểu mệnh đang nằm trong tay Mặc đại phu, vậy là được rồi. Về phần nó lai lịch ra sao? Là ai sáng tạo? Hàn Lập một điểm hứng thú cũng không có, hắn là người rất chú trọng thực tế, không có chút lợi ích nào, hắn sẽ không phí tâm đi tìm hiểu rõ.

Trong phòng của mình, Hàn Lập thắp lên ngọn đèn, nằm bò trên mặt bàn gỗ, dưới ánh đèn hôn ám, tiếp tục đọc bí tịch.

Hắn thực chất không có ý định sao chép bí tịch, mà chuẩn bị bằng vào trí nhớ vượt xa người thường của mình, kiên quyết đem hết toàn bộ ghi tạc trong đầu, cứ như vậy vừa an toàn, không sợ thất lạc, cũng không cần lo lắng lộ ra điều bí mật rất nguy hiểm này.

Phải biết rằng, đối với Mặc đại phu, hắn vẫn bảo trì sự cảnh giác cực cao, sẽ không phải ngu xuẩn cho rằng đối phương một điểm cũng không giám thị mình, nếu trong phòng xuất hiện nhiều bản sao bí tịch như vậy, chẳng phải là tất cả đều lộ liễu ra hết ư, làm cho Mặc đại phu đối với mình sẽ có đề phòng.

Ánh lửa đèn màu vàng, "Phốc" một tiếng, bạo phát ra một cái hoa lửa nhỏ nhỏ, nhắc nhở Hàn Lập thời gian đã qua thật lâu, tất nhiên phải sớm đi nghỉ ngơi.

Nhưng Hàn Lập hoàn toàn không thèm để ý đến, cả người đều chìm ngập vào thế giới trong bí tịch, vào các kỹ xảo kỳ dị trong sách, tâm thần hắn hoàn toàn bị hấp dẫn không thể dứt ra được.

Hoa lửa từng cái từng cái nổ lách tách, thân ảnh bị phản chiếu trên vách tường cũng tùy thời theo đó mà chớp lên không thôi, lớn nhỏ bất định. Mà bản thân Hàn Hập vẫn ngồi tại chỗ, một chút cũng không động, nhất động nhất tĩnh, một người một bóng, hình thành nên một sự tương phản yêu dị, làm cho người bên ngoài có cảm giác khác lạ nhưng hài hòa vô cùng.

Thời gian từng khắc, từng khắc trôi qua, bóng dáng sau lưng Hàn Lập từ rõ ràng từ từ biến thành mơ hồ, lại từ mơ hồ từ từ biến thành không, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.

Hàn Lập đã bất tri bất giác si mê đọc cả buổi tối.

"Ba" một tiếng, một cái hoa lửa cuối cùng bạo nổ, ngọn đèn cũng tùy thời hoàn toàn phụt tắt, Hàn Lập rút cuộc từ trong bí tịch bị đánh thức.

Hắn ngẩng đầu nhìn xuống ngọn đèn, lại đưa mắt xem xét ánh sáng ngoài cửa sổ, trong lòng cười khổ một trận.

Không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày nghiên cứu kỹ xảo giết người một cách si mê như thế. Tự bản thân hiện nay và trước kia thật khác xa nhau.

Hàn Lập cảm khái một trận, mới đứng dậy, quay quay cổ, hoạt động tay chân, khiến cho các khớp toàn thân phát ra "ba ba" tiếng động. Sau đó chuyển thân, đẩy cửa đi ra ngoài, lấy một chậu nước lạnh từ trong giếng phụ cận, cẩn thận rửa mặt, chấn chỉnh tinh thần của mình, vận dụng Trường Xuân công tuần hoàn một vòng trong cơ thể, ủ rũ cả đêm tựu đều biến mất vô ảnh vô tung.

Trải qua một đêm đọc và nghiên cứu, Hàn Lập đã biết rằng nếu muốn đem loại võ học này thấu hiểu một cách triệt để, không mất tám năm, mười năm khổ luyện thì cũng đừng có nghĩ đến, cho dù mình ở phương diện thiên phú hơn người, thì cũng phải mất hai, ba năm thời gian mới có thể có chút thành tựu.

Nhưng thời gian không đợi người a!

*di thiên: ý nói công đức rộng lớn như trời biển.

**bất kiến thiên nhật: không thấy mặt trời

Bình luận

Truyện đang đọc