PHÀM NHÂN TU TIÊN

Một đêm vô sự.

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, nhóm tu sĩ liền im lặng không tiếng động xuất hiện trên bầu trời sào huyệt của nhóm tà tu.

"Chính là ở đây sao?" Tử Linh tiên tử có chút nghi hoặc dò xét tiểu đảo tối đen bên dưới vài lần.

Đảo này thật sự quá nhỏ, phạm vi cũng chỉ có vài dặm, tuy là đảo nhưng chính xác phải nói nó là một khối đá thật lớn thì đúng hơn.

"Đúng vậy, chẳng những đàn Kim Thiền (ve sầu) theo dõi tới nơi này mà hai vị trưởng lão cũng đến xác nhận qua, người đi ra đi vào đích thật là tà tu." Phạm phu nhân ở một bên nhẹ giọng nói.

Nghe xong lời này, nữ tử áo tím yên lặng gật gật đầu, trong lòng không còn vẻ nghi ngờ nữa.

Chẳng qua nơi đây, hiển nhiên chính là nơi đối phương tạm thời đặt chân.

Chẳng những đảo nhỏ đến đáng thương, thậm chí lúc này quanh đảo cũng bố trí một cái ảo trận nhỏ cực kỳ đơn giản, căn bản không ngăn được bất kỳ ai.

"Giết hết không cần quan tâm!"

Vì thế dưới sự ra lệnh của Tử Linh tiên tử, Xích Hỏa lão quái trên đám mây đen phát ra một tiếng cười quái dị, vài đạo lôi hỏa nổ vang đánh xuống, liền dễ dàng đem trận này phá tan không còn một mảnh, sau đó nhóm tu sĩ không khách khí bay vọt xuống.

Động tĩnh do phá trận hiển nhiên kinh động tới người ở trên đảo.

Mấy tiếng hét lớn vang lên, trên đảo có gần bốn, năm mươi đạo ánh sáng các loại bay lên, một số đông tu sĩ nghênh đón bọn họ, đầu lĩnh chính là ba gã tu sĩ Kết Đan kỳ, bọn họ vừa thấy bọn người Diệu Âm Môn trước mặt, không khỏi rùng mình.

Nhưng không đợi bọn họ phản ứng, Phạm phu nhân đã hô lớn "Đánh", sau đó dẫn đầu phóng ra Ngân luân pháp khí (pháp khí hình bánh xe màu bạc) công kích tới.

Các tu sĩ khác cũng không khách khí đều ra tay.

Nhất thời, trên bầu trời các sắc hào quang phát ra. Tiếng kêu bén nhọn cũng vang lên.

Hàn Lập một khi đã không muốn gây chú ý đối với Thiên Lôi trúc, tự nhiên cũng sẽ không xuất nó ra mà cùng với Khúc Hồn chỉ phóng xuất các pháp bảo, bao lấy năm sáu gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chuẩn bị đem bọn họ tiêu diệt hết.

Hai người đều có tu vi Kết Đan kỳ, đối phó vài vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ tự nhiên phải là việc dễ dàng, nhưng sự tình xuất hiện làm hắn giật mình.

Bốn năm tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ này khi phát hiện hai người Hàn Lập là tu sĩ Kết Đan kỳ thì thần sắc đại biến, thân hình điên cuồng trướng lên, phá rách quần áo, biến thân thành hình tượng Sát Yêu quen thuộc mà Hàn Lập đã từng thấy. Điều này khiến cho hắn có chút giật mình, thiếu chút nữa cặp mắt rớt ra.

Tuy tốc độ cùng tu vi của bọn chúng sau khi biến thân khá hơn một phần nhưng Hàn Lập hôm nay đâu còn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ như trước kia, bọn chúng cũng chỉ chống đở được một đoạn thời gian rồi bị Hàn Lập cùng Khúc Hồn đem Lục Hoàng Kiếm và Hỗn Nguyên Bát đánh thành tro bụi.

Hàn Lập lúc này mới phát hiện, những người này biến thân tựa hồ cùng sát yêu Hắc Sát Giáo kia có chút khác biệt, chẳng những không cần niệm chú hóa kén liền có thể biến thân thành công, hơn nữa bên trong cơ thể cũng không có ngưng kết Huyết Ngưng Ngũ Hành Đan.

Điều này làm cho hắn như lạc vào mây mù, càng thêm hồ nghi, thầm nghĩ nhóm kiếp phỉ này rút cuộc cùng Hắc Sát Giáo kia có quan hệ gì?

Chẳng qua hắn lập tức thu liễm tâm thần, ngưng thần hướng xung quanh nhìn lại.

Hiện tại cũng không phải là thời điểm giải đáp nghi vấn, nếu bị người nào đó nhân cơ hội đánh lén thì đúng là oan uổng.

Nhưng tình hình đập vào mắt làm cho nghi ngờ trong lòng Hàn Lập càng lúc càng tăng.

Chỉ thấy mấy tà tu Trúc Cơ kỳ phần lớn đều sử xuất ra Sát yêu biến thân thuật. hơn nữa hợp thành các nhóm nhỏ, đang cực kỳ hung hãn liều mạng!

Trong bọn họ tu vi cao nhất là ba vị tu sĩ Kết Đan kỳ, sớm bị Xích Hỏa lão quái thi triển pháp thuật đưa vào trong mây đen, bao vây lại không thể thoát thân.

Chỉ nghe thấy trong đám mây đen kia có tiếng ầm ầm không ngừng, tựa hồ bọn họ đang khổ sở chống đỡ.

Do đó dưới sự tấn công điên cuồng của vài tu sĩ Kết Đan kỳ cộng thêm mười tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, trong nháy mắt mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ của đối phương đã bị diệt hơn phân nửa, những người còn lại vẫn đang hung hãn đánh, không có vẻ gì sợ sệt cả.

Hình dáng bưu hãn của bọn họ làm đa số tu sĩ Diệu Âm Môn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Chính lúc này, một tiếng thét cuồng nộ từ phía dưới truyền đến, làm cho người phe Diệu Âm Môn hai tai ông ông, sắc mặt mỗi người không khỏi khẩn trương.

"Còn thất thần gì chứ? Mau tiêu diệt bọn họ. Tên gia hỏa khó giải quyết đã tới rồi!" Trên mây đen vang lên tiếng của Xích Hỏa lão quái, chúng tu sĩ lúc này mới giật mình hiểu ra, vội vàng thúc giục pháp bảo cùng pháp khí trên tay, tiếp tục công kích mãnh liệt.

Chẳng qua tu sĩ trên đảo sau khi nghe tiếng hét tinh thần liền đại chấn, càng phát ra thế ngăn cản mạnh hơn nên nhất thời trận chiến không thể thu hoạch thêm gì.

Mà trên đảo bay ra mấy đạo hào quang màu trắng xám, chớp mắt đã tới không trung.

Chúng tu sĩ lúc này mới dừng tay, nhìn người năm tu sĩ Kết Đan kỳ vừa mới bay tới như thể lâm phải đại địch.

Chỉ thấy cầm đầu là đại hán trung niên sắc mặt lạnh lùng, ngũ quan đoan chính, nhưng sát khí bừng bừng.

Hơn nữa từ pháp lực dao động trên người hắn xem ra, tu vi vượt xa bốn người còn lại, dường như là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ. Bốn người còn lại là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, chỉ có điều những người này đồng dạng trong mắt tóe lửa nhìn nhóm người Diệu Âm Môn

"Các ngươi là ai, dám đồ lục đệ tử Ẩn Sát Môn của chúng ta, bổn tọa muốn các ngươi phải trả nợ máu!" Người trung niên dò xét giữa không trung chỉ còn có mấy đệ tử, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo nói.

Nghe xong lời này, những người khác đều sững lại!

Sao vị kiếp phỉ này không có vẻ sợ hãi khi bị người tìm tới cửa truy bắt, ngược lại còn nói lời hùng hồn như vậy?

Người có chút thông minh không khỏi có điểm chần chờ, nhìn về nhóm Tử Linh tiên tử cùng Phạm phu nhân.

Ánh mắt trong suốt của Tử Linh tiên tử cũng hiện ra vẻ nghi hoặc, đang muốn mở miệng nói cái gì bỗng có một người hét lớn, bay vọt ra.

"Hãy bớt sàm ngôn đi, tất cả các ngươi chết cũng không đền hết tội!"

Triệu trưởng lão luôn luôn theo sát Phạm phu nhân đột nhiên bay ra khỏi đám người, tay giương lên, thả ra một đạo hỏa quang dài hơn một trượng, bay thẳng đến đối phương

Trung niên tu sĩ thấy vậy giận dữ, dịch chuyển một chút, trên người toát ra đám ma khí màu trắng cao hơn mười trượng, cấp tốc quay cuồng, trong khoảnh khắc biến thành một mặt quỷ thật lớn.

Mặt quỷ vừa mới hiện ra, lập tức liền mở mồm, hung hăng phóng về phía trước.

Đoàn hỏa quang do Triệu trưởng lão phóng ra vừa lúc rơi vào trong miệng mặt quỷ, lóe lên rồi biến mất.

Sau đó, mặt quỷ không chút ngừng lại, trực tiếp đánh về phía Triệu trưởng lão.

Nhất thời vị này lộ ra vẻ kinh hoàng.

Tốc độ hắn phi về còn nhanh hơn lúc bay ra, sau vài cái chớp nhoáng đã ở trong đám người, hơn nữa miệng còn lớn tiếng hét lên:

"Mọi người đồng loạt lên đi, người này là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, đơn đả độc đấu chúng ta không phải đối thủ của hắn!"

Nghe xong lời nói xúi giục này, hai vị tu sĩ Kết Đan kỳ cùng một bộ phận đệ tử Trúc Cơ kỳ của Diệu Âm Môn lập tức thả ra pháp khí cùng pháp bảo công kích quỷ đầu kia.

Nhưng có nhiều người trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, ánh mắt trở nên bàng quan.

Nhất thời trên không trung có chút hỗn loạn.

Gặp tình cảnh này, mặt Hàn Lập nhíu lại, tay chân không động nhưng thân hình lại cùng Khúc Hồn từ từ lùi về phía sau.

Sự tình có điểm bất thường.

Mặc dù không biết đã phát sinh gì nhưng Hàn Lập đã có ý định nếu xuất hiện nguy hiểm thì lập tức chạy ngay.

"Chậm động thủ đã! Ở đây có điểm bất thường!" Nữ tử áo tím cũng nhìn ra điều không ổn, lạnh lùng hướng đệ tử Diệu Âm Môn quát lớn.

Nhưng tu sĩ của Diệu Âm Môn đang động thủ căn bản không ngừng lại, vẫn đang vây quanh quỷ đầu mãnh công, bộ dáng làm như không nghe thấy.

Gặp tình cảnh này, bọn người không động thủ như Hàn Lập sắc mặt khẽ biến, trong lòng trầm xuống.

Trung niên tu sĩ đối diện không phải là kẻ ngu dốt, đồng dạng cũng nhìn ra sự tình cổ quái.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi hướng quỷ đầu vẫy tay, quỷ đầu kia liền rít lên một tiếng, hé miệng phun ra vô số khỏa quang cầu màu trắng, khoảnh khắc đem các pháp khí cùng pháp bảo đang công kích đánh cho đông ngã tây nghiêng rồi nhân cơ hội bay về trước người này.

Các tu sĩ ra tay ngây ngẩn, nhất thời cũng không ai dám một mình lao ra khỏi đám người, đến công kích đối phương.

"Ai có thể nói cho ta biết, việc này rút cuộc là sao?" Thừa dịp, Tử Linh tiên tử rút cuộc tách ra khỏi nhóm tu sĩ Diệu Âm môn, đứng ở giữa song phương lạnh lùng hỏi.

"Chuyện này là sao? Các ngươi vô cớ giết nhiều đệ tử bổn môn như vậy mà còn hỏi bổn môn chủ?" Người trung niên âm hàn nói, hai mắt chẳng biết khi nào biến thành màu xanh biếc quỷ dị.

"Cướp hàng hóa của Diệu Âm Môn chúng ta, còn giết môn chủ bổn môn do các ngươi làm sao?" Nữ tử áo tím giương mắt nhìn đối phương, không hề có chút cảm tình chậm rãi hỏi.

"Nói bậy! Ẩn Sát Môn chúng ta rất ít lui tới cùng tu sĩ bên ngoài, sao có thể làm ra loại sự tình này." Trung niên nhân sắc mặt lộ vẻ giận dữ lớn tiếng phản đối.

Nghe xong lời này, nữ tử áo tím cũng trầm mặc, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ băng hàn.

Người khác nghe xong đoạn đối thoại, cũng đều ý thức được cái gì đó, thần sắc trở nên khác nhau.

"Xem ra, có người trong song phương chúng ta bày mưu hãm hại!" Phạm phu nhân bỗng nhiên từ trong nhóm tu sĩ đi ra, chậm rãi nói.

"Hừ, là mưu kế trong bọn người các ngươi, không phải chúng ta!" Người trung niên âm trầm như nước nói.

Hắn vừa mới cực cực khổ khổ bồi dưỡng đệ tử, cơ hồ trong một ngày bị tiêu diệt hết, điều này có thể nào không làm cho hắn đối với những người trước mắt hận thấu xương.

Nếu không thấy đối phương có nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ cộng với việc không nắm chắc đối phó được với tên tu sĩ quỷ dị trong đám mây đen kia thì dù hắn biết trong đối phương có người đặt điều, cũng muốn liều mạng đánh cho bọn họ nguyên khí đại thương.

Nữ tử áo tím nghe xong, trong mắt vẫn lạnh như băng mà Phạm phu nhân chỉ có thể cười khổ chờ đợi.

"Triệu trưởng lão, Phù trưởng lão, hai người có phải là nên cho chúng ta một cái giải thích?" Tử Linh tiên tử chậm rãi quay đầu, nhìn vào hai vị trưởng lão, bình tĩnh nói

Bình luận

Truyện đang đọc