PHÀM NHÂN TU TIÊN

Bất kể tia sáng năm màu hay những con rắn điện trên trời cao chỉ mới chạm vào cơn sóng âm màu đen đang như cuồng phong quét đến là nổ tung rồi tan biến đi trong nháy mắt.

Kèm theo tiếng hét thật lớn, một tay của gã to con đột nhiên chụp xuống khoảng không bên dưới.

Ngay lập tức ngọn sóng âm màu đen đầy trời liền hướng vào trong lòng bàn tay của hắn mà co rút lại, nháy mắt đã hóa thành ảo ảnh một con kỳ lân màu đen rồi hung hăng bổ nhào xuống.

Mặc dù ảo ảnh con kỳ lân chưa thật sự ập đến nơi nhưng cơn gió lốc cực kỳ lạnh lẽo đã cuồn cuộn lao xuống trước.

Bất kỳ chỗ nào cơn lốc quét qua, không khí nơi đó liền vặn vẹo mơ hồ, giống như có thể đem không gian trực tiếp đóng băng vậy.

Sắc mặt Hàn Lập vẫn không đổi, chỉ là một ngón tay hắn hướng lên không trung điểm nhẹ một cái.

Véo!

Một khối lửa màu bạc từ đầu ngón tay bắn ra, lượn một vòng sau đó liền hóa thành một con chim lửa thật lớn. Tiếp đó nó há mỏ phun thẳng lên trời cao.

Một cột sáng đỏ đậm phóng thẳng lên, nháy mắt xuyên qua hư ảnh kỳ lân, khiến trên thân ảo ảnh này xuất hiện thêm một lỗ thủng to bằng miệng chén.

Hư ảnh kỳ lân kêu lên một tiếng đau đớn, cả hình thể lẫn những cơn gió lạnh lẽo liền theo đó mà tan đi…

Thế nhưng con chim lửa màu bạc vẫn chưa dừng lại, nó lại tiếp tục phun ra một cột sáng màu đỏ thẳng đến gã to con.

Tốc độ cột sáng này nhanh vô cùng, chỉ là trong chớp mắt nó đã đến trước mặt gã kia.

Nhưng gã to con cũng phản ứng không chậm, liền há to mồm đem cột sáng nuốt thẳng vào trong bụng, đồng thời chép miệng nói một câu: "Mùi vị không tệ!"

Những tu sĩ phía bên dưới thấy vậy, trong lòng mỗi người không khỏi khiếp sợ.

Nhưng mà lúc này, Hàn Lập lại nở nụ cười.

"Thật không hổ danh là tu sĩ Đại Thừa. Tiếp đến ngươi cũng đừng vận dụng mấy thủ đoạn màu mè đó làm gì nữa, trực tiếp sử dụng thần thông chân chính của mình đi. Chúng ta hãy phân thắng bại ngay bây giờ!"

"Bổn tọa cũng đang có ý này!"

Gã to con bị thái độ coi thường của Hàn Lập chọc cho giận tím tái. Hắn liền há miệng phun ra một phiến ngọc màu xanh biếc. Sau khi bắt lấy tấm ngọc vào lòng bàn tay, làn mây đen bao quanh thân thể cũng bắt đầu chuyển động, lập tức thân hình Hắc Kiêu Vương phình ra điên cuồng, cuối cùng biến thành một gã khổng lồ cao đến mấy trăm trượng.

Mà tấm ngọc trong tay hắn cũng đồng thời đón gió lay động mà lớn lên, biến thành một vật to kềnh càng cả trăm trượng.

Mặt ngoài tấm ngọc có màu xanh biếc bóng bẩy, vô số ký hiệu màu vàng trắng được khảm lên, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, dường như được chia thành bảy tầng hào quang che phủ lên trên.

Thoạt nhìn bộ dáng thập phần huyền diệu.

Hắc Kiêu hét lớn, bắp thịt trên cánh tay khẽ động, hắn dùng một tay đem tấm ngọc quạt khẽ. Ngay lập tức dải mây bảy màu phô thiên cái địa ầm ầm lao thẳng xuống phía dưới nơi Hàn Lập và đám tu sĩ đang đứng.

Những tên tu sĩ đang ở trên quảng trường thấy vậy liền trở nên hoảng sợ, ai ấy đều nhao nhao ra tay ngăn cản.

Lập tức vô số phi đao phi kiếm cùng các loại bảo vật của đám tu sĩ bay lên, hóa thành vô số hào quang sáng chói cuồn cuộn bắn tới.

Gã khổng lồ thấy vậy thì cười lạnh khinh thường, một tay điểm nhẹ vào phiến ngọc.

Vệt sáng màu đen nháy chợt lóe lên trên đầu ngón tay của Hắc Kiêu. Một đạo tia khí đen lập tức bắn ra rồi nhập vào trong phiến ngọc, biến mất không thấy bóng dáng.

Ngay lập tức, phiến ngọc to tướng phát ra âm thành vù vù, hào quang bảy màu đột nhiên sáng chói, thanh thế kinh người dị thường.

Rất nhiều bảo vật của chúng tu sĩ biến thành những đốm sáng đánh lên mặt trên vầng hào quang nhưng lại như trâu húc xuống biển liền hóa thành vô hình.

Ngay sau đó, mọi người phía dưới bị linh áp khổng lồ của phiến ngọc từ trên không trung đè xuống, ngoài ra ảnh hưởng phản phệ do sử dụng pháp bảo khi nãy khiến cho khuôn mặt của gần nửa số người có tu vi yếu kém lập tức trở nên tái nhợt, hơn nữa còn phun ra vài ngụm máu ngay tại chỗ.

Mặt khác, cũng có một số người mặc dù miễn cưỡng ngăn chặn pháp lực phản phệ, nhưng máu trong cơ thể bọn họ đang chạy toán loạn, pháp lực sôi trào không ngừng, tất cả đều không cách nào phản kích.

Vậy mà tên Hắc Kiêu Vương này chỉ dựa vào sức một mình hắn đã đem công kích của chúng tu dưới quảng trường cứng rắn ngăn lại. Mặc dù tình huống vừa rồi chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng cũng đủ làm người khác kinh sợ.

Tên to con này cũng vì thế mà trong lòng đắc ý một hồi, hắn đang muốn nhấc tay cười to. Nhưng đến khi ánh mắt nhìn thấy Hàn Lập ở phía dưới làm cho hắn nghẹn lại, ngưng trọng nhìn.

Chỉ thấy Hàn Lập đang đứng trên đài sen màu xanh, cả người bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh cao cỡ trăm trượng, đem quang hà bảy màu gần đó nâng lên. Hắn nhìn tên to con kia mỉm cười mà như không cười, chẳng có vẻ gì là đang phải chịu áp lực cả.

Trong lòng của gã to con này lập tức trở nên giận dữ, đột nhiên khẽ thúc giục pháp quyết. Phiến ngọc dài ngàn trượng lập tức chao qua, quét theo quầng hào quang bảy màu tới tạo thành tiếng nổ đinh tai. Hắn định dồn hơn nửa uy lực của chiêu này về phía Hàn Lập.

Hào quang bảy màu quyện lại với nhau, mơ hồ tạo thành một khối cầu khổng lồ trên đỉnh đầu của Hàn Lập. Thanh thế rất kinh người.

Hàn Lập gặp tình huống này, vẻ cười cợt trên mặt cũng theo đó mà thu lại, nhưng hắn lại hừ lạnh một tiếng:

"Thật sự là không biết tự lượng sức!"

Vừa dứt lời, trong tay hắn liền kết pháp quyết. Sau lưng hắn bùng lên ánh sáng vàng rực. Một cái pháp tướng ba đầu sáu tay màu tím vàng chợt ra.

Pháp tướng này chẳng những cả người được bao phủ trong ánh sáng màu tím vàng, mà khắp nơi trên thân nó đều có linh văn màu bạc chớp động. Sau khi mờ ảo một lúc liền cô đọng lại thành thực thể Phạm Thánh Kim Thân.

Pháp tướng màu vàng vừa mới hiện thân liền đem cả sau cánh tay đồng loạt di chuyển. Sáu bàn tay màu vàng của nó cùng lúc nhấn một cái lên không trung.

Trong hư không lập tức vang lên những tiếng nổ đùng đùng!

Sáu cỗ lực lượng vô hình hướng lên không trung vọt tới.

"Oành!" Vầng hào quang bảy màu đang cuồn cuộn đè xuống, nhưng lại bị sáu cỗ lực lượng này không khoan nhượng ngăn lại.

Gã to con tái mặt, những tiếng gầm nhẹ trong miệng liên tiếp phát ra, hai tay chà xát rồi giương lên, lập tức có chi chít pháp quyết như mưa xối xả tuôn vào trong phiến ngọc.

Mặc cho phiến ngọc có điên cuồng tấn công thế nào, vạn tia hào quang có chớp nháy thế nào, nhưng thủy chung không cách nào tiếp tục hạ xuống được.

Lần này, tên to con đã thật sự chấn động. Nhưng không chờ hắn có hành động gì, hơn nữa nếu có thì Hàn Lập cùng với pháp tướng sau lưng cũng không quan tâm, chỉ thấy một tay hắn khẽ điểm xuống đài sen màu xanh dưới chân.

Đài sen lập tức nứt ra, bảy mươi hai đạo kiếm quang màu xanh đồng thời phóng lên cao. Tiếp đó những lưỡi kiếm này ngưng tụ lại, hợp thành một thanh kiếm cực lớn. Lại lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi chém thẳng đến gã khổng lồ do Hắc Kiêu biến thành.

"Chút tài mọn!"

Giọng nói của gã khổng lồ ông ông vọng xuống, một bàn tay to như một ngọn núi nhỏ bắt lấy thanh kiếm, năm ngón tay đột nhiên dùng sức bóp mạnh.

Một tiếng "Phanh" vang lên.

Lưỡi kiếm màu xanh liền bị bàn tay bóp vỡ không chút khoan nhượng.

"Ha ha ha"

Gã khổng lồ thấy vậy lập tức điên cuồng cười rộ.

Nhưng ngay sau đó, trong làn sáng của vụ nổ đột nhiên một chùm tơ sáng óng ánh bắn ra, quấn quanh cổ tay của bàn tay nọ.

Một vòi máu lập tức phun ra cao vài chục trượng, bàn tay to lớn rơi xuống không để lại tiếng động nào.

Gã khổng lồ hét thảm, tay kia vội vàng đem miếng ngọc ném ra, bay nhanh như chớp về phía bàn tay đang rơi xuống.

Mà cũng đúng lúc này, thân hình Hàn Lập đang ở dưới lập tức mờ đi, khẽ nhoáng lên rồi biến mất khỏi chỗ cũ.

Ngay sau đó, bên cạnh bàn tay vừa bị đứt đột nhiên không gian dao động, Hàn Lập không chút tiếng động hiện ra. Không hề do dự, một ngón tay hắn điểm vào đoạn trên bàn tay vừa bị cắt lìa.

Một âm thanh trầm đục vang lên. Bàn tay nọ lập tức nứt toác ra, hóa thành một làn sương nhẹ.

"Ta muốn đem ngươi băm thành vạn đoạn!

Hắc Kiểu biến thành gã khổng lồ nhìn thấy một màn như vậy, hai mắt lập tức trở nên đỏ đậm, gầm lên giận dữ. Bàn tay còn lại của hắn vẫn đang đè xuống phát ra âm thanh veo veo, lúc này lại bắn ra năm cái móng tay màu bạc dài vài thước. Tiếp đó năm đoạn móng tay đột nhiên hợp lại, lập tức giống như năm lưỡi dao sắc bén phát ra anh sáng chói mắt đồng loạt chém xuống.

Hàn Lập mỉm cười, không tránh không né. Cánh tay lại rung lên, nắm tay hướng lên không trung tiếp tục đánh ra một đòn.

Trong nháy mắt thân hình của Hàn Lập hiện ra vô số ký hiệu màu bạc. Đồng thời một tầng ánh sáng màu tím vàng bao phủ khắp toàn thân.

Những tiếng "
keng keng" liên tiếp truyền ra. Năm cái móng tay biến thành lưỡi dao sắc bén chém lên trên thân Hàn Lập lại bộc phát ra từng đoàn ánh sáng màu tím chói mắt. Tiếp đó cả năm cái móng tay bị hất ngược trở lại rồi gãy vụn.

"
A!"

Gã to con chấn động, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

Vốn là người của tộc Dạ Xoa nổi danh nhờ có thân thể mạnh mẽ. Còn hắn chính là tu sĩ Đại Thừa Kỳ, sau khi liên tục thi triển bí thuật, hiển nhiên thân thể mạnh mẽ tới cực điểm. Mà năm cái móng tay lại trải qua quá trình tế luyện đặc thù, độ sắc bén gần như có thể so với linh bảo cùng bậc. Vậy mà lúc này lại bị Hàn Lập dùng thân thể mạnh mẽ hất ngược ra rồi vỡ nát.

Điều vừa xảy ra khiến hắn không cách nào tin nổi.

Chẳng qua, ngay lúc Hắc Kiêu cảm thấy không ổn, còn muốn đem bàn tay khổng lồ thu lại nhưng đã không còn kịp rồi.

Cánh tay của Hàn Lập phát ra âm thanh chói tai rồi tiếp tục vươn dài ra thêm vài thước. Nó có vẻ hơi nhẹ nhàng nhỏ bé, nhìn kiểu nào cũng không cân đối với bàn tàn không lồ trên kia.

Một vầng sáng bùng lên mạnh mẽ, kèm theo đó là tiếng rống giận dữ của tên to con.

Hàn Lập cười khẽ, thân hình nhẹ nhàng bay bổng. Chẳng biết hắn làm thế nào mà đã lùi ra một chỗ cách đó hơn mười trượng, trên mặt còn mang theo vẻ châm biếm.

Cùng lúc đó, làn sáng che phủ quanh thân tên to con tan đi, để lộ ra một cảnh tượng khiến cho mấy vạn tu si trên quảng trường phải "
" lên vui sướng.

Một bên bả vai của hắn máu me loang lổ. Cánh tay khi nãy đã biến mất hơn nửa, nửa còn lại cũng trở nên nát bấy, máu chảy ròng ròng. Đúng là hắn đã bị thương không nhẹ.

"
Luyện thể! Thì ra là người nhờ vào phương pháp luyện thể để tiến cấp Đại Thừa!" Hắc Kiêu nhìn thoáng qua bộ dạng thê thảm trên cánh tay của mình đồng thời thốt lên với giọng không thể tin nổi. Lần đầu tiên từ lúc xuất hiện đến giờ hắn mới tỏ vẻ kiêng sợ đến vậy.

"
Luyện thể, ha ha, cứ cho là vậy đi. Một khi đã ra tay rồi thì Hắc Kiêu đạo hữu hãy khoan rời đi vội, ở lại tộc chúng ta thêm vài ngày nữa rồi nói sau." Hàn Lập cười nhẹ, tỏ ý cứ mặc cho người ta đoán sao cũng được.

"
Hừ, ngươi tưởng là với chút thương tổn này mà có thể làm khó ta sao? Trò hay mới chỉ bắt đầu thôi. Vừa nãy ta không đề phòng nên mới thua thiệt. Chỉ là một tên tu sĩ vừa mới tiến cấp Đại Thừa, sao có thể làm khó được bổn tọa đây chứ?" Vẻ mặt của gã to cao biến hóa liên tục, rồi lại phá lên cười rất hung tợn. Bả lại khẽ run, lập tức có một cỗ khí đen từ trên mình tràn ra, đem toàn bộ thân thể khổng lồ của hắn che phủ kín mít.

Từng tiếng nổ liên miên như pháo tràn ra từ trong làn khí.

Hàn Lập bèn nhíu mày, hắn cảm thấy thật ngoài dự tính.

Ngay sau đó, đợi cho làn khí đen tan đi, thân hình của Hắc Kiêu lại hiện ra. Nhưng khác là chỗ bàn tay bị cắt và cánh tay bị hủy khi nãy đã khôi phục lại toàn vẹn như thường.

Hắn lại dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm về phía Hàn Lập.

"
Bất Diệt Thân Thể! Trách không được, bảo sao ngươi lại dám dùng thân thể để tranh đấu, hóa là có thần thông thiên phú này." Hàn Lập nhìn thoáng qua gã cao lớn phía trước, tiếp đó liền thở dài.

"
Hừ, đã biết thân thể của ngươi mạnh mẽ rồi, vậy chúng ta thử thần thông khác đi. Hóa Thiên Vi Địa!" Hắc Kiêu quát lên chói tai. Một tay hắn bấm niệm thần chú, thân thể vốn đã khổng lồ thì giờ đây lại được thổi phồng thêm vài phần nữa. Đồng thời cánh tay khác lại múa ra trước mặt, lập tức tạo thành một cơn dao động quỷ dị tràn tới.

"
Pháp tắc!"

Hai con ngươi của Hàn Lập co lại, không kìm được đành thốt lên.

"
Ngươi nhận ra là tốt rồi. Ta không tin một tên mới tiến vào Đại Thừa Kỳ có thể lý giải được bao nhiêu pháp tắc của thiên địa." Hắc Kiêu cười điên cuồng, ngón tay xẹt tới, trong hư không bất ngờ xuất hiện thêm một sợi tơ màu đen bé li ti.

Tiếp đó sợi tơ chợt nhoáng lên làm cho trời đất như bị đảo ngược. Bầu trời bỗng trở nên tối om như mực, còn mặt đất lại là một mảng sáng rõ ràng, hơn nữa còn nhè nhẹ tỏa ra từng vệt sáng lóng lánh.

Bình luận

Truyện đang đọc