PHÀM NHÂN TU TIÊN

Từ lỗ thô to hình tròn bắn nhanh ra một trụ ánh sáng chiếu tới thâ hình hắn.

Thần sắc của Hàn Lập trông rất là bình tỉnh, không thèm để ý gì tới quang hoa đang chớp động trên người.

Việc này không phải hắn không có năng lực tránh né mà hắn liếc mắt qua cảm thấy linh quang này không có công kích. Vì vậy hắn muốn xem xem nó thế nào.

Linh quang chợt tắt, rồi cột ánh sáng đó biến mất nhưng trên người hắn thì linh quang lại đại phóng lớn lên.

Người thanh niên này cúi đầu nhìn thoáng qua Viên Bàn. Rồi đột nhiên sắc mặt lộ ra vẻ kinh hoảng hướng về phía sau quát to lên một tiếng.

Những vị tu sĩ ở phía sau nghe được tiếng hô này liền xôn xao lên một trận.

Lập tức thấy được một vị hán tử trên mặt có vết sẹo to, lớn tiếng hỏi vị thanh niên vài câu. Sau khi hỏi đáp vài câu, nhìn xuống phía mặt đất nơi Hàn Lập đang nằm liếc mắt nhìn một cái liền giật mình. Hắn khu động con cự lang đi tới bên cạnh người thanh niên.

Hắn mở miệng hỏi Hàn Lập mấy câu nhưng nhìn thấy hai mắt Hàn Lập vẫn bình thường dường như hắn không hiểu được những lời này.

Trung niên hán tử sờ sờ cằm rồi âm thanh trong miệng biến đổi, dường như thay đổi một loại ngôn ngữ khác.

Ngay khi nghe được loại ngôn ngữ này thần sắc của Hàn Lập vừa động. Mặc dù nghe không hiểu nhưng hắn có cảm giác có chút quen tai. Bởi loại ngôn ngữ này có chút giống như một loại thượng cổ ngôn ngữ của nhân giới.

Vị đại hán thấy Hàn Lập biểu hiện như vậy thần sắc của hắn liền vui lên. Vội vàng mở miệng sử dụng loại ngôn ngữ này hỏi mấy câu nhưng lại thấy Hàn Lập lắc lắc đầu ra vẻ không hiểu.

Đại hán có chút đau đầu, đem vũ khí treo lên thân con cự lang. Sau đó lấy từ trong lòng ngực ra một cái hộp gỗ màu vàng rồi mở nắp ra.

Bên trong lộ ra một viên châu màu vàng to bằng ngón tay cái. Trên bề mặt chớp động linh quang.

Trên mặt của vị trung niên hán tử run lên vài cái, rồi lại cúi đầu nhìn tới Hàn Lập một hồi rồi nhìn lại viên châu một chút. Trên mặt lộ ra vẻ tâm tình bất định, cắn răng một cái lấy tay cầm viên châu này ra. Cổ tay vừa lật liền xuất hiện một chiếc nhẩn hình dáng kỳ lạ. Mặt ngoài của nó minh ấn vài loại ký hiệu, ngoài ra phía trên còn có một khỏa tinh thạch màu xanh biếc to bằng hạt đậu.

Đại hán đem viên châu này hướng tới tinh thạch trên trên chiếc nhẩn đưa tới. Bổng nhiên quang mang đại phóng rồi viên châu sáng rực lên.

Sau đó vị đại hán này không chút do dự đem viên châu này hướng tới người của Hàn Lập ném đi. Vật ấy vừa tiếp xúc tới thân thể của Hàn Lập giống như là một loại thông linh nhập vào trong đó không còn bóng dáng nữa.

Hàn Lập cảm thấy nao nao một trận trong cơ thể dường như có một luồng lương khí từ viên châu nhập vào chạy lung tung, rồi hướng thẳng tới trên đầu mà đi tới. Trong lòng liền hoảng sợ.

Nếu giống như trước kia khi pháp lực vẫn còn thì hắn sẽ không cho luồng lương khí đi như vậy mà liền vận pháp lực để bài trừ nó ra khỏi cơ thể. Nhưng hiện tại pháp lực đã mất, thân thể không thể nhúc nhích. Vì vậy chỉ còn một cách là gương mắt đứng nhìn mà không biết làm gì cả.

Cũng may là mấy người này không có chút ác ý nào cả, vì vậy Hàn Lập cũng không tỏ ra vẻ kinh hoảng.

Luồng lương khí đó ở trong não đi qua một vòng rồi liền biến mất không còn chút nào. Nhưng trong đầu đột nhiên đau đớn rồi sau đó trong thần thức hiện ra vô số đồ án, mạnh mẽ hướng tới trong đầu mạnh mẽ quán chú đi vào.

Mặc dù thần niệm của Hàn Lập không cách nào thả ra bên ngoài, nhưng mà thần thức bên trong cơ thể vẫn rất là cường đại đúng là hàng thật giá thật.

Sắc mặt của hắn chỉ hơi biến đổi một chút, rồi thấn thức đem tất cả những thứ này thu nạp hết, trong nháy mắt hắn biết được một loại ngôn ngữ xa lạ. Loại ngôn ngữ này đúng là cùng một loại mà hắn nghe được từ vị đại hán kia.

Đại hán mặt sẹo thấy Hàn Lập đem viên châu hút vào trong cơ thể xong và thấy không có biểu hiện gì khác lạ. Lần nữa lộ ra vẻ giật mình. Nhưng lập tức trầm giọng nói.

" Hiện tại ngươi có thể nghe và hiểu được lời của ta rồi. Ngươi là ai, vì sao lại ở nơi này? Nơi này chính là chổ sâu nhất trong Thanh La Sa Mạc. Người bình thường không thể nào xuất hiện được ở đây."

"Thanh La Sa Mạc? tại hạ chưa nghe nói qua nơi này. Nói thật là ta trong lúc vô tình mà đi tới đây bằng một loại phương pháp đặc thù. Căn bản mà nói ta không biết nơi này là chổ nào nữa. Còn thân phận của ta. Ta cũng chỉ là một người bình thường nên cũng không có gì để nói. Các hạ có thể gọi ta là Hàn Lập." Hàn Lập cười khổ một tiếng rồi nói như vậy.

" Phương pháp đặc thù? Ngươi là từ không gian khe hở mà tới đây. Nghe cũng bình thường. Bởi nơi này nguyên bổn là một chổ không gian vết nứt thường xuyên bộc phát nổ ra, cho nên thường xuyên có nhiều người từ ngàn dặm bị truyền tới đây." Đại hán trên mặt không chút kỳ quái nào cả mà dường như đã biết được sự tình nên nói ra như vậy.

Nghe xong lời nói này Hàn Lập cũng không cần nói ra những lời mà hắn đã sắp đặt dự định nói.

"Hắc hắc! Nhìn bộ dáng của các hạ dường như không phải là người bình thường, nhưng chỉ cần ngươi không phải ngoại tộc biến hóa và lai lịch rõ ràng thì không sao cả. Nhưng hiện tại xem ra con người của ngươi cũng thật là may mắn nếu như không có ai cứu ngươi thì mấy ngày nữa chính là lúc bò cạp của Thanh La Sa Mạc đi qua. Đến lúc đó cho dù ngươi có đại tài bản lãnh thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Giờ thế nào có nguyện ý cùng với Thiên Đông Thương Hào của chúng ta làm một bản hiệp nghị không? Chúng ta có thể mang ngươi đi nhưng mà để bù lại. Ngươi phải làm việc cho bổn hiệu buôn chúng ta trong vòng hai mươi năm.

Sau khi hết hai mươi năm thì ngươi mới có thể rời đi."
Đại hán

Trên mặt có một vết sẹo co quắp lại, khóe miệng lộ ra một hàm răng cười nói.

"Hai mươi năm! Không thành vấn đề. Ta đáp ứng rồi." ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe lên và có một chút do dự nhưng liền đồng ý ngay.

" Tốt, ngươi đã đáp ứng vậy hãy viết ra một phần huyết chú đi." Đại hán cười ha hả lên một tiếng hướng tới phía sau kêu một tên kỵ sĩ đi tới.

Từ phía sau một tên kỵ sĩ từ trên người lấy ra một sấp giấy thật dày, rồi tùy ý rút ra một tờ. Cắn ngón tay một cái rồi viết lên trên đó vài dòng xong rồi nhảy xuống khỏi cự lang đi tới phía trước.

Đem tờ giấy đưa ra trước Hàn Lập mở ra để cho hắn nhìn qua một lượt.

Hàn Lập nhướng mày nhìn tờ giấy này nhìn một hồi lâu không nói lời nào.

"Như thế nào, ngay cả Huyết Chú Văn Thư mà ngươi cũng chưa từng thấy qua hay sao?" Đại hán ngẩn người ra rồi dường như nhớ ra cái gì đó nói.

" Không có, bởi đây là lần đầu tiên tại hạ nhìn thấy nó. Có thể nói cho ta biết vật này có tác dụng gì hay không?" Hàn Lập nhìn chăm chú tờ giấy với rất nhiều ký hiệu, thành thật trả lời.

Tờ giấy này là loại giấy gì nó có lẽ giống như là một trang phù chú mà thôi.

Những ký hiệu trên mặt của cái phù triện này hắn cũng biết một chút. Cái này giống như là một loại ký hiệu rất là xa xưa ở nhân giới. Nhưng có thể sắp xếp thành hàng từng câu chữ như vầy thì đây là lầ đầu tiên hắn thấy được. Mà nó dường như còn có mơ hồ tỏa ra một luồng huyết tinh khí thật là có chút quỷ dị.

"Ngay cả Huyết Chú Văn Thư mà cũng chưa từng thấy, chẳng lẽ là người từ phía đông tới đây sao? Vậy để ta nói cho ngươi biết. Vật này cũng rất là đơn giản chỉ cần ngươi thấy chữ viết trên đó không có vấn đề và lại cam tâm tình nguyện nhỏ ra một giọt máu thì khế ước lập tức có hiệu lực. Nếu như ngươi thay đổi chủ ý thì huyết chú chi lực sẽ lập tức hút lấy một phần tinh hồn của ngươi để cho ngươi sống không bằng chết. Hắc hắc đây là độc môn do Huyết chú môn luyện chế thành. Trừ phi có người là thần tiên thì mới có khả năng giải trừ nếu không thì bị cấm chế ở đây." Cuối cùng đại hán nhịn không được, thuận miệng giải thích một chút.

Trên mặt của Hàn Lập lộ vẻ do dự!

Thừa dịp lúc này, mặc dù hắn không thể biết huyết chú này sẽ nguy hiểm thế nào nhưng hắn cũng đã biết được một ít ý nghĩa của nó.

Cái phù triện này xem qua cũng không phức tạp! Mặc dù không cách nào hiểu rõ được. Nhưng lấy khả năng chế tạo phù triện cao siêu của hắn thì việc phá giải nó cũng không phải là việc lớn. Hơn nữa thông qua độ phức tạp của những ký hiệu này thì chỉ có thể ước thúc được trúc cơ kỳ tu sĩ. Cho nên chỉ cần là kết đan kỳ thì không thành vấn đề.

Mặc dù trong cơ thể của hắn không còn chút pháp lực nào nhưng Nguyên Anh biến thành tinh nguyên tất cả đều quán chú vào trong cơ thể của hắn thì hắn lại càng không cần phải sợ gì tới cái huyết chú này.

Chỉ sợ cái lời nguyền cấm chú này khi đi vào cơ thể hắn sẽ liền bị hóa giải hết ngay lập tức.

Có thể nói vật này giống như là một vật tà khí gọi là " Minh Hà Chi Hiệt" do lão giả họ Tính của Cửu U tông làm ra. Nhưng hai cái này không thể nào đánh đồng giống nhau được.

Bởi Minh Hà Chi Hiệt có thể ướt thúc được cả Nguyên Anh Kỳ tu sĩ mà Huyết Chú Văn Thư có thể nói hơn phân nữa là được phàm nhân sử dụng cầm chế lẫn nhau. Hơn nữa nghe qua khẩu khí của đại hán thì vật này cũng là một vật bình thường.

Tâm niệm của Hàn Lập nhanh chóng bình tỉnh lại và ánh mắt đồng thời xem qua những dòng chữ được viết ra trên tờ giấy này thì thấy nói rõ là vì để cứu hắn thì hắn phải chịu ước thúc hai mươi năm làm việc để bù lại.

" Có thể, không thành vấn đề. Nhưng hiện tại ta không cách nào nhúc nhích được. Có thể hay không để sau này thực hiện miệng của Hàn Lập trả lời đồng ý nhưng bộ dáng của hắn thì không có ý gì là tình nguyện. Ra vẻ lấy cớ để né đi.

Đại hán mặt sẹo cười lạnh một tiếng đưa tay cầm lấy Huyết Chú Văn Thư đưa lên cằm nói

"
Tiểu Thất. Ngươi giúp hắn một cái."

Tên kỵ sĩ có tên là Tiểu Thất lập tức đem tờ giấy đi tới trước ngực Hàn Lập đưa ra. Một tay nắm lấy cổ tay của Hàn Lập còn tay kia thì hàn mang chợt lóe từ bàn tay xuất hiện ra một thanh chủy thủ sắc bén dài khoảng một tấc. Hướng tới cổ tay của hắn hoa lên một cái.

"
Bụp" một tiếng của kim khí va chạm âm thanh truyền đến. Nhưng chổ cổ tay của Hàn lập không có chút máu nào mà ngay chổ thanh chủy thủ xoẹt qua ngay cả một vết trầy xướt cũng không thấy.

Lần này, ngay cả đại hán và bao gồm những người khác tất cả đều kinh ngạc. Còn vị kỵ sĩ cầm chủy thủ còn kinh ngạc hơn nữa.

"
Ngưoi tu luyện chính là Huyền Giáp Công và còn có Kim Võng Quyết? Có phải tất cả đều tu luyện tới tầng thứ hai." Đại hán mặt sẹo sau khi tỉnh lại trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị hỏi.

"
Là Kim Cương Quyết? tầng thứ ba!" Nghe được đối phương hỏi như thế Hàn Lập trầm mặc suy nghĩ một chút rồi mới chậm rãi trả lời. Nhưng trong lòng hắn thực sự rất là vui mừng.

Hiện tại, cuối cùng hắn có thể xác định được từ phân thân của Thiên Lan thú là nơi này chính là linh giới. Nếu không với Kim Tài Quyết bậc này công pháp thì làm sao có thể xuất hiện từ một người là phàm nhân chứ.

"
Tầng thứ ba Kim Võng Quyết. Vậy thì đã có thể trực tiếp đối kháng với đê giai yêu thú. Xem ra tại hạ đúng là tìm được một bảo vật rồi. Không trách được Tiểu Thất phàm khí không thể thương tổn được ngươi chút nào. Phải dùng tới " Kim Oanh Kiếm" đi. Mặc dù nó chỉ là một kiện đê giai linh cụ. Nhưng chỉ cần các hạ không có chủ ý thúc dục pháp quyết ngăn cản thì ta có thể tạo ra một lổ nhỏ trên người của ngươi. Đại hán mặt sẹo thở hắt ra một cái thần sắc khôi phục lại như thường sau đó bàn tay vừa nhấc một thanh kiếm có vỏ bọc được ném tới.

"Linh cụ?" Hàn Lập vừa nghe loại tên cổ quái này trong lòng vừa động.

Còn tên Tiểu Thất sau khi tiếp được thanh kiếm này thì liền rút ra nghe một tiếng rẹc một cái thì một đoàn kim mang trong nháy mắt hiện ra phóng đi bốn phía. Hai mắt Hàn Lập nhíu lại xem xét, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Cái linh cụ này vừa nhìn dường như giống như là pháp khí. Chẳng lẽ phàm nhân ở linh giới cũng có thể khu động pháp khí?

Nhưng mà sau khi ánh mắt của Hàn Lập cẩn thận liếc qua, cuối cùng cũng phát hiện ra được chổ không giống nhau. Chính là ở chổ chuôi kiếm này có khảm một viên linh thạch màu vàng linh quang chớp động không ngừng. Cái linh thạch này không phải cấp thấp đúng là một khối trung giai kim chúc tính linh thạch nhưng so với linh thạch của nhân giới nhỏ hơn khoảng năm lần.

Trong lòng hắn kinh ngạc đó chính là chỉ thấy từ trên người của Tiểu Thất còn lấy ra một cái bao tay bằng da thú sau đó đeo vào, rồi mới từ từ cầm lấy thanh kiếm này.

Cái bao da thú này mặt ngoài có rất nhiếu ký hiệu chớp động tất nhiên màu sắc của nó so với khỏa linh thạch bằng hạt đậu không giống nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc