PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Khôi phục được bảy tám phần? Ngươi cho ta thật sự tin tưởng lời ấy ư, lấy tu vi thánh giai trung kỳ của ngươi nếu thật sự đã khôi phục được phân nửa thì cần gì phải sử dụng thân thể để đối địch. Thần thần bí bí đem nguyên thần dấu diễm một bên đánh lén ta. Ngươi nguyên thần ngay cả có khôi phục nhanh hơn thể chất thì ít nhiều cũng chỉ khôi phục được ba bốn thành, hiện tại nguyên thần đã trở về, một mình ta tuy rằng không phải đối thủ của ngươi nhưng nếu gọi tới hai người giúp đỡ thì chuyện diệt sát ngươi tuyệt đối không có vấn đề."

Hàn Lập chỉ thoáng trầm ngâm một chút liền cười lạnh nói.

Vừa nghe thấy Hàn Lập nói Ma viên bỗng nhưng dừng cuồng tiếu lại, trên mặt hai luồng huyết quang chợt lóe lên rồi đột nhiên một tay phản thủ nhắm hư không đánh ra một trảo. Cái tàn nhận đang cùng hai con Phệ Kim Trùng giằng co nhoáng lên một cái rồi biến mất. Ngay sau đó, tàn nhận này bỗng nhiên xuất hiện ở trong tay của Ma viên, sau khi lóe lên cái nữa thì cuồng trướng lên tới hơn một trượng và biến ảo thành một thanh cự sắc cự kiếm. Cự kiếm này nhằm ngay người Hàn Lập "bá bá" vài cái.

Bảy tám đạo ngân quang màu tím thô to chợt chém ra, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Hàn Lập. Hàn Lập đã sớm có phòng bị nên sao lại để cho đối phương đắc thủ. Thủy tinh tiểu thuẫn trước người linh quang đại phóng, bành trướng lên hóa thành một tầng sáng trong suốt đem thân mình che chắn phía sau.

"Ầm ầm."

Mấy tiếng nổ, tử ngân đụng vào quầng sáng trong suốt mà nứt toác ra. Tuy hơn phân nửa công kích đều bị quầng sáng đẩy ra nhưng công kích lần này uy lực viễn siêu lúc trước mấy lần nên uy lực còn sót lại cũng làm cho quầng sáng chấn động, một cỗ cự lực truyền đến trực tiếp tác động lên thân thể Hàn Lập.

"Sưu" một tiếng. Thân hình Hàn Lập giống như không có chút lực ngăn cản bắn tung ra xa, sau khi chợt lóe lên thì tiến vào trng hắc khí trung không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Khẩu khí thật không nhỏ nhưng bằng vào chừng ấy thần thông mà cũng dám uy hiếm bổn đại nhân! Không đúng. Tiểu tử! Ngươi muốn trốn sao?"

Ma viên đang châm chọc cười nhưng lại thấy Hàn Lập cũng không có từ trong má khí đi ra thì trên mặt huyết quang chợt lóe rồi bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

Hắc hồng ma khí chợt quay ngược lại, ma phong nổi lên rồi biến thành đạo kinh hồng nhằm vào ma khí mà cuốn tới nhưng độn quang của Ma viên vừa tiến vào trong đó thì bỗng nhiên một cỗ quái phong do một tòa tiểu sơn cao hơn một trượng xuất kỳ bất ý đè xuống.

Ma viên dừng độn quang một chút nhưng căn bản không thèm để ý tiểu sơn này, nó nâng một tay hư không đánh ra một quyền. Nhất thời một cỗ cự lực vô hình tuôn ra rồi nó không thèm để ý kết quả mà ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước. Tuy rằng đối với người thường mà nói, thông đạo này tối đen dị thường, căn bản là không thể nhìn thấy vật gì nhưng đối với con thánh giai ma thú này mà nói lại căn bản không có chút trở ngại nào.

Cho nên Ma viên này liếc mắt một cái đã thấy cách đó hơn mười trượng Hàn Lập vẫn đang đứng đó không nhúc nhích nhưng hai tay lại bấm quyết, bốn phía thân thể ma khí sôi trào quay cuồng giống như đang thi triển một đại thần thông cực kỳ lợi hại nào đó. Cho nên Ma viên mở miệng quát to một tiếng:

"Muốn chết!"

Thấy Hàn Lập ngông nghênh như vậy, Ma viên tự quát một tiếng nhưng cũng không có lập tức vọt đến mà đưa mắt đảo qua phụ cận Hàn Lập, bộ dáng cẩn thận dị thường nhưng ngay sao đó trên đỉnh đầu nó lại xảy ra chuyện mà vượt quá dự đoán của Ma viên.

Cự lực mà nó đánh ra lúc trước chỉ làm cho tiểu sơn thoáng dừng lại một chút nhưng sau đó tốc độ rơi xuống không những không chậm lại mà còn nhanh hơn hướng đỉnh đầu của Ma viên áp xuống, đồng thời hình thể cũng chợt cuồng trướng lên mấy lần như bầu trời sụp xuống. Ma viên ngẩn ra nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, tử sắc cự kiếm trong tay run lên. Nhất thời mấy đạo tử ngân chợt lóe lên sau đó hội tụ thành một đạo tử nhận thô to hướng lên trời cao trảm ra.

Ma viên tính toán một kiếm này sẽ đem tiểu sơn chém nát nhưng hắn đã muộn một bước. Tiểu sơn nhìn như đang hùng hổ rơi xuống lại đột nhiên lóe lên quang hà màu xám rồi phảng phất như bọt biển biến mất. Tử ngân tự nhiên đánh vào hư không.

Ma viên lại ngẩn ra, tâm niệm chuyển động vài cái có chút không rõ dụng ý của Hàn Lập nhưng ngay sau đó, nó bỗng nhiên cảm ứng được điều gì mà đột nhiên cúi đầu đem ánh mắt một lần nữa quét về phía trước. Chỉ thấy đối diện với Hàn Lập, không biết khi nào đã có vô số tia hồ điện hết sức nhỏ bắn ra mà quay chung quanh thân thể hắn không ngừng. Tiếp theo hồ quang dần dần to lên hướng ra bốn phía mà cuồng trướng bay đi. Trong lôi quang kinh người dần dần hình thành một hàng rào điện hình vòng tròn mà cùng lúc đó, một đám ký hiệu màu vàng theo hai tay Hàn Lập tuôn ra nhanh chóng nhập vào trong hồ quang bốn phía không thấy bóng dáng.

Hồ quang thô to sau khi có phù văn gia cường thì trong nháy mắt vô thanh vô tức vỡ vụn ra rồi hóa thành một vầng sáng đường kính mấy trượng ánh vàng rực rỡ. Ở trong vầng sáng, thân hình Hàn Lập trở nên mơ hồ không rõ nhưng trong miệng tiếng chú ngữ tối nghĩa liên tiếp phát ra mà vầng sáng màu vàng không ngừng chuyển động, các ký hiệu quay cuồng không chừng hơn nữa bên trong còn mơ hồ truyền ra tiếng động vù vù, càng lúc càng sắc bén chói tai!

Đột nhiên một tiếng sét kinh thiên đánh ra. Vầng sáng cùng đại lượng kim quang trong phút chốc biến mất không thấy đâu mà thân hình Hàn Lập hiện ra nhưng một tay lúc này bấm quyết, một tay xóe ra năm ngón hướng về phía trước nhẹ nhàng tách ra. Ở trong lòng bàn tay, phía trên chừng một thước có một cái viên cầu giống như làm bằng vàng ròng được tạo ra phiêu phù không nhúc nhích trôi nổi ở nơi này.

Mặt ngoài viên cầu có rất nhiều hoa văn, hào quang ảm đạm dị thường. Một chút linh áp cũng không có giống như là cái đồ vật bình thường mà thôi nhưng Ma viên sau khi thấy rõ ràng kim sắc viên cầu này thì thân hình rung mạnh, thất thanh mà kêu lên:

"Ích Tà Lôi Châu!"

Tiếp theo nó không còn chần chờ gì nữa mà hai vai vừa động liền hóa thành một cỗ hắc hồng ma phong phi thẳng đến chỗ Hàn Lập tựa hồ không muốn cho hắn cơ hội phát động kim sắc viên cầu nhưng Ma viên mới bắn ra được vài chục trượng thì phía đối diện Hàn Lập cũng không có động tác gì. Đột nhiên kim quang chợt lóe lên rồi lưỡng đạo kiếm quang, một đạo đao mang quỷ dị từ dưới đất hiện lên. Hai kiện binh khí run lên, kiếm quang cùng đao quang trực tiếp chém về phía Ma viên ở trong ma phong.

Ba cái còn chưa trảm đến mà Ma viên đã cảm thấy có ba cỗ hàn khí bức người cuốn tới, dường như sắc bén dị thường. Ma viên đối với chiến giáp trên người tuy tự tin dị thường nhưng tự nhiên cũng không cứ vô duyên vô cớ để kẻ khác đánh lên người, nên lúc này không chút do dự thân hình thoáng một cái. Ba tiếng "sưu sưu" xé gió truyền ra. Ba đạo tử ngân chợt lóe lên dễ dàng đem kiếm quang cùng đao quang kích toái nhưng ma phong chỉ một chúng ngừng lại thì Hàn Lập đứng đối diện, trong tay cầm kim sắc viên cầu bỗng nhiên nhìn Ma viên khẽ nở nụ cười.

Ngay sau đó, Ma viên còn chưa kịp thúc giục huy phong thì bỗng nhiên cảm giác cảnh sắc bốn phía trở nên mơ hồ, vô số đóa thanh liên từ bốn vách tường thông đạo vọt ra, tiếp theo thanh quang liên kết cùng nhau mà hình thành một quầng sáng màu xanh đem Hàn Lập bao vây lấy.

Đàu thánh giai Ma viên này đã rơi vào trong vòng uy lực của kiếm trận nên Hàn Lập không chút khách khí phát động Xuân Lệ kiếm trận. Lúc này đao quang kiếm ảnh từ dưới đất hiện lên nhoáng một cái đã biến mất

Mà trong lúc này, chỗ Hàn Lập đứng chợt có kim quang chớp động rồi hai cái giáp sĩ ánh vàng rực rỡ từ trong đi ra. Một giáp sĩ cầm trong tay hai thanh kiếm nhỏ dài, giáp sĩ kia thì cầm một thanh đao. Đúng là hai con khôi lỗi do Giáp Nguyên Phù biến thành!

"Kiếm trận! Cái này thật có chút phiền phức."

Ma viên bị vây trong kiếm trận tuy rằng cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không có thất kinh mà chỉ thì thào một câu còn bên ngoài thì Hàn Lập ánh mắt lạnh lẽo mà trong lòng thúc giục pháp quyết. Kiếm trận mở ra.

Ma viên bỗng nhiên chỉ cảm thấy thanh quang bốn phía chớp động rồi vô số đoạn gỗ lớn màu xanh to bằng hình người từ hư không trên cao hiện lên sau đó như vũ bão ập xuống. Ma viên hừ lạnh một tiếng, trên mặt huyết quang chợt lóe lên rồi lại tiêu thất trong hư không.

Khuôn mặt lúc này dữ tợn dị thường, hai mắt to như một đôi chông đồng lớn, phía trong có hai luồng tử quang chớp động, nếu ngưng thần nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra trong tử mang ẩn hiện có ký hiệu ngũ sắc chớp động không thôi. Nó hướng đôi yêu mục quỷ dị nhằm lên không trung có vô số cự mộc xanh biếc liếc mắt một cái, trên mặ lộ ra một tia trào phúng.

Tiếp theo một bàn tay nó bỗng nhiên nhằm một đoạn gỗ trong hư không chộp lấy, còn đối với những cự mộc khác đang nện xuống thì coi như là không thấy.

"Oanh" một tiếng, một màn không thể tưởng tượng được xuất hiện!

Một cái đại thủ trong suốt lóe lên rồi hiện ra chút trên không trung đem các cự mộc khác phá vỡ mặt còn tay kia đã túm được một thanh cự mộc nhìn không có gì bắt mắt. Tiếp theo trên năm ngón tay tử mang chợt lóe, thanh mộc kia liền biến thành một thanh phi kiếm dài hơn một thước, thanh quang run lên tựa hồ sắc bén dị thường.

Ngay tại lúc phi kiếm này bị phá đi ảo thuật thì đồng thời các cự mộc đầy trời khác linh quang chợt lóe rồi biến thành hư ảo mà khẩu phi kiếm màu xanh kia thì nằm trong bàn tay trong suốt nhảy lên không thôi. Bộ dáng liều mạng giãy dụa nhưng trên mặt Ma viên nanh ác vừa hiện, dùng tử sắc cự kiếm của nó nhằm phi kiếm trong tay mà chém tới.

Nó liếc mắt một cái đã nhận ra phi kiếm này nhất định là bản mệnh pháp bảo của đối thủ. Nếu có thể một trảm chém làm hai đoạn mà nói thì tự nhiên là có thể trực tiếp đả thương tâm thần đối thủ.

Ở ngoài kiếm trận, Hàn Lập nhìn thấy ảo thuật bị phá thì có chút bất ngờ nhưng khi thấy Ma viên muốn hủy phi kiếm của mình thì sắc mặt trầm xuống, sao lại để cho Ma viên thực hiện được ý đồ chứ. Nếu là khi chưa tinh luyện lại Thanh Trúc Phong Vân Kiếm mà pháp lực lại không bằng đối phương mà bị đối phương dùng huyền công trực tiếp bắt được thì có lẽ thực sự không xong rồi nhưng sau khi phi kiếm đã linh hóa hư thần thông, bản thể phi kiếm có thể từ hư hóa thật hay ngược lại căn bản là một chuyện dễ dàng.

Hàn Lập đưa tay nhằm phi kiếm trong trận điểm một cái. "Phanh" một tiếng, thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị bắt kia nhất thời thanh quang chợt lóe mà tán loạn biến đi. Ngay sau đó, hơn mười trượng phía ngoài linh quang lại hiện lên sau đó tụ lại. Nhất thời thanh phi kiễm màu xanh kia lại từ hư không biến ảo ra. Kiếm này chợt lóe lên rồi lại biến mất ở trong kiếm trận.

Ma viên thần sắc ngẩn ngơ nhưng lập tức hung quang chợt lóe. Một tay nhất bấm quyết, hai mắt tử mang một chút trở nên chói mắt mà ở chỗ sâu trong đồng tử lại mơ hồ có ngũ sắc ký hiệu quét qua mọi nơi không ngừng. Cuối cùng ánh mắt nó hạ xuống dừng lại trên thân Hàn Lập đang đứng ngoài kiếm trận.

"Linh mục!"

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này thì trong lòng trầm xuống. Sự mơ hồ hoài nghi đã không còn. Con thánh giai Ma viên này cũng có linh mục so với Minh Thanh Linh mục cũng không sai biệt lắm cho nên nó mới có thể nhìn thấu ảo thuật của kiếm trận này cũng như trực tiếp nhìn xuyên qua kiếm trận mà tìm được vị trí này.

Bình luận

Truyện đang đọc