PHÀM NHÂN TU TIÊN

Mặc đại phu mặt không chút thay đổi, hai mắt nửa mở nửa khép, một tay vững vàng đặt trên cổ tay Hàn Lập.

Toàn bộ tâm thần hắn đều tập trung vào sự cường nhược của chân khí trên người Hàn Lập, một hồi lâu không nói chuyện.

Sau khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ, hắn mới thật sau thở ra một hơi, tựa hồ đem tất cả ảo não trong lòng đều thể ra, con mắt đột nhiên mở, một lũ tinh quang từ đôi mắt hòn trọc của hắn bắn ra, làm cho người ta không dám đối thị.

Hắn sắc mặt âm trầm, rất rõ ràng, đối với Hàn Lập không hài lòng, tuy vậy vẫn không có chửi mắng.

Hắn lạnh lùng khoát tay, ý bảo Hàn Lập đi theo hắn.

Hàn Lập ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, mặc dù đối với thần bí nhân đi bên cạnh cảm thấy hứng thú, nhưng biết trước mắt không phải lúc để mình tùy ý hỏi.

Sau khi vào phòng, Mặc đại phu có chút mệt mỏi ngồi vào ghế, lưng dán vào thành ghế, nửa ngồi nửa nằm. Trong mắt tinh quang đã tán đi, khôi phục bộ dạng người mang bệnh nặng.

Thần bí nhân vẫn theo sát hắn phía sau, nửa bước không rời, sau khi hắn ngồi xuống, đứng thẳng tắp ở phía sau cái ghế, vẫn không nhúc nhích.

Hàn Lập biết Mặc đại phu tâm lý không thoải mái, cũng không muốn chủ động mở miệng, lại cùng thần bí nhân giống nhau, đi tới chính giữa phòng, hướng về phía Mặc đại phu cúi đầu, ngoan ngoãn không hề lộn xộn, đợi đối phương mở miệng hỏi.

Qua nửa ngày, chính là không ai nói, Hàn Lập có chút kì quái, trầm không được, lén lút định ngẩng đầu lên liếc mắt Mặc đại phu một cái.

Muốn nhìn thì nhìn, sao phải làm lén lút? Vừa mới ngẩng cổ lên được nửa đường, thanh âm lãnh lệ của Mặc đại phu truyền tới.

Hàn Lập run lên một chút, tiếp theo liền nghe lời ngẩn hẳn đầu lên, hướng ánh mắt trên mặt Mặc đại phu vòng vo vài lần rồi lập tức rụt trở về.

Hàn Lập trên mặt thần sắc không thay đổi, nhưng tâm lý giống như kinh đào hải lãng, quay cuồng không ngừng.

Mặc đại phu khuôn mặt tại sao lại quỷ dị như vậy, khuôn mặt có chút hôi bại mang thêm nhàn nhạt hắc khí, hắc khí này như có tính mạng, vươn vô số xúc giác thật nhỏ, giương nanh múa vuốt trên mặt hắn. Càng làm Hàn Lập kinh hãi chính là, cái ánh mắt như đã chết của Mặc đại phu từ xưa, hiện ra vẻ ngoan lệ quyết đoán, đang dùng một loại không có hảo ý nhìn kĩ Hàn Lập, khóe miệng còn lộ ra vài phần cười nhạo ý tứ.

Hàn Lập cảm giác được tình huống không quá đúng, vài phần bất an tâm tình nhiễu loạn trong lòng, một tia nguy hiểm hơi thở cũng bắt đầu từ trong phòng chậm rãi duy động.

Hắn cảnh giác, cẩn thận lui về phía sau nửa bước, lấy tay cầm một cục sắt vừa nhặt ở nơi nào đó, thần kinh mới buông lỏng một chút, lúc này bên tai bỗng vang lên thanh âm trào phúng của Mặc đại phu.

Một điểm tiểu thông minh, cũng dám lấy ra sao?

Mặc đại phu thân thể vừa động, quỷ dị từ nửa ngồi nửa nằm biến thành thế đứng thẳng, âm thầm cười rồi thân hình nhoáng lên một cái, cả người phảng phất như u linh tới bên cạnh Hàn Lập, nhìn Hàn Lập" hắc hắc" cười lạnh.

Hàn Lập sắc mặt đại biến, biết không hay, vội vàng giơ cánh tay lên, nhưng trên người tê rần, không thể động đậy.

Lúc này hắn mới nhìn đến, ngón tay đối phương từ huyệt đạo trên ngực mình rời ra.

Thật sự là quá nhanh, chính mình cũng không nhận thấy được đối phương lúc nào ra tay.

Mặc lão, ngài muốn làm cái gì? Đệ tử có cái gì không đúng, ngài cứ mở miệng, cần gì phải điểm huyệt đệ tử chứ? Hàn Lập lúc này cũng không cách nào bảo trì trấn định như lúc trước, hắn cố cười với Mặc đại phu nói.

Mặc đại phu cũng không nói gì, chỉ là một tay vỗ vỗ vài cái sau lưng chính mình, nhẹ ho khan một chút, một bộ hình dạng già cả không thể ra trước gió.

Nhưng mà Hàn Lập vừa mới gặp qua bộ dáng mạnh mẽ nhanh nhẹn khi hắn chế trụ mình, nơi nào còn dám tưởng hắn thật là một vị lão nhân bệnh nặng bình thường, đối với động tác này của hắn lại thêm vài phần trọng thị.

Mặc đại phu, ngài có thân phận gì, cần gì phải cùng đệ tử so đo, ngài giải đệ tử huyệt đạo, có cái gì trừng phạt, đệ tử tự mình gánh chịu là được.

Hàn Lập lại liên tiếp nói vài câu dễ nghe,ngữ khí cung kính

Nhưng Mặc đại phu căn bản không thèm để ý tới, đưa cục sắt từ trong tay áo của hắn ra, cầm ở trong tay, sau đó dùng một loại ánh mắt cười nhạo, miệt thị nhìn hắn biểu diễn.

Hàn Lập nhìn thấy tình hình này, tâm liền như bị chìm xuống chỗ sâu nhất, nguyên tưởng rằng chỉ dùng lời nói đả động ý niệm trong đầu đối phương, cũng hoàn toàn cắt đứt.

Nhìn bộ dáng đối phương, sẽ không cấp cho mình một cơ hội nào để lợi dụng.

Hàn Lập dần dần im miệng, trên mặt trở nên an tường, dùng ánh mắt không mang một chút nào cảm tình nhin Mặc đại phu.

Nhất thời tất cả mọi thứ trong phòng trong chớp mắt đều dừng lại, không có một tiếng động, giống như sự tĩnh lặng trước khi giông bão.

Hảo! Hảo! Hảo! Ba tiếng hảo từ trong mồm Mặc đại phu đột ngột thoát ra.

Không hổ là người Mặc Cư Nhân ta nhìn trúng, bây giờ còn có thể mặt không đổi sắc, không uổng công ta đầu tư thật lớn tiền vốn vào ngươi. Hắn tán dương Hàn Lập.

Ngươi rốt cuộc muốn xử trí ta như thế nào? Hàn Lập không có trả lời tiếp Mặc đại phu, mà lại hỏi ngược lại.

A a! Xử trí ngươi thế nào? Mặc đại phu không thèm để ý nhắc lại một lần nữa câu hỏi của Hàn Lập.

Xử trí ngươi như thế nào? Sẽ nhìn xem biểu hiện của chính ngươi.

Vậy là ý gì? Hàn Lập nhíu mày, mơ hồ đoán được một ít ý định của đối phương.

Ta không nói, bằng vào sự thông tuệ của ngươi, hẳn là cũng rõ ràng được vài phần?

Chỉ đoán được tiểu bộ phận, nhưng chính là còn không rõ đầu đuôi sự việc. Hàn Lập không phủ nhận, rất thản nhiên thừa nhận.

Tốt lắm, như vậy là được rồi. Có nghi vấn gì trực tiếp hỏi ta, không nên giấu tại trong bụng. Mặc đại phu âm hiểm cười một chút, trên mặt hắc khí tựa hồ nồng hậu thêm mấy tầng, làm khuông mặt hắn càng thêm dữ tợn.

Ta biết ngươi vẫn đề phòng ta, không chân thật xem ta như sư phó. Nhưng mà cái này không sao cả, ta cũng không thật sự xem ngươi là đồ đệ. Mặc đại phu hừ nhẹ một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc