PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Lớn mật!" Đồng Tử thấy đối phương chỉ là một thân thể phụ thân, lại dám động thủ giết người trước mặt mình, hai hàng lông mày không khỏi cau lại, hồng quang trước người bùng lên, hóa thành vô số hồng tuyến hướng Thiên Sát Chân Quân bắn tới.

Lão giả họ Khương sắc mặt đại biến, vội vàng phun ra một thanh phi kiếm màu vàng bảo vệ toàn thân, vội vàng thối lui về sau.

Hắn cũng không dám ngạnh đỡ một kích cực mạnh của người đứng đầu một tông.

Trên mặt Thiên Sát Chân Quân lộ ra một tia cười quỷ dị, thân hình đột nhiên đổi hướng, chợt lóe lên bắn tới bên người bạch y thiếu phụ, tử trảo không khách khí hướng cánh tay chộp xuống.

Bạch y thiếu phụ vốn dĩ bởi vì chuyện nho sinh trở thành gian tế, ánh mắt đang có chút hoảng hốt không tập chung, bị Thiên Sát Chân Quân đột nhiên đánh lén, không khỏi có chút thất sắc, không kịp suy nghĩ đem lão giả mặt dài đang nằm trên đất ném đi, hai tay bắt quyết, một cổ thanh mang từ trong tay áo bắn ra, liều mạng ngăn cản một kích của đối phương.

Nhưng trong tiếng cười điên cuồng, Thiên Sát Chân Quân khẽ chuyển, bàn tay khổng lồ lại hướng lão giả mặt dài trên đất chụp tới, thuận thế giữ trong tay. Tiếp sau một tay chuyển thành cự quyền, tử quang chợt hiện, phản ra một kích, nghênh hướng hỏa hồng kiếm ti bắn tới.

Một tiếng kêu đau đớn truyền tới, thân hình lão ma không khỏi lùi về phía sau hai bước, nhưng cũng mượn kích này, dẫn theo lão giả mặt dài bay trở về chỗ cũ.

Mà lão giả mặt dài nọ không biết làm sao, sau đó lại đứng lên hướng Thiên Sát Chân Quân bái tạ nói:

"Đa tạ ân cứu giúp của chân quân".

"Hừ! Nếu không phải nhân thủ bên này quá ít, sợ hỏng đại sự, ta làm sao lại cứu một tiểu bối chánh đạo như ngươi. Có thể hay không bảo trụ mạng nhỏ, còn phải xem bản lãnh của ngươi" Thiên Sát Chân Quân hừ lạnh nói xong những lời này, thân hình hướng đồng tử họ Lam bắn đi.

Lúc này đây, hắn muốn cuốn lấy đối phương, để tạo cho mấy người Đỗ Đông cơ hội thoát thân.

"Chạy, cấm chế bên ngoài đã bị ta động tay chân, uy lực không bằng một phần mười lúc bình thường, chúng ta có thể dễ dàng chạy ra ngoài" Lão giả mặt dài cũng là người quyết đoán, sau khi hướng hai người Đỗ Đông hô to một tiếng, dẫn đầu mọi người hướng đám người lão giả họ Phong nơi cửa đá vọt tới.

Đỗ Đông cùng nho sinh nghe vậy mừng rỡ, thả ra hai thanh bạch sắc phi kiếm, hắc quang quanh người, ba người cùng điên cuồng đánh tới.

Mấy người lão giả họ Phó đâu dễ dàng để ba người chạy thoát, tung hết pháp bảo ra nghênh chiến.

Nhất thời chúng tu sĩ trong động quật, chia làm hai bên đối chiến cùng nhau.

Tiếng hét phẫn nộ, tiếng xé gió bạo liệt cùng các loại quang mang đồng thời đại thịnh.

Khi xem đến đây, Hàn Lập một bên cảm giác được thời cơ đã tới, không do dự lập tức hành động.

Thoáng một cái trong tay hắn xuất hiện lang thủ như ý, hoàng quang trên người chợt lóe, vội vàng thi triển thổ độn, không một tiếng động hướng Linh Nhãn Chi Thụ tiến tới.

Giờ phút này chúng tu sĩ trong động quật chuyên tâm đối địch, đương nhiên không ai nghĩ tới còn có kẻ khác muốn làm ngư ông đắc lợi.

Kết quả thần không biết quỷ không hay, Hàn Lập đã tới được Linh Nhãn Chi Thụ, một tầng quang tráo vàng nhạt ngăn trở đường đi.

Tinh quang trong mắt chợt lóe, hai tay Hàn Lập vừa nhấc, thanh mang trên mười ngón tay phóng ra, vô thanh vô tức chạm vào trên cái lồng bích.

Nhất thời kim quang cùng thanh mang đan vào nhau, cả quang tráo hơi chấn động.

Nếu là bình thường, khi kim chúc quang tráo dị động, sẽ bị tu sĩ thủ hộ sớm nhận ra. Nhưng bây giờ bọn họ đang tranh đấu kịch liệt, tự nhiên không người nào chú ý tới biến hóa nhỏ của quang tráo.

Một lát sau, thấy hai tay đã mạnh mẽ xâm nhập trong kim quang, sắc mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, thanh mang hai tay tăng mạnh, hai tay đột nhiên tách ra.

Trong nháy mắt lồng bích hé ra một lỗ hổng dài nhỏ.

"Vù" một tiếng.

Thân thể Hàn Lập quỷ dị dãn ra, thoáng một cái bay vào trong lồng, kim quang lần nữa khép lại không tiếng động.

Nhìn Linh nhãn chi thụ trước mặt, nét mặt Hàn Lập khó dấu được sự mừng rỡ.

Nhìn bên trên, Linh nhãn chi thụ này thật không giống hình dáng cây cối, nhưng rễ linh thụ cùng cây cối bình thường lại không khác biệt lắm, chỉ là màu sắc xanh biếc có chút dị thường.

Một tiếng xé gió bạo liệt từ trên mặt đất truyền đến, tiếp theo đá vụn rơi xuống thành một mảng. Ngay cả bốn phía của Hàn Lập cũng truyền đến một trận rung động kịch liệt. Xem ra có người sử dụng tuyệt chiêu lợi hại.

Lúc này, thanh âm lão giả họ Phó hổn hển vang lên:

"Mau đuổi theo, quyết không thể để bọn chúng chạy mất" Tiếng phi độn phá không vang lên, tiếp theo liền truyền đến tiếng cười to của Thiên Sát Chân Quân.

"Lam đạo hữu, uy lực Tử La Huyền Công của lão phu như thế nào. Mặc dù chỉ là mượn thân xác kẻ khác thi triển công pháp, nhưng với thân thể máu huyết này, cuốn lấy ngươi nhất thời nửa khắc cũng là không thành vấn đề".

"Thiên Sát lão ma, ngươi dĩ nhiên ngay cả môn nhân của mình cũng không để ý. Sau này, vị ái đồ này cho dù có sống sót, tu vị cũng sẽ bị phế bỏ hoàn toàn" Mặc dù thanh âm đồng tử lạnh lùng không hề có cảm tình, nhưng Hàn Lập có thể nghe ra một tia giận dữ trong đó.

"Môn nhân của ta? Nghịch đồ này còn coi mình là đệ tử của Thiên Sát Tông sao? Tại sao ta lại nghe ý tứ hắn, là đã coi mình như là đệ tử của Lạc Vân Tông. Như thế cũng tốt, lão phu cũng không phải cố kỵ. Ô! Lam lão quỷ, ngươi muốn đi đâu?" Bộ dáng Thiên Sát Chân Quân vốn thong dong cực kỳ, nhưng thanh âm đột nhiên biến đổi, có chút kinh ngạc quát to.

"Hừ! Lão phu không có hứng thú cùng một hóa thân dây dưa. Đám ma đạo hỗn đản các người, đừng nghĩ muốn mang thuần dịch của Vân Mộng Sơn chúng ta rời đi" Sau một khắc, thanh âm đồng tử xa xa mơ hồ truyền đến, thân hình không ngờ đã độn xuất ra ngoài động quật.

"Muốn đi! Chuyện đâu dễ dàng như vậy!" Thiên Sát Chân Quân gầm nhẹ lên một tiếng, cũng đuổi theo ra ngoài động quật.

Trong nháy mắt, ngoại trừ Hàn Lập, nhất thời không còn người khác ở đây.

Hàn Lập hoàn toàn yên tâm.

Lúc này không hề chần chờ, ngón tay nhanh chóng bắn ra một đạo thanh mang dài một tấc, lấp lóe không ngừng.

Thanh quang chợt lóe, một tiểu linh căn dễ dàng bị chặt đứt, theo sau vài giọt linh dịch màu trắng sữa từ chỗ bị cắt tràn ra.

Một mùi thơm phiêu tán ra.

Hàn Lập không để ý đến mấy cái này, hoàng quang trên người đại phóng, trực tiếp cầm linh căn trong tay độn ra khỏi đất, xuất hiện trong quang tráo phía ngoài động quật.

Ánh mắt đảo qua mọi nơi, chỉ thấy một lỗ hổng vài trượng trên vách tường, xung quanh tràn đầy một mảng đá vụn lóe sáng.

Xem ra, đây là do một kích của Thiên Sát Chân Quân tạo thành. Ngay cả khi đã có cấm chế, thạch bích cứng rắn như sắt, cũng bị một kích này mà vỡ, thần thông thật đúng là cao thâm. Cũng nhờ đó mà ba người Đỗ Đông mới có thể nhân cơ hội chạy ra.

Hàn Lập không chần chờ, vỗ vào bên hông Túi trữ vật, một cái hộp ngọc điêu khắc tuyệt đẹp hiện ra trong tay.

Hắn cẩn thận đem linh căn nọ để vào trong hộp ngọc, sau đó thần sắc trịnh trọng mới giãn ra một chút.

Làm xong mọi thứ, vẻ mặt Hàn Lập lộ vẻ hài lòng. Hắn muốn phá lồng mà ra, tiếp đó xem có nên đuổi theo đám người phi phát tu sĩ bỏ chạy hay không.

Dù sao tuy đã có linh căn, nhưng là đối với phương pháp luyện chế Minh Thanh Linh Thủy cùng Định linh đan, lại muốn nhìn xem có cơ hội thu lấy hay không.

Thiên Sát Chân Quân nọ tuy tạm thời chiếm được thân thể lão giả tóc rối, nhưng phụ thân đại pháp này không thể kéo dài, hắn chắc chắn sẽ thua trong tay đồng tử, sẽ không chạy quá xa.

Ngay lúc thanh mang hai tay Hàn Lập chớp động, một lần nữa tiến nhập vào trong quang tráo, đột nhiên sắc mặt hắn khẽ động, lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn nhíu mày, quay người lại đi tới linh thụ.

Một cái bồ đoàn màu vàng, đặt trên một khối đá hình vuông rộng khoảng một thước, trên đó lóe lên một cái ngọc giản tỏa ra lục quang yếu ớt.

Hàn Lập trầm ngâm một lúc, dùng thần thức cẩn thận quét qua mấy thứ này, thấy trên đó không có ẩn dấu cấm chế.

Khoát tay, một mảnh khói xanh từ lòng bàn tay bắn ra, đem ngọc giản cuốn vào trong đó, sau đó thu hồi vào trong tay hắn.

Hàn Lập nhìn ngọc giản này, thân hình vẫn không nhúc nhích, thần thức bắt đầu dò xét nội dung ghi lại trong đó.

Một hồi lâu sau, Hàn Lập nghi hoặc đem thần thức trong ngọc giản thu lại. Bên trong đó ghi lại công pháp tu luyện cùng một ít đan dược tâm đắc của tu sĩ tóc rối, phương pháp luyện chế Định Linh Đan cùng Minh Thanh Linh Thủy bất ngờ cũng ở trong đó.

Hàn Lập tay cầm ngọc giản, trong lòng có chút hồ đồ.

Thật khó tin lão giả họ Vệ này lại nhận thấy được đại nạn của mình ập xuống, cho nên mới lưu lại ngọc giản này, chuẩn bị cấp cho người nào đó. Bất quá, ngọc giản này không chút che dấu đặt ở linh thụ, xem bộ dáng là lưu lại cho tu sĩ Lạc Vân Tông. Điều này đại biểu cho một hàm nghĩa đặc thù gì đó.

Hàn Lập xem ngọc giản, lại tự đánh giá một chút, đột nhiên từ trong Túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản trống, đem nội dung trong ngọc giản màu xanh nhanh chóng sao chép lại.

Lấy tu vi cũa Hàn Lập hôm nay, trong chốc lát công việc sao chép đã xong.

Hàn Lập đem ngọc giản màu xanh để lại chỗ cũ, rồi mang ngọc giản đã được sao chép bỏ vảo trong Túi trữ vật, sau đó hướng kim sắc tráo bích bước đi.

Ai biết tu sĩ ba phái lúc nào lại quay lại, tốt nhất là mau rời khỏi đây. Dù sao mục đích lần này của hắn cũng đã đạt được.

Không cần sợ người nào ở đây chứng kiến, linh lực toàn thân Hàn Lập tuôn ra, thanh quang chợt lóe, quang tráo trực tiếp bị Thanh Nguyên Kiếm Quang bổ ra một cái lỗ to. Trong nháy mắt Hàn Lập ra khỏi quang tráo, trực tiếp hóa thành một đạo hào quang bắn nhanh đi.

Bình luận

Truyện đang đọc