PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập kinh hoảng một hồi, sờ sờ mũi, trong lòng thoáng buông lỏng. Bất quá, đối với lời nói của Nhân Diện Giao trước lúc đi, hắn vẫn lấy làm khó hiểu. Hắn hoàn toàn là Nhân tộc, lúc nào lại có quan hệ với đối phương. Chẳng lẽ vì hắn luyện hóa tới vài loại Chân linh huyết mạch?

Việc này cũng không quá có khả năng, vì Chân linh huyết mạch này mặc dù cường đại nhưng sau khi luyện hóa liền ẩn núp trong cơ thể không hiển lộ ra ngoài mảy may. Nếu không lúc trước nhiều tồn tại cường đại nhìn thấy hắn thì sớm thì đã không biết có chuyện gì xảy ra rồi.

Hàn Lập tự định giá trong chốc lát, mặc dù trong lòng vẫn nghi hoặc nhưng lúc này đối với một số dị tộc nhân phụ cận đang nhìn về phía hắn, trong chốc lát ánh mắt có vẻ có chút quái dị. Ngay cả thanh niên họ Phỉ cũng đang đứng trên đài cũng hình hắn đánh giá một hai lần nhưng cũng không nói gì.

Về phần các tồn tại cấp Hợp Thể Kỳ khác cũng có không ít người dùng ánh mắt tò mò nhìn đến. Trong đó có Đoạn Thiên Nhận liếc mắt một cái liền nhận ra Hàn Lập thì thần sắc không khỏi có chút cổ quái. Hàn Lập thấy chính mình tự nhiên bị nhiều người chú ý như vậy thì trong lòng lại âm thầm cười khổ.

"Tốt lắm, nếu việc này đã giải quyết xong thì các ngươi tiếp tục đại hội đấu giá đi. Ta nên đi thôi, Lục đạo hữu, các ngươi sau này không nên đi lại ở phụ cận Tử Vi hải. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì Phỉ mỗ cũng vô pháp ra mặt, tự thu xếp đi."

Thanh niên thu lại ánh mắt rồi nhìn đám Tiêu Bố Y, họ Lục và đám lão Ông lãnh đạm nói.

"Vãn bối nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm! Đa tạ tiền bối mới vừa rồi đã che chở, nếu không thì đám vãn bối thật sự gặp đại họa lâm đầu rồi."

Đám lão Ông tự nhiên trong miệng liên thanh cảm kích nói.

Tiêu Bố Y thì đứng ở một bên, cũng cung kính nói lời "Cung tống."

Thanh niên gật đầu rồi nhấc chân tiêu sái xuống đài. Chỉ thấy bộ dáng của hắn thong dong như chỉ được vài bước thì thân hình liền mơ hồ, sau đó chợt lóe lên thì biến mất không thấy.

Vừa thấy hai vị Đại Thừa Kỳ trước sau rời đi, đám lão quái Hợp Thể Kỳ này liền quay đầu về phía phòng mà ẩn giấu. Mà những người khác trong đại điện lại đem ánh mắt tập trung vào mấy người trên đài.

"Lục huynh, ngươi có thương tích trong người, nên quay về động phủ hảo hảo an dưỡng đi. Còn phu nhân, phía sau còn muốn phiền toái ba vị ở đây thêm chút nữa. Cũng may đã sắp xong rồi, sẽ không khiến ba vị chậm trễ bao lâu nữa. Mặt khác, ngoài thù lao theo ước định ban đầu, Tiêu mỗ đại biểu cho tộc cấp thêm cho bốn vị thêm hai thành nữa."

Tiêu Bố Y khách khí dị thường, nhìn đám lão Ông cùng với đám người phụ nhân nói.

"Tiêu huynh yên tâm! Cho dù gặp thiên đại sự tình thì ba người ta nếu đã đáp ứng với đạo hữu thì tuyệt đối sẽ ở đây cho đến khi đại hội đấu giá chấm dứt."

Phu nhân cùng hai người khác sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái thì cười khổ một tiếng nói.

"Tiêu mỗi đa tạ ba vị!"

Tiêu Bố Y nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ. Nếu ba vị này thật sự quay đầu bỏ đi thì hắn thật đúng là khó mà giữ lại được.

Về phần lão giả họ Lục và lão Ông thì chỉ thấy sắc mặt âm trầm nhìn Tiêu Bó Y gật đầu, sau đó hai cánh tay nhìn cánh tay trên mặt đất đánh ra một trảo.

Nhất thời cánh tay vừa mới bị chém đứt lập tức khinh phiêu phiêu bị nhiếp tới tay, tiếp theo liền được cẩn thận thu lấy. Sau đó lão già họ Lục và lão Ông không nói một lời, hai tay kết quyết, pháp trận màu lam trên đài khẽ kêu lên một trận trầm thấp rồi thân hình hai lão biến mất trong linh quang.

Lão Ông là thánh tộc, mọi người đều kinh sợ nhưng hôm nay lại bị bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy rồi lại bị chém đứt một cánh tay nên tự nhiên trong lòng xấu hổ không thôi. Lúc này, một khắc hắn cũng không muốn ở lại đây. Thậm chí một đoạn thời gian sau này hắn cũng không nhất định nguyện ý gặp lại người nào.

"Lúc trước vật đấu giá bởi vì nguyên nhân ngoài ý muốn mà tự nhiên bị hủy bỏ. Lam đạo hữu, ngươi thu lại linh thạch của mình đi thôi. Bất quá để đền bù cho tổn thất của đạo hữu, phía dưới có ba vật, nếu đạo hữu có thể mua được thì có thể giảm giá một ngàn vạn linh thạch, coi như đền bù cho Lam huynh."

Tiêu Bố Y nhẹ ho khan vài tiếng, đột nhiên nhìn lão giả không biết khi nào đã thối lui đến sau vài cái bàn mặt tươi cười nói.

Theo sau hắn vung tay lên, đem túi linh thạch ném về cho đối phương.

Lão giả rõ ràng cũng sợ Nhân Diện Giao tìm phiền toái nên mới lẳng lặng lẩn đi. Lúc này nghe được Tiêu Bố Y nói như thế thì lão giả ân một tiếng rồi tiến vào, thở dài một hơi nói:

"Quên đi. Nếu như mới vừa rồi đấu giá xảy ra vấn đề thì có thể thấy Lam mỗ cùng đấu giá hội lần này vô duyên. Phía sau có xuất hiện bảo vật trân quý thì Lam mỗ cũng không ra tay nữa."

Lão giả này cũng là nhân vật biết thế nào là cầm được, buôn được. Sau khi tiếp nhận linh thạch thì lập tức không quay đầu lại mà đi xuống phía dưới đài, đồng dạng đi thẳng ra cửa đại điện. Một lát sau đã không thấy bóng dáng. Dưới đài không ít người thấy vậy thì tao động một trận.

Tiêu Bố Y nhướng mày nhưng thần sắc lập tức bình thường rồi nhìn phụ nhân bên kia điểm điểm đầu.

Phu nhân lĩnh hội dụng ý, thò tay vào cổ tay áo móc ra một vật màu đen tuyền rồi hướng lên không trung ném đi. Trong nháy mắt công phu, có vài tiếng hí như trùng thắng cửu tiêu truyền đến!

Tiếp theo trên đài, cuồng phong gào thét, một đoàn mây đen từ hư không hiện lên, hơn nữa sau khi quay cuồng thì chợt bành trướng lên mười mấy trượng. Chỉ một chút đã khiến cho mọi người dưới đài bị hấp dẫn.

Chỉ thấy tiếng hí từ trong đám mây truyền ra không ngừng, sau vài tiếng sét đánh thì lôi quang màu trắng chớp động rồi mây đen lập tức biến mất. Trên không trung, lập tức hiện ra một cái phi xa màu đen, phi xa này dài chừng năm sáu trượng, phía ngoài có vô số hoa văn cổ phác, đồng thời một cỗ khí tức man hoang từ trên phi xa tỏa ra như đập vào mặt mọi người.

Mà ở phía trước phi xa có bốn con phi mã đen nhánh, đầu có một sừng kéo. Phi mã này chẳng những lưng có hay cánh màu đen mà phần lớn thân thể còn được bao trùm một tầng chiến giáp màu đen.

Trên mỗi con phi mà còn có một gã giáp sĩ cao to, trên lưng mỗi một gã đều đeo trọng kiếm, bộ dáng như võ trang hạng nặng nhưng vô luận là phi mã hay kỵ sĩ cũng đều trôi nổi giữa không trung, không nhúc nhích, rõ ràng là bốn con khôi lỗi.

Vô luân là phi xa hay là bốn gã kỵ sĩ, cả người đều lạnh lẽo như băng. Rõ ràng là đều được luyện chế từ cùng một loại chất liệu, phía dưới không ít người nét mặt cũng lập tức lộ ra vẻ hứng thú.

"Ha hả, đây là vật đấu giá thứ hai trong đấu giá hội hôm nay là "Địa U chiến xa". Phi xa này ta cũng không giới thiệu nhiều nữa, sự khi nhắc tới nó thì hơn phân nửa đạo hữu ở đây cảm giác thấy như sấm ở bên tai. Hàng chục vạn năm về trước đã lọt vào tay của Địa Linh Tộc vốn đã bị diệt tộc, nghĩ đến không ít người vẫn còn có ấn tượng. Năm đó Địa Linh Tộc được xưng là đệ nhất tộc về chế tạo khôi lỗi ở Lôi Minh Đại Lục. Bộ Địa U chiến xa này là từ trong Địa Linh Tộc truyền ra, được phát hiện từ một u tộc bí mật đã suy bại, cụ thể thì Tiêu mỗ cũng không nói rõ được. Ta chỉ có thể nói cho chư vị đạo hữu rằng nguyên bộ kỹ sì và khôi lỗi này, mỗi còn đều có thực lực Luyện Hư Trung Kỳ. Mà bốn kỵ sĩ và khôi lỗi này liên thủ với nhau thì có thể thi triển một loại bí thuật sớm đã thất truyền đủ có thể ngăn cản được công kích của một gã thánh tộc sơ kỳ. Về phần Địa U chiến xa thì lại càng biến hóa vô cùng, rất thần diệu, nói tóm lại chỉ có đạo hữu nào cuối cùng mua được thì mới tự mình nhận thức được mà thôi."

Tiêu Bố Y cười hắc hắc nói.

Vừa nghe đến tên Địa Linh Tộc, không ít người đang ngồi ngay ngắn phía dưới trên mặt liền hiện ra vẻ quan tâm. Nhất là sau khi nghe nói bốn gã khôi lỗi kỵ sĩ liên thủ có thể ngăn cản được một kích của thánh tộc sơ giai thì nhất thời lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hỉ.

Một số người lại không nhịn được trực tiếp dùng thần niệm quét tới, muốn trước tiên dò xét một hai. Kết quả là thần niệm của những người này vừa thả ra thì đều vội vàng thu hồi trở lại.

Thần niệm vừa tiếp xúc với phi xa này thì từ mặt ngoài phi xa truyền đến một cỗ hấp lực quỷ dị đem thần niệm của không ít người cường hoành hút vào trong phi xa. Điều này tự nhiên làm cho bọn họ kinh hoàng không nhỏ!

Có lẽ do phi xa này còn chưa có nhận chủ, chưa bị luyện hóa nên bọn họ có thể thu hồi thần niệm mà không gặp bất cứ trở ngại gì, nếu không thì thật đúng là phải ăn không ít thiệt thòi nhưng từ đó, sự huyền diệu của vật này hoàn toàn được chứng thực cũng khiến cho càng thêm nhiều người hứng thú.

Hàn Lập không kịp phòng ngự nên đồng dạng cũng ăn không ít thiệt thòi. Đối với phi xa này cũng cảm thấy kỳ quái nhưng lập tức ngầm thở dài một hơi.

Mặc dù còn không biết phi xa này giá cả thế nào nhưng có thể ngăn cản được một kích của Hợp Thể So Kỳ thì giá cả cao như thế nào cũng có thể nghĩ ra được.

Hắn chỉ có thể ngồi xem một chút mà thôi.

Bất quá Kim Lôi Trúc bây giờ vẫn chưa xuất hiện, xem ra đích xác được phòng đấu giá coi trọng, trong số các vật phẩm đấu giá được đưa ra cuối cùng. Trong lúc Hàn Lập âm thầm tự định giá thì Tiêu Bố Y tại trên đài rốt cục cũng nói ra giá của "Địa U chiến xa" này!

"Địa U chiến xa một bộ, giá bằng linh thạch là một triệu hai ngàn vạn!"

Mặc dù biết chiến xa giá cả kinh người nhưng Hàn Lập sau khi nghe xong cái giá này thì ngẩn cả người, mặt lập tức lộ vẻ mỉm cười. Quả nhiên giá của bộ Địa U chiến xa này cao dị thường! Một tiếng báo giá dễ dàng đột phá trên một triệu vạn nhưng có vẻ không ít người vẫn không muốn buông tha.

Bất quá lúc này vô số thánh tộc thực sự lại không có mấy người. Có mấy người nguyên bổn vừa ra giá một hai lần nhưng vừa nhìn thấy giá cả ra sau vượt quá giá của bọn họ thì liền lập tức không lên tiếng nữa.

Kết quả phi xa này cuối cùng thuộc về một nữ nhân mặt che khăn, dáng điệu uyển chuyển dùng giá hai triệu hai ngàn vạn linh thạch lấy đi. Nhưng sau đó không ít người nhìn nữ tử che mặt nọ, trong lòng cũng nói thầm một trận.

Bởi vì nữ tử này tu vi bất quá chỉ là Hóa Thần Trung ky nhưng lại có nhiều linh thạch như vậy, thật sự là có chút khó tin. Hàn Lập cũng có chút kinh ngạc, bất quá một lát sau căn bản đem việc này vứt ra sau đầu bởi vì Tiêu Bố Y vừa nhận ra từ tay tên song đầu quái nhân kia một cái hộp ngọc. Sau khi vừa mở ra thì để lộ ra bên trong một cây trúc xanh mướt. Đúng là Kim Lôi Trúc do hắn lấy ra trước đây!

"Ngũ hàn chi Mộc thần lôi chi nguyên, một cây Kim Lôi Trúc! Giá một triệu bảy ngàn vạn!"

Tiêu Bố Y lần này nào ngờ lại dứt khoát dị thường, hắn cầm cây trúc trong tay hướng về phía mọi người dưới đài hư không thấp thoáng một cái, trong miệng ngắn gọn dị thường nói.

Rồi đột nhiên có tiếng sấm nổ lớn, vô số đạo điện hồ màu vàng đồng thời từ mặt ngoài cây trúc bắn ra, trong nháy mắt đã hình thành một tấm lưới màu vàng trống rỗng xuất hiện ở trong mắt mọi người.

"Kim Lôi Trúc!"

"Ích tà thần lôi"

"Chi mộc thần lôi!"

Cơ hồ đồng thời mười mấy tiếng kin hô kinh hỉ từ các nơi phát ra. Trong đó có khá nhiều tiếng trực tiếp từ tầng ba phát ra mà những người khác vừa thấy điện hồ màu vàng xuất hiện thì trong nháy mắt sắc mặt cũng đều đại biến/

Vô số tiếng xì xào cũng nổi lên!

Bình luận

Truyện đang đọc