PHÀM NHÂN TU TIÊN

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Thạch mang vẻ mặt cung kính xuất hiện trong gian phòng dưới tầng một tòa lầu, bẩm báo cho Hàn Lập những điều khi hắn gặp Băng Phượng.

"Nói vậy là Băng Phượng thật sự bị Lục Dực Sương Công bắt cóc, hơn nữa hắn rất thù hằn đối với ta?" Hàn Lập sờ cằm suy tư.

"Đúng là đạo hữu Băng Phượng đã nói như thế, hơn nữa lần này Lục Dực chấp nhận đứng ra làm mồi dụ cũng chỉ bởi Minh Tôn tiền bối đã đồng ý đứng ra khuyên nhủ Hàn sư trong vòng một ngàn năm sẽ không gây khó dễ cho hắn." Lão tổ Hoa Thạch đi sâu vào chi tiết hơn.

"Ra là vậy. Đúng rồi, ngươi đã mang mấy thứ bảo vật kia giao cho đạo hữu Băng Phượng chưa?" Hàn Lập không tỏ ra vẻ gì khác thường.

"Đệ tử đã chuyển giao xong."

"Như vậy đi, ngươi lui ra trước. Đợi đến lúc đại chiến nổ ra, ngươi hãy lánh đi càng xa càng tốt." Hàn Lập nghe xong liền cảm thấy vừa lòng.

Hoa Thạch nghe xong liền cung kính vâng lời, bắt đầu lui ra khỏi tòa lầu.

Mấy ngày sau đó, Hàn Lập chỉ lẳng lặng ở bên trong điều dưỡng cơ thể, một bước cũng không chịu đi ra.

Mà cùng thời gian này, ngoài trừ một vài tu sỹ Đại Thừa khác lục tục kéo nhau tới Thiên Ngoại Thiên, người của thương minh cũng đã bắt đầu bố trí đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần.

Về phần hai huyền thiên chi bảo làm mắt trận, họ liền bày thêm rất nhiều loại cấm chế, trừ bỏ Minh Tôn cùng mấy tên trưởng lão của thương minh, còn lại tất cả không được phép đến gần cho dù là một tấc.

Nhưng mấy chân linh theo lời của Minh Tôn đã nói vẫn chẳng thấy bóng dáng nơi đâu, hoặc có thể đang lẩn khuất đâu đó, đến khi nào đại chiến diễn ra thì mới chịu xuất đầu lộ diện.

Hơn nửa tháng sau, Hàn Lập vẫn lặng im ngồi xếp bằng trong tòa lầu thì bỗng nhiên phía trước gợn lên dao động. Một đoàn hỏa cầu đỏ rực bắn ra, sau đó nổ bùng thành lốm đốm những mẩu lửa nhỏ.

Bỗng đâu giọng nói nhẹ nhẹ vang lên luẩn quẩn khắp gian phòng.

"Hàn đạo hữu, người nọ đã đến gần rồi. Bọn ta chờ đạo hữu mau đến thương thảo ở đại điện lần trước."

Hàn Lập nghe xong, thoáng suy tính một phen. Tiếp đó hắn chắp tay niệm chú, hóa thành một vệt cầu vồng sáng rực xuyên qua nóc nhà mà bay đi.

Khoảng một chén trà trôi qua, tại cung điện mà nhóm người đã gặp nhau trước đó bắt đầu xuất hiện những đốm sáng từ các hướng khác nhau bay đến.

Ngay khi hào quang quanh thân Hàn Lập tắt đi, trước mắt hắn đã tề tựu hơn chục tu sỹ Đại Thừa Kỳ. Ngoài trừ mấy người bọn Ô phu nhân hôm trước còn có thêm vài gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Trong đó có một đôi nam nữ khuôn mặt khá giống nhau khiến Hàn Lập chú ý nhất.

Hai người bọn họ nhìn khoảng chưa quá đôi mươi, nam anh tuấn lạnh lùng, nữ yêu kiều xinh xắn. Có điều từ trong cơ thể bọn họ toát ra một tầng sát khí màu đỏ tía, thậm chí luồng sát khí đó còn khiến cho không gian mấy trượng xung quanh liên tục vặn vẹo, cực kỳ quỷ dị.

Mấy người bọn Ngân Cương Tử ai nấy đều nhìn về hai người này với ánh mắt như có như không mang theo đôi nét kiên kị.

Minh Tôn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa lắng nghe một gã trung niên bẩm báo:

"Lục Dực đạo hữu đã dẫn dắt tên hung ma đến gần khu vực Minh Sát như ước định. Nhiều lắm là hai ba canh giờ nữa là sẽ tiến vào vùng khống chế của đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần. Các trưởng lão và đệ tử của bổn minh đã xuất phát đến vị trí riêng của mình. Mà Nghi thức triệu linh cũng được chuẩn bị hết thảy, tùy thời đều có thể triệu hồi chân linh đến..."

"Tốt lắm, nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu nghi thức triệu linh. Còn đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần, nếu không có lệnh của ta thì tuyệt đối không được tùy ý mở ra. Các chuyện còn lại cứ tiền hành theo kế hoạch ban đầu là được. Chốc lát nữa ta sẽ cùng các vị đạo hữu đến địa điểm mai phục, các ngươi cứ việc làm theo lời ta dặn dò." Minh Tôn nghe xong tỏ ra hài lòng, tiếp đến liền sai bảo một chặp.

Tên trung niên gật đầu dạ vâng rồi hóa thành một đoàn hào quang bay đi mất.

"Chư vị đạo hữu đã nghe được, bổn minh đã chuẩn bị xong hết thay. Đợi đến lúc đó các vị hãy đồng loạt ra tay nhất đinh sẽ ngăn chặn được gã chân tiên kia. Nhưng ta nói trước, nếu ai đó lâm trân thối lui hoặc có tâm tư nào khác, đừng trách Minh mỗ vì sao lại trở mặt thành thù." Minh Tôn nghiêm mặt nhìn hết thảy mọi người.

"Ha ha, đến lúc này còn ai lùi bước kia chứ, Minh huynh yên tâm!"

"Không sai, nếu lúc đó ai dám gây sự làm hỏng việc, ta chắc rằng mọi người sẽ đồng loạt tiêu diệt."

Một tu sỹ Đại Thừa nào đó lơ đễnh nói. Mọi người đều tỏ ý đồng tình.

"Minh đạo hữu, hai huynh muội ta đã có mặt ở đây, cớ sao còn chưa thấy bóng dáng tên Hiên Cửu Linh ở đâu? Đừng nói là hắn đã đổi ý, không tranh dành cuộc đấu này chứ?" Tên thanh niên trong cặp nam nữ mới xuất hiện lạnh lùng hỏi.

Bọn Ngân Cương nghe vậy sắc mặt liền thay đổi theo.

"Vân Đạm đạo hữu yên tâm, Hiên Cưu Linh đã đến đây từ hai ngày trước rồi. Chỉ là hiện giờ hắn đang tế luyện một bí thuật có uy lực rất lớn, với lại đã có trọng trách khác giao cho hắn nên vân không tiện ra đây gặp mặt." Minh Tôn trả lời khách khí lạ thường.

Té ra đôi nam nữ kia chính là hai huynh muội Vân Đạm Nguyệt.

"Ra là vậy, huynh muội ta nghe nói Hiên Cửu Linh có thể dựa vào thực lực của mình mà đủ sức giết cả chân linh, cứ tưởng lần này sẽ gặp nhưng vẫn không được." Thiếu nữ tên Nguyệt cười khẽ.

Có vẻ như đôi nam nữ này có vài phần đối địch với người gọi là Hiên Cửu Linh nào đó.

Minh Tôn thấy vậy đành cười gượng gạo nhưng không nói tiếp gì thêm.

Cũng may là hai người bọn Vân Đạm Nguyệt không truy hỏi nữa, gian phòng lập tức chìm vào yên ắng.

Minh Tôn thở phào, lại bắt đầu căn dặn vài chuyện quan trọng với mọi người.

Đúng lúc này, bên tai Hàn Lập chợt vang lên tiếng của Minh Tôn truyền âm đến. Hắn chỉ lắng nghe vài câu, tỏ vẻ thoáng ngạc nhiên rồi chậm rãi gật đầu.

Minh Tôn thấy vậy, vẻ mặt xuất hiện một tia vui mừng.

Một lúc sau, cuối cùng hầu hết các cao thủ có trong gian phòng đều hóa thành từng đoàn hào quang bay đi, hẳn là đến địa điểm mai phục đâu đó. Trong nháy mắt, ở lại chỉ còn có bốn người bao gồm Minh Tôn, Hàn Lập và hai anh em Vân Đạm Nguyệt.

Hai anh em bọn họ ngạc nhiên quan sát Hàn Lập một chặp rồi quay qua Minh Tôn nói:

"Minh Tôn đạo hữu muốn để huynh muội bọn ta đi bảo vệ hai huyền thiên chi bảo trong đại trận. Việc này khá quan trọng, chẳng may có điều gì bất ngờ chỉ sợ hai huynh muội bọn ta không sao gánh hết trách nhiệm được."

"Ha ha, hai vị thật quá khiêm tốn. Nếu như hai vị không được, chỉ sợ sẽ chẳng còn ai thích hợp hơn. Đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần là mấu chốt của thắng bại lần này, chỉ cần hai món huyền thiên chi bảo và hai mắt trận vô sự thì đại trận sẽ liên tục sinh sôi vận chuyển." Minh Tôn trả lời cực kỳ khách khí.

"Hai huynh muội bọn ta chỉ cùng tiến cùng lui nên có thể phụ trách được một mắt trận thôi. Chỗ còn lại xem ra sẽ do đạo hữu này đảm trách. Hắn có thể không gây ra đại sự nguy hiểm nào chứ?" Gã thanh niên gật đầu, bỗng nhiên quay qua phía Hàn Lập nói.

Hàn Lập nghe vậy chỉ mỉm cười, cũng không lấy đó làm tức giận.

"Hai vị yên tâm, Hàn đạo hữu là người có thần thông cực kỳ to lớn, ta đem việc này nhờ vả hắn nên trong lòng cực kỳ yên tâm." Minh Tôn ngáp dài, trả lời có phần hàm hồ.

"Nếu Minh huynh có lời như vậy, bọn ta cũng yên tâm. Vậy mọi chuyện đều sẽ theo an bài của đạo hữu." Thiếu nữ tên Nguyệt tò mò đánh giá Hàn Lập một lúc rồi nhẹ nhàng cười nói.

"Tốt lắm, lão phu đã sắp xếp người dẫn hai vị đến chỗ mắt trận." Minh Tôn mừng rõ, liền vỗ tay đánh "bộp".

Lập tức đi vào là một vệ sỹ được trang bị áo giáp của thương minh. Hắn cung kính đi lại chỗ hai huynh muội bọn Vân Đạm Nguyệt.

"Hàn đạo hữu, phía mắt trận còn lại giao cho ngươi sẽ không có vấn đề gì chứ?" Minh Tôn thấy vậy mới nghiêm túc lại rồi quay qua hỏi Hàn Lập.

"Minh huynh thật quá nể mặt Hàn mỗ, vậy tại hạ đành liều mình một phen." Hàn Lập trầm ngâm một lúc rồi không chút hoang mang trả lời.

"Ha ha, việc này cũng phiền đến người có khả năng thôi. Với Hàn huynh và huynh muôi Vân Đạm kia, trận pháp Lưỡng Nghi Diệt Trần coi như toàn vẹn không phải lo gì rồi." Minh Tôn cười cười đáp.

Hàn Lập chỉ mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

Lúc này có thêm một giáp sỹ khác đến cúi chào rồi dẫn hắn rời khỏi cung điện.

Mà đợi bóng của Hàn Lập vừa khuất sau khung cửa, vẻ tươi cười trên gương mặt của Minh Tôn liền thu lại, thay vào đó là nét chau mày đắn đo.

"Ngươi có chắc là tên chân tiên này có khả năng thoát khỏi trói buộc của pháp tắc, tạm thời khôi phục lại toàn bộ thực lực không? Nêu không, phen tính toán này của ngươi bỗng chốc hóa thành là điều thừa." Bỗng nhiên một dọng nói xa xa phía sau lưng Minh Tôn truyền tới, tiếp đó cái bóng dưới chân hắn thoáng mơ hồ rồi xuất hiện một dáng người xa lạ.

Minh Tôn chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, mà cũng không thèm quay lại nói:

"Yên tâm, ta có thu lại được hình ảnh của trận chiến ở Huyết Thiên, tuy rằng hư hao hết, chỉ thấy được mờ mờ nhưng lúc hắn biến ra dáng vẻ màu vàng, đủ để thấy được thực lực một chân tiên của hắn được khôi phục hoàn toàn. Nếu không đám người Bích Ảnh sao lại không chịu nổi một chiêu chứ? Mấu chốt của trận đại chiến trước mắt là phải phá được một chiêu đó. Còn không thì kết cục cũng chẳng khác biệt so với đám Bích Ảnh đâu."

"Chỉ cần đối phương khôi phục lại chân thân mà không phòng bị thì sao có thể chịu được một chiêu Cửu Kiếp Diệt Chân Đại Pháp. Dù sao công pháp này chính là bí thuật của tiên giời được tổ tiên truyền xuống, lại chuyên dùng để phá hủy thân thể của chân tiên. Tuy rằng trước sau ta mới chỉ luyện hóa được chín con chân linh nên mới chỉ có thể đánh được một lần duy nhất, nhưng cũng đã dư thừa đối với một tên chân tiên hạ giới này." Bóng người mơ hồ cười ha ha, vẻ như cực kỳ tự tin.

"Phải là như vậy. Tên chân tiên kia có lợi hại đến mấy, nhưng dưới những bố trí này cũng đã tiêu hao hơn phân nửa thực lực, phần nửa còn lại chắc chắn không thể thoát được một đòn của ngươi. Nếu thân thể của chân tiên bị huy, vậy thì thực lực của hắn chỉ còn mạnh hơn một ít so với chân linh bình thường, lúc đó sẽ không còn đáng lo nữa." Minh Tôn chậm rãi đáp.

"Những người khác không được ngươi nói cho nghe kế hoạch này, sau này có sống sót cũng khó bề ứng đối. Mà chỉ sợ bốn con chân linh kia chỉ là vật hi sinh sao?" Bóng người âm trầm hỏi.

"Điều này cũng không thể trách được, đối phó với một gã chân tiên lúc thực lực lúc mạnh nhất không trả giá làm sao được. Huống hồ ta đã căn dặn bọn họ rằng tên chân tiên này không phải dạng dễ chơi, để bọn họ tự mình cẩn thận hơn rồi." Minh Tôn trả lời hết sức mập mờ.

Bình luận

Truyện đang đọc