PHÀM NHÂN TU TIÊN

Yến gia lão tổ cùng nho sinh đợi trong chốc lát liền thấy Thiếu chủ Quỷ Linh môn cùng với Yến Như Yên đi vào.

"Một khi Yến gia chúng ta đã đáp ứng quy phục quý môn, Thiếu môn chủ còn có điều gì chỉ giáo?" Yến gia lão tổ lần này nói chuyện rõ ràng ôn hòa hơn rất nhiều so với lần trước, hiển nhiên lão phải kiêng kị việc sau này Yến gia chính là một phần tử của Quỷ Linh môn.

"Yến tiền bối cần gì khách khí như thế, ta cùng với như Yên tiểu thư một khi đã hạ sinh tử chú này thì cũng coi như là đã ước định hôn ước rồi! Yến tiền bối về sau xưng hô tại hạ Vương Thiền là được, không cần phải gọi cái gì Thiếu môn chủ." Vương Thiền thi lễ, rất tao nhã nói.

"Làm sao như thế được, ngươi cùng Yên nhi một ngày chưa thành hôn thì tại hạ sao đối với Thiếu môn chủ vô lễ được. Dù sao hiện tại thì Yến gia chúng ta cũng sắp là một thành viên trong Quỷ Linh môn rồi." Yến gia lão tổ mặt không chút thay đổi, vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, lắc đầu phản đối nói.

Thiếu chủ Quỷ Linh môn nghe Yến gia lão tổ nói như thế liền biết đối phương còn chưa hoàn toàn tin tưởng mình, liền không miễn cưỡng, cười cười mở miệng nói sang vấn đề khác:

"Kỳ thật Vương Thiền lần này bảo Yên tiểu thư dẫn tại hạ đến gặp lão tổ chính là muốn thỉnh giáo lão tổ một chút, phải chuẩn bị thực hiện ước định như thế nào. Dù sao thì năm ngày sau, ma đạo lục tông chúng ta chính thức tiến hành tiến công Việt quốc, đến lúc đó Yến gia nếu không kịp ly khai khỏi nơi đây, chỉ sợ có chút phiền toái.

"
Điểm ấy xin Thiếu chủ yên tâm, Yến gia chúng ta tuy tộc nhân không ít. Nhưng trên thực tế đều là người ngoài tộc do huyết thống quá xa, cũng là phàm nhân bình thường, không hề có pháp lực, chúng ta sẽ bỏ lại. Dù sao nếu một lần di chuyển đi mọi người trong tộc thật sự có chút không thực tế! Điểm ấy Yến gia chúng ta rất rõ ràng." Lần này là nho sinh mở miệng nói.

"
Yến gia toan tính như vậy, vãn bối thật an tâm. Dù sao nhiều người của Yến gia đồng loạt hành động thì không có khả năng giấu giếm được ánh mắt của bảy đại môn phái, đến lúc đó trốn đi mà để lại dấu vết thì không ổn. Vị này chính là "Bách mật vô lậu" Huyền Dạ nổi danh của Yến gia sao, tại hạ nghe đại danh đã lâu." Đôi mắt bên trong mặt nạ của Thiếu chủ Quỷ Linh môn dò xét nho sinh, khẽ cười nói.

Thấy đối phương liếc mắt đã gọi đúng tên cùng với ngoại hiệu của mình, trong lòng không khỏi rùng mình. Nhưng trên mặt vẫn mỉm cười với đối phương.

Vãn bối tìm lão tổ không chỉ vì việc này, mà là muốn biết Yến gia định xử trí hơn hai trăm tu sĩ Trúc Cơ kỳ hiện ở trong bảo như thế nào, trong bọn họ có không ít đệ tử trung kiên với bảy đại phái. Mà Yến gia phải lập tức di dời trong hai ngày, đến lúc đó bị những người này thấy được chỉ sợ rằng rất rất không ổn."
Quỷ Linh môn Thiếu chủ bất động thần sắc nói, nhưng ý tứ trong đó lại khiến cho Yến gia lão tổ cùng nho sinh biến sắc

"Ý Thiếu môn chủ muốn…"Yến gia lão tổ có chút âm trầm nói.

"Như vậy đi, khi tu luyện Huyết Linh đại pháp cần hồn phách của tu sĩ để tiến hành huyết tế, như vậy mới có thể thuận lợi bắt đầu. Không bằng đem mấy tu sĩ trong bảo này để ta dùng Âm Hỏa đại trận của Quỷ Linh môn đem thân thể của bọn họ luyện hóa, chỉ để lại hồn phách cho Như Yên muội tiến hành Trúc Cơ được không? Với hồn phách của nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy nhất định có khả năng giúp tiểu thư dễ dàng luyện thành tầng thứ nhất của Huyết Linh đại pháp." Thiếu chủ Quỷ Linh môn nhẹ nhàng đề xuất một đề nghị vô cùng độc ác làm cho Yến gia lão tổ cùng nho sinh ngồi đối diện nghe được mà thấy lạnh cả người.

"Không được, người của bảy đại phái không tính nhưng tu sĩ của các nước khác cũng chính là do nhận được lời mời lựa chọn đạo lữ song tu với Yên nhi của chúng ta mới có thể nhiều người tập trung tại đây. Yến gia chúng ta tuyệt đối không thể làm ra việc gây tức giận như thế được." Nho sinh kinh ngạc trong chốc lát, vội vàng mở miệng nói, sợ rằng Yến gia lão tổ thật sự đáp ứng đề nghị của đối phương.

"Huyền Dạ, người không cần gấp, ta cũng không có hồ đồ đến nỗi làm việc này." Yến gia lão tổ nghiêm mặt hướng về nho sinh nói.

Sau đó lại lạnh giọng nói với thiếu chủ Quỷ Linh môn.

"Thiếu môn chủ đề xuất ý kiến thật là hay! Chúng ta nếu thật sự làm như vậy thì thiên hạ này tuy rộng lớn nhưng lại không có chỗ cho Yến gia dung thân rồi. Yến gia sẽ không có chủ động ra tay với các tu sĩ này. Nhưng với tu sĩ của bảy đại phái ta sẽ phái người tập trung họ lại một chỗ cho nên xử trí hay bắt bọn họ, tất cả đều xem khả năng của quý môn."

Nho sinh nghe Yến gia lão tổ nói vậy thì thấy nhẹ nhõm cả người, luôn miệng nói phải. Mà Quỷ Linh môn thiếu chủ nghe xong lời ấy trong mắt hiện lên vẻ không đành, có chút bất mãn, chậm rãi nói:

"Hồn phách của các tu sĩ này chính là cấp cho Như Yên tiểu thư dùng để huyết tế, thu lấy lợi ích là người của Yến gia các người mà lại không chịu bỏ chút sức lực nào, điều này quá không công bằng."

Yến gia lão tổ tuy nghe xong trong lòng cũng nao nao nhưng thần sắc của lão vẫn không thay đổi nói:

"Nhưng Yên nhi không lâu sau liền gả cho thiếu môn chủ, trở thành thiếu chủ phu nhân, nên người của các ngươi hành động thì cũng là điều nên làm. Đương nhiên, đợi sau khi Yến gia chúng ta chính thức quy phục Quỷ Linh môn, tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình đối với người của bảy đại tông phái. Nhưng lần này, đệ tử của bảy phái đó mặc kệ nói như thế nào đi nữa cũng là Yến gia mời đến. Nếu chúng ta chủ động ra tay khẳng định thanh danh chúng ta sẽ cực kì tệ hại trong mắt của các tu sĩ còn lại.Đương nhiên, nếu tha cho bọn họ, cũng là điều chính xác.

Cho nên, do người của Thiếu môn chủ ra tay là tốt nhất, như vậy tu sĩ Yến gia chúng ta sẽ có khả năng giải thích, hơn nữa với hai tu sĩ Kết Đan kỳ bên Thiếu chủ thì không có khả năng ngay cả mười mấy tên đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng không bắt được?"


Thiếu chủ Quỷ Linh môn nghe được như vậy, liếc nhìn Yến gia lão tổ thật sâu rồi cúi đầu suy nghĩ. Sau cả nửa ngày hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn Yến Như Yên vẫn thủy chung không mở miệng, nhàn nhạt nói:

"Một khi lão tổ đã nói như thế, Quỷ Linh môn chúng ta sẽ làm ác nhân lần này. Hồn phách của các tu sĩ lần này coi như là sính lễ của Vương Thiền dành cho Như Yên tiểu thư đi"

"Ha ha! Sính lễ của Thiếu chủ, lão phu liền thay Yên nhi thu lấy. Yên nhi, mau qua tạ Thiếu chủ một lễ đi, món quà này quả thật là không nhỏ đó." Yến gia lão tổ thấy không cần phải do tu sĩ của Yến gia ra tay nên trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

"Đa tạ tâm ý của thiếu chủ, Như yên sẽ nghi nhớ trong lòng." Cô gái tuyệt sắc ấy uyển chuyển bước lên vài bước, nhẹ nhàng thi lễ, miệng hoa thơm ngát nói, vẻ mặt kiều diễm tựa như xấu hổ, Thiếu chủ Quỷ Linh môn nhìn thấy không khỏi hiện lên một tia khác thường.

"Như Yên tiểu thư tu luyện Huyết Linh đại pháp, đối với Vương mỗ cũng là một chuyện tốt, không cần phải khách khí như thế đâu."

"Xin lão tổ sau khi nghĩ kỹ, đem địa điểm tập trung của tu sĩ thất đại phái nói cho vãn bối một tiếng, sau đó an tĩnh mà chờ tin tức tốt là được. Bây giờ, Vương thiền xin cáo lui." Thiếu chủ Quỷ Linh môn phong độ tao nhã khách khí nói vài câu, sau đó hướng Nhạc gia lão tổ khom người một cái liền rời đi. Nhưng Yến gia lão tổ cùng nho sinh trong sảnh lại liếc mắt nhìn nhau một cái đầy thâm ý.

Hiện tại Hàn lập cảm thấy đau đầu, hơn nữa còn phi thường đau đầu mà hết thảy là do việc giằng co giữa ba người quen với một người lạ mặt khác

Người quen chính là Yến Vũ cùng Phong sư huynh, còn có Đổng Huyên Nhi cơ hồ đang một nửa nằm ở trong ngực của người lạ mặt. Mà hắn lại là một nam tử vô cùng diễm lệ. Khi Hàn lập nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nam tử thì hai chữ này lập tức xuất hiện trên người của nam tử.

Hắn thật sự rất xinh đẹp và ôn hòa, không thể nghi ngờ lực sát thương đối với nam nữ giống nhau, đều rất cường đại, nếu không phải hắn mặc trang phục của nam nhân thì quả thật nói hắn một đại mỹ nhân cũng không làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, hơn thế nữa, tuy người này có đặc thù như vậy nhưng nhất cử nhất động của hắn đều không làm cho người ta cảm thấy chỗ không ổn, hết thảy đều hòa nhã.

Nếu trong thời điểm bình thường, Yến vũ cùng Phong sư huynh sẽ không sinh ra ác cảm gì với nam tử này. Nhưng hôm nay, hai mắt bọn họ như phún hỏa, gắt gao giương mắt nhìn nam tu sĩ mặc áo tím không rời. Không chỉ vì Đổng Huyên Nhi đang bị ôm một nữa, mà chủ yếu nhất là nàng đang si ngốc nhìn gương mặt tuyệt mỹ của người xa lạ, vẻ mặt mang hình dáng mê say.

Hàn Lập nhìn trái, nhìn phải một chút, khẽ nhíu mày, đồng thời trong lòng muốn mở miệng mắng to một tiếng. Sau khi hắn tụ họp xong, đang muốn đi đường tắt để trở về khách điếm, nghĩ như thế nào trong một ngõ tắt nhỏ heo hút cũng có thể đụng phải một hồi ghen tuông, ăn phải dấm chua này.

Hôm nay, cho dù là hắn có muốn trốn cũng không thể được nữa rồi. Dù sao thì trước khi đi Hồng Phất sư bá cũng đã dặn dò hắn phải quản thúc một chút Đổng Huyên Nhi. Nếu như không nhìn thấy những hành vi hoang đường của Đổng Huyên Nhi thì hắn làm như không biết. Nhưng mà hôm nay mặt đối mặt thấy được, nếu không hỏi một chút thì tựa hồ cũng không được chính đáng lắm.

Càng huống chi hai tên gia hỏa này đã hoàn toàn trở thành tôi tớ quỵ lụy dưới quần của Đổng Huyên Nhi rồi, vừa thấy hắn xuất hiện thì ngẩn ra, tiếp theo sau thì lòng đầy vui mừng chạy đến, hi vọng hắn nhanh chóng mang Đổng Huyên Nhi tách ra khỏi vị nam tử ấy.

Bởi vì như thế nào đi nữa thì sự nguy hiểm của Hàn Lập so với vị nam tử diễm lệ khác thường này cũng nhỏ hơn, có thể bỏ qua. Xem ra, bọn họ đã đem hắn trở thành cành cây cứu mạng cuối cùng.

Hàn lập một bên nghe hai hũ dấm chua phàn nàn, kêu ca, một bên cẩn thận đánh giá nam tử diễm lệ cùng với vẻ mặt mê say của Đổng Huyên Nhi.

Theo như hai người này nói thì vào buổi chiều hôm nay, đang bồi tiếp Đổng Huyên Nhi đến vài cửa hàng nổi danh mua một chút nguyên liệu cùng phù lục thì ai ngờ trong một hiệu bán đồ lại gặp người này

Kết quả là Đổng Huyên Nhi vừa nhìn thấy người này thì bộ dạng lập tức giống như si mê, chủ động dây dưa cùng đối phương thậm chí động tác ngày càng quá đáng, hai người này trực tiếp nhìn thấy cũng đồng dạng tức giận bốc lên. Làm cho bọn họ thiếu chút nữa hộc máu chính là người này gặp phải Đổng Huyên Nhi như vậy cũng không hề khách khí lập tức hưởng ứng, thậm chí còn muốn mang Đổng Huyên Nhi đi. Hai người này làm sao lại đồng ý nên đã ngăn chặn nam tử ở ngõ nhỏ này để giành lại nàng.

Nhưng nam tử này sau khi cười lạnh một tiếng, nói rằng chỉ cần nàng nguyện ý hắn tuyệt đối sẽ không cản trở, lời này đã làm cho bọn họ trở nên đáng thương. Bởi vì thấy vẻ mặt của Đổng Huyên Nhi như thế nào cũng đều là chủ động yêu thích hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc