PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hai người Hàn Lập và Văn Tâm Phượng đã đáp ứng lời mời của Bích Ảnh mới đến tham gia cuộc chiến cường giả làn này. Mặc dù có chút kỳ quái về việc Bích Ảnh dứt khoát đáp ứng yêu cầu của đối phương như vậy, nhưng hai người cũng không có nhiều dị nghị, đứng yên lặng ở một bên.

Đứng ở phía đối diện, trong mắt Phật Cốt Vương chớp lóe hai luồng lửa xanh biếc nhìn Hàn Lập và Văn Tâm Phượng, sau đó cũng im lặng không lên tiếng.

Chuyển Luân Vương vừa nghe Bích Ảnh đáp ứng chuyện này thì trên mặt hiện ra nụ cười, một lần nữa cúi đầu nghiên cứu cuộc cờ trước người, sau một lúc lâu mới đi một con cờ xuống bàn cờ.

Bích Ảnh thấy đối phương đi nước này thì sắc mặt ngưng trọng lại, cúi đầu nhìn bàn cờ, rơi vào trầm tư.

Hàn Lập thấy tình hình này thì cũng rất hứng thú nhìn về bàn cờ.

Kết quả hắn mới thầm đoán mấy lần đã lập tức lắc đầu hoảng sợ.

Mặc dù hắn không thuộc loại cao cờ nhưng liếc mắt vẫn có thể nhìn ra cuộc cờ trước mặt tuyệt đối kinh người, căn bản không đoán ra cái gì.

Bích Ảnh và Chuyển Luân Vương lực cờ rất mạnh, tuyệt đối là lần đầu tiên có hai người cao cờ như thế.

Không trách, cả hai đều có lòng tin như vậy, muốn dùng thắng bại cuộc cờ này để quyết định một chuyện trọng yếu như vậy.

Hàn Lập nghĩ tới đây, không khỏi nhìn Văn Tâm Phượng đứng ở bên cạnh một cái.

Chỉ thấy cô gái này giống mình, tinh quang trong đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn tới bàn cờ, nhưng lông mi dài cũng hơi nhíu lại.

Kỳ lực của cô gái này hình như cũng khá cao.

Trong lòng Hàn Lập không nhịn được cười khổ.

Cứ như thế, hai người Bích Ảnh ở phía trước bàn đá cũng tự định giá một hồi lâu, sau đó mới hạ xuống một con cờ.

Trong nháy mắt đã qua nửa canh giờ.

Từ nơi xa chợt truyền tới một tiếng nổ ùng ùng, trên đỉnh núi bên phải, màn sáng hai tầng lóe lên sau đó biến mất, từ trong bay ra hai người, một trước một sau hướng chỗ đám người Hàn Lập bắn tới.

“Lôi đạo hữu đã bại rồi!” Văn Tâm Phượng mắt liếc thấy người bay đến, mặt ngọc hơi đổi.

Hàn Lập ánh mắt cũng nhìn lướt qua.

Chỉ thấy người nọ một thân giáp y màu bạc đã trở nên tơi tả, hơn nửa thân thể nhuốm máu tươi, còn có vài cái đầu quái dị đen như mực cắn trên da thịt, sắc mặt hắn tái nhợt dị thường.

Người đuổi theo sát phía sau là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp, kiều diễm dị thường, người khoác một bộ quần áo màu tím, bị trên trăm cái đầu quái dị vây quanh, âm phong ầm ầm đuổi sát không nghỉ.

Sau mấy cái chớp động, hai người một trước một sau đã tới trên bầu trời đỉnh núi chỗ đám người Hàn Lập, vừa thấy tình hình phía dưới của đám người Bích Ảnh thì cũng ngẩn ra.

Nam tử mặc ngân giáp hạ xuống, thiếu nữ kiều diễm kia sau khi chớp mắt vài cái cũng liền hạ xuống theo.

Vòng vây đầu quỷ quanh thân nữ tử liền biến mất không thấy bóng dáng.

“Lôi huynh, không có gì đáng ngại chứ?” Bích Ảnh ngẩng đầu nhìn nam tử mặc ngân giáp một cái, chậm rãi hỏi.

“Đa tạ Bích huynh quan tâm, Lôi mỗ không sao. Chẳng qua vừa rồi đánh một trận, sợ để cho Bích Ảnh huynh phải thất vọng. Cô gái này thần thông quá mức quỷ dị, ta mặc dù đã dốc toàn lực nhưng vẫn thua đối phương một bậc, không thể phá vỡ màn sáng để trốn thoát.” Nam tử mặc ngân giáp cười khổ đáp.

“Không sao, Hàn đạo hữu và Văn tiên tử đã thắng hai trận. Tu vi của Âm Ti Thập Vương cũng phân chia cao thấp, ta vốn cũng không hy vọng năm trận toàn thắng. Trước hết Lôi huynh phải chữa thương mới là quan trọng.” Bích Ảnh ôn hòa nói, giống như không quá để ý đến thất bại của nam tử mặc ngân giáp.

“Cái gì, Hàn đạo hữu và Văn tiên tử đã thắng đối thủ. Chuyện này đúng là niềm vui bất ngờ, Lôi mỗ cũng yên tâm một chút rồi. Vậy tại hạ trước tiên hồi phục nguyên khí đã.” Nam tử mặc ngân giáp kinh ngạc nhìn Hàn Lập và Văn Tâm Phượng một cái, cũng không nói thêm gì mà ở phụ cận khoanh chân ngồi xuống.

Một lát sau, bên ngoài thân thể hắn ngân quang đại phóng, từng tia lôi điện màu bạc lượn lờ, nhanh chóng bao phủ cả thân hình hắn.

Ở bên kia, trung niên nam tử và thiếu nữ xinh đẹp cũng truyền âm đôi câu, sau khi biết đại khái tình hình trận đấu vừa rồi thì nụ cười trên mặt hắn càng đậm vài phân.

“Chuyển Luân Vương, bây giờ các ngươi cũng đã thắng một ván. Nhưng dựa theo lời ngươi nói lúc trước, hai người nhất định cũng phải ở trên ngọn núi này, không được đi quấy nhiễu chỗ tranh đấu cuối cùng.” Bích Ảnh sau khi nhìn thiếu nữ một cái thì nói.

“Yên tâm, đây là chuyện hiển nhiên. Đúng rồi, quên nói cho đạo hữu chuyện này. Tham chiến trên ngọn núi cuối cùng là Thất Khiếu Vương, thực lực hắn trong Thập Vương có thể xếp vào ba người đứng đầu, hơn nữa thần thông vô cùng bá đạo, ta tự nhận thần thông cũng không bằng hắn. Đối thủ của hắn nếu không địch lại, chỉ sợ sẽ không chỉ là chuyện thất bại, nói không chừng ngay cả tính mệnh cũng sẽ không còn.” Trung niên nam tử cười một tiếng nói.

“Vị Thất Khiếu Vương thật có thần thông lớn như vậy sao? Bích mỗ cũng không quá tin đâu. Huyết Sát đạo hữu cũng có thể đứng vào hàng thập đại cường giả của Linh giới chúng ta, nói không chừng, ngược lại là đồng bạn của đạo hữu bị đánh chết đấy.”

Thần sắc Bích Ảnh hơi đổi, nhưng lập tức khôi phục lại như thường.

“Phải không? Vậy chúng ta cùng nhau đợi đi.” Chuyển Luân Vương nghe vậy thì ha ha cười một tiếng.

Cứ như thế, hai người lại tiếp tục chú tâm vào bàn cờ.

Thời gian một ngày một đêm trôi qua rất nhanh, cho dù là Hàn Lập thì trong lòng cũng có chút than thở.

Nhưng hắn cũng vẫn im lặng.

Bích Ảnh và Chuyển Luân Vương so cờ lâu như thế, còn không thấy có dấu hiệu kiệt sức nào.

Bây giờ mỗi nước đi của hai người cơ hồ đều tốn rất nhiều thời gian so với lúc trước.

Đang lúc Hàn Lập còn cho là tình hình này sẽ còn kéo dài hơn nửa ngày nữa, Bích Ảnh còn đang cầm một con cờ chuẩn bị bỏ vào bàn cờ thì thần sắc đột nhiên biến đổi, bỗng nhiên ngửng đầu nhìn về phía ngọn núi cuối cùng.

Trong lòng Hàn Lập khẽ động, thần niệm cũng hướng bên đó đảo qua.

Màn sáng trên ngọn núi cuối cùng biến mất, từ trong bay ra một tên quái vật nửa người nửa bọ cạp.

Con quái vật này nửa thân trên là một nam tử tráng niên, nửa đoạn thân dưới là một thân thể bọ cạp lớn màu đỏ sẫm, một tay hắn cầm quái kiếm nổi lên từng vòng sóng đen, một tay xách theo một cái đầu lâu khô quắt, thu nhỏ lại mấy lần so với bình thường.

Đầu lâu kia hai mắt nhắm nghiền, những cơ mặt nhăn nhúm hiện rõ vẻ khó tin, giống như trước khi bị chém xuống còn không tin mình sẽ đại bại mà chết đi.

Mặc dù đầu lâu giống như xác ướp nhưng Hàn Lập chỉ liếc mắt đã nhận ra chính là Huyết Sát lúc trước lên đường cùng bọn họ.

Vị cường giả nổi danh hiển hách tại đại lục Huyết Thiên này không ngờ lại chết trong một trận đấu một chọn một với một quỷ vương.

Không những Hàn Lập và Bích Ảnh thấy hết thảy mà Văn Tâm Phượng và nam tử mặc ngân giáp cũng thấy rõ ràng đầu lâu mà quái vật kia xách trong tay, sắc mặt họ đều trở nên vô cùng khó coi.

Sau mấy cái chớp động, quái vật đã xuất hiện ở bầu trời trên đỉnh đầu mọi người, thân hình trôi nổi trên không trung, cũng không có ý tứ sẽ hạ xuống.

“Hắc hắc, xem ra Thất Khiếu Vương cao hơn một bậc, đồng bạn của các ngươi có thể kiên trì lâu như thế mới bị chém chết, có thể thấy được đúng là người có đại thần thông.” Nam tử trung niên thấy màn này thì đứng lên, cười hắc hắc.

“Ta cũng không ngờ Huyết Sát đạo hữu sẽ bị thua mà chết. Nhưng cuộc chiến cường giả này bên thắng tựa hồ cũng không phải quý phương.” Bích Ảnh sau một hồi trầm ngâm mới nói ra một câu, mặt không biểu tình gì.

“Không sai, ngay cả khi Thất Khiếu Vương đã chiến thắng nhưng cuộc cờ này này cũng không cần tiếp tục nữa. Cuộc chiến cường giả này, Minh giới bọn ta hai thắng ba bại, rơi vào thế hạ phong.” Nam tử trung niên đẩy bàn cờ trước người ra, thản nhiên nhận thua.

“Căn cứ vào hiệp nghị khi trước của chúng ta...”

Bích Ảnh hai mắt híp lại, đứng lên.

“Tài nguyên của tiểu thế giới này chúng ta chỉ lấy bốn thành, còn dư lại tất cả thuộc về quý phương. Nhưng nếu đạo hữu đối với kết quả lần này không hài lòng lắm thì chúng ta có thể đại chiến một lần nữa, cho đến khi hoàn toàn áp chế bên kia, khi đó lại xác định xem cái tiểu thế giới này chân chính thuộc về ai cũng được.” Chuyển Luân Vương khẽ cười một tiếng.

“Không cần thiết. Bổn Minh có thể lấy được sáu phần tài nguyên của thế giới này là đã hài lòng rồi. Nhưng vì vậy mà Huyết Sát đạo hữu tử trận thì cũng thật là thiệt hại lớn.” Ánh mắt Bích Ảnh đảo nhanh mấy cái, nhàn nhạt trả lời.

“Tu vi đến cảnh giới như bọn ta thì người nào không có một, hai cái thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Hai người bọn hắn nếu tới tham gia cuộc chiến cường giả này thì tất nhiên trước đó đã chuẩn bị hết thảy, có hay không chân chính chết đi chỉ là hai cách nói chuyện.” Nam tử trung niên ngáp một cái, đáo, bộ dáng đối với việc Hung Ty Vương ngã xuống cũng không để ý chút nào.

“Hy vọng là như thế. Nhưng lần này không thể động thủ, chân chính so tài cùng với đạo hữu thật là chuyện đáng tiếc, hy vọng lần sau còn có cơ hội khác.” Thần sắc trên mặt Bích Ảnh buông lỏng, gật đầu một cái.

“Vậy sao? Bổn vương ngược lại rất hy vọng có thể cùng vị Hàn đạo hữu này giao thủ một cái. Hắc hắc, có thể trực tiếp giết chết Hung Ty Vương, ngay cả cơ hội trốn thoát cũng không có, có thể thấy vị Hàn đạo hữu này thần thông cũng không dưới Thất Khiếu.” Nam tử trung niên nghe vậy thì quay đầu nhìn Hàn Lập một cái thật sâu nói.

“Tại hạ cũng là may mắn mới có thể ra tay, nhưng đạohữu có lời quá khen như vậy thì tại hạ cũng không kham nổi.” Hàn Lập cười ha ha, hời hợt trả lời.

“Nếu thắng bại đã phân, mấy người chúng ta đi trước đây, sẽ lập tức an bài nhường ra khu vực tương ứng của tiểu thế giới này.” Chuyển Luân Vương không nói gì nữa, ngược lại đứng dậy cáo từ.

Đám người Bích Ảnh cũng không giữ đối phương lại, mắt chứng kiến bốn tên Âm Ty Quỷ Vương bay ra khỏi ngọn núi, hướng Bạch Cốt Sơn không xa bay đi.

“Oanh.” Bạch Cốt sơn tách ra, bốn tên quỷ vương lóe lên rồi mang theo hắc khí cuồn cuộn bay vào trong quỷ vực.

“Xem ra những quỷ vương này thật sự sẽ giữ lời. Như thế cũng tốt, Bích mỗ đã chuẩn bị một ít hậu thủ cũng không cần phải phát động nữa. Trận chiến này đã tổn thất mất Huyết Sát đạo hữu, nếu lại có đạo hữu khác không may mắn thì cuộc chiến cường giả này thật là được ít mất nhiều.” Bích Ảnh thở dài một tiếng, sau đó đứng lên.

“Bích huynh, đạo hữu Huyết Sát thật sự chết rồi sao? Bằng một thân thần thông Huyết đạo kinh thiên động địa, dù cho không địch lại đối phương thì cũng dư sức tự vệ chứ. Trước kia ta từng nghe qua một tin đồn, Huyết Sát đạo hữu có tu luyện được một hóa thân vô cùng kinh khủng, chẳng những dung nhan giống bản thể như đúc mà thực lực cũng không chênh lệch bao nhiêu.” Văn Tâm Phương lộ ra thần sắc cổ quái, hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc