PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Nhị thúc yên tâm, lần này hội đấu giá đã được an bài không còn một kẽ hở rồi. Tất cả các tu sĩ tán tu chúng ta mua chuộc đều không có điểm gì nổi bật. Những tu sĩ này từ bên ngoài nhìn vào căn bản không có gì liên quan tới Nghiệp gia chúng ta. Hơn nữa chờ sau khi đại hội đấu giá kết thúc, những người này ngay lập tức sẽ bị diệt khẩu, tuyệt không thể lộ nửa điểm phong thanh nào. Nhưng Hoàng Thượng bên kia sẽ ứng phó ra sao. Thái Nhất môn cùng Thiên Ma tông tại sao đột nhiên lại phái Huyền Thanh cùng Thất Diệu hai lão quái vật đó đột nhập vào cung? Hẳn sẽ không nghe được phong thanh gì chứ?" Mỹ phụ nhân chần chừ nói ra.

Ô quan lão giả nghe vậy, cũng lộ vẻ lo lắng.

"Các ngươi cứ yên tâm, đại ca đã dò xét qua ý đồ của bọn chúng. Chúng đến là vì Bình Sơn ấn của Tam Hoàng. Hiện giờ ấn này sắp luyện thành, Tam Quan sẽ dung hợp những bộ phận của nó để hoàn thành bước cuối cùng. Hai nhà này ngược lại tai mắt đông đảo, vẻn vẹn từ một chút phong thanh mà chúng ta cố ý lộ ra, đã mơ hồ biết chúng ta luyện chế kiện bảo vật gì. Cho nên lần này, họ gây sức ép với Nghiệp gia chúng ta, yêu cầu bán bảo vật này cho hai nhà bọn chúng. Như vậy cũng tốt. Có con mồi này ở chỗ sáng, kế hoạch chính thức của chúng ta sẽ không bị bọn họ chú ý. Chỉ có điều, vì để ngừa vạn nhất, tất cả các trưởng lão biết kế hoạch gần đây nếu xuất ngoại đều phải đi cùng nhau. Và cũng nên cẩn thận một chút để không gặp phải ám toán nguy hiểm của hai lão quái vật, rồi lại bị mạnh mẽ ép dò xét thần thức thì không xong. Đặc biệt lần này Thất Diệu chân nhân của Thiên Ma tông tới, là người rất am hiểu các loại bí thuật nên cho dù có là tu sĩ cấp Nguyên Anh nhưng không cẩn thận mà gặp phải ám toán của bọn họ, cũng sẽ không thể tự chủ được mà thổ lộ ra hết thảy." Trung niên nhân mặt chữ điền, nét mặt cơ nhục giật giật, ngưng trọng dặn dò nói.

"Thì ra là thế. Điều này cứ tạm yên tâm đã. Nhưng Bình Sơn ấn cũng là chúng ta thiên tân vạn khổ mới luyện chế được. Cứ như vậy tiện nghi cấp cho hai nhà này sao?" Ô quan lão giả vẻ mặt tiếc nuối nói ra.

"Tiện nghi bọn họ? Sao có thể chứ! Nếu chỉ có một nhà tìm tới cửa thì chúng ta có lẽ không gánh nổi áp lực rồi chỉ có thể tự biết mà nhăn mũi thôi. Nhưng hiện tại nếu là hai nhà cùng đến, tự nhiên chúng ta sẽ được đục nước béo cò mà có một con đường sống. Đại ca đã có an bài. Bình Sơn ấn dự tính không thể ở lại trong tay, cũng tuyệt sẽ không dễ dàng như thế rơi vào trong tay hai nhà này." Trung niên nhân có khuôn mặt chữ điền lộ ra một tia trào phúng, cười lạnh nói.

Ô quan lão giả, mỹ phụ nhân trao đổi một anh mắt, trong đầu không khỏi mơ hồ, nhưng cũng thức thời không tiếp tục gạn hỏi.

Vì vậy ba người tiếp tục hàn huyên trong chốc lát, rồi chia tay rời đi, mỗi người tự đi làm việc của mình.

Thời gian một ngày trôi qua, trong nháy mắt đã tới thời điểm đại hội đấu giá được bắt đầu.

Trong lúc này, Âm La tông vẫn cứ tìm kiếm Hàn Lập ở khắp mọi nơi. Nhưng mà địa phương mà bọn họ tìm kiếm chỉ là các khu chợ, khách sạn cùng những địa phương phụ cận với Tấn kinh mà có một ít tu sĩ tụ tập. Còn Hàn Lập một mình ở trong đạo quán tu luyện Tuyết Tinh châu, căn bản không hề xuất ngoại một lần, tự nhiên chúng sẽ không có chút thu hoạch gì.

Sáng sớm ngày hôm đó. Hàn Lập biến ảo dung mạo. Hóa thành một đại hán mặt đen. Biến ảo ống trúc sau lưng thành một thanh trường kiếm rồi lẳng lặng rời khỏi đạo quán, đi thẳng tới khu chợ Tây Tấn.

Một đường, hắn luyện khí thu liếm hơi thở hạ tu vi xuống tới cảnh giới Kết Đan kỳ để tránh làm cho người khác quá mức chú ý.

Kết quả đúng như dự đoán của hắn, càng đến gần Tây Tấn thị thì hắn cảm ứng được khí tức của cao giai tu sĩ cũng càng nhiều lên.

Trong đó dĩ nhiên Kết Đan kỳ là chính, còn tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến cũng không ít. Về phần tu sĩ bậc thấp, ngược lại đã ít lại càng ít.

Xem ra tu sĩ hơi có chút thân phận đều không muốn bỏ qua đại hội đấu giá lần này.

Chờ Hàn Lập xuyên qua cấm chế, vừa tiến vào trong khu chợ thì ngay lập tức hăn liền phát hiện khắp nơi, trên cả con đường đều là tu sĩ với đủ loại trang phục mọi màu sắc. Trong đó không thiếu những kẻ ăn mặc quái dị.

Bất quá khi ánh mắt hắn đảo qua thì ngay tại lối vào lại phát hiện mấy tên tu sĩ mặc hắc bào với nét mặt âm trầm và bọn họ không ngừng quét nhìn về phía những người tiến vào khu chợ. Bất ngờ rằng, trong số đó có một nam tử, hắn chính là Cát Thiên Hào, nhưng mà Thiên Lan thánh nữ cũng không biết vì sao, vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây.

Hàn Lập nhướng mày, nhưng mặt ngoài ra vẻ hướng về phía đại điện đi đến, căn bản không thèm để ý tới các tu sĩ Âm La tông này.

Nhưng hắn vừa nhấc chân đi được hai bước thì một đạo thần thức như có như không lập tức quét tới, dạo qua một vòng rồi sau đó khi không hề có thu hoạch gì liền rời đi, chuyển hướng tới một người tu sĩ Kết Dan kỳ khác mới xuất hiện.

Âm La tông dùng loại thần thức này quét, quan sát cử động của các tu sĩ tiến vào khu chợ. Thật ra cũng không phải mỗi tu sĩ tiến vào khu chợ đều có đãi ngộ này. Chỉ là các tu sĩ có khuôn mặt xa lạ, vừa nhìn biết là tu sĩ tán tu hoặc có thân phận khả nghi mới được tiếp đón như thế. Các cao giai tu sĩ của tông phái phân chức khác nhau, những người này thì căn bản không thèm để ý tới.

Loại thần thức này của bọn họ bí mật quét qua, quan sát cử động của mọi người. Đối với tu sĩ Kết Đan kỳ thì hoàn hảo, đối phương không thể phát hiện cử động này, tự nhiên cũng sẽ không có cái gì phản ứng. Nhưng mấy tên tán tu cấp bậc Nguyên Anh, vừa vào khu chợ liền gặp phải việc này, tự nhiên trong lòng giận dữ, lạnh lùng trừng mắt nhìn các tu sĩ Âm La tông này vài lần.

Cũng may Âm La tông những người này cũng không vô ý khơi mào chuyện gì, thần thức sau khi đảo qua, vẫn không có cử động kế tiếp khác. Điều này làm cho các cao giai tán tu này ngay cả trong lòng bất mãn, nhưng họ cũng sẽ không vì thế mà thật sự trêu chọc vào bậc đại tông của ma đạo, Âm La tông này và cũng chỉ có thể không hài lòng giống như Hàn Lập rời đi.

"Cát trưởng lão, nghe nói người nọ tinh thông dịch dung Huyễn Hóa Chi Thuật, chúng ta cứ như vậy thủ tại chỗ này, sợ rằng căn bản là vô dụng." Một lão nhân có đôi mắt hình tam giác đầu vẻ âm lệ xuất hiện. Mắt thấy vẫn không hề có thu hoạch, trong lòng không khỏi bất mãn.

"Ta gọi là mấy vị sư huynh làm như vậy, vốn là muốn đả thảo kinh xà, căn bản không muốn dùng phương pháp này lập tức tìm ra người ấy. Người đó thần thông không nhỏ mà chúng ta không có biện pháp gì tốt để có thể hiểu rõ chân thân hắn. Nhưng cứ lấy khí thế ồn ào này tìm hắn, nói không chừng trong lòng hắn hoảng hốt, vẫn có thể lộ ra sơ sót gì đó. Cho dù người này có thể trầm tĩnh, không để lộ chút nào sơ hở thì các ngươi cũng không cần lo lắng cái gì. Đột Ngột nhân cùng Thiên Ma tông cũng có chút giao tình, Lâm đ*o hữu đã đi mượn Diệu Âm bảo kính của Thiên Ma tông- Thất Diệu đạo hữu, hiện tại hắn đang ở chỗ nào đó chuyên tâm luyện chế và chỉ cần hai ba ngày sau là có thể sử dụng thuần phục. Ta hiện tại đi truy tìm người này, mà dù có không phát hiện được gì thì cũng khiến cho người này mất đi cảnh giác. Một khi đến một hai ngày cuối cùng của đại hội đấu giá, dưới uy lực phá hình của kính này thì người đó sẽ không còn có chỗ nào để ẩn nấp nữa. Và chúng ta có thể lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy người này." Cát Thiên Hào nhìn lão nhân có đôi mắt âm lệ một cái, thản nhiên nói ra.

"Thì ra là thế. Ta thấy với bản lãnh Cát trưởng lão ở trong tông mà tính toán thì hẳn không có bỏ sót, nhưng sao lại có thể làm chuyện vô dụng kiểu này. Nếu nói như vậy, căn bản không cần tông chủ bọn họ chạy tới đây mà chỉ cần mấy người chúng ta là có thể bắt giữ người này, vì tông nội lập đại công." Lão nhân có đôi mắt hình tàm giác có chút hưng phấn nói ra.

"Hy vọng như thế đi." Cát Thiên Hào cười khan một tiếng, nhìn về phía Bảo Quang điện.

Lần này cần đối phó với gia hỏa này, một nhân vật tàn nhẫn mà ngay cả Nguyên Anh trung kỳ, Tứ trưởng lão trong tông đều có thể bỏ mạng trong tay hắn thì nào có thể dễ đắc thủ như vậy? Mà dù có chuyện gì ngoài ý muốn xuất hiện, cũng không ngạc nhiên. Nên mình vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Cát Thiên Hào lặng lẽ thầm nghĩ như vậy, sắc mặt trong lúc vô ý thức đã dần trở nên âm trầm.

Lúc này, Hàn Lập đã đứng ở trước thạch điện thật lớn mà ngày đó mình đã xem qua.

Giờ phút này tòa Bảo Quang điện này hoàn toàn bị một tầng quầng sáng ngũ sắc bao phủ ở bên trong, có vẻ thần bí dị thường.

Điều khiến Hàn Lập ngạc nhiên chính là, trên không trung của tòa Bảo Quang điện lại có thêm một tòa đại điện một tần khác dùng đá màu trằng xây thành. Mặc dù diện tích nhỏ hơn chút, chỉ bằng một phần ba so với thạch điện nhưng nó vẫn rộng mấy trăm trượng, tồn tại trôi nổi giữa không trung tuyệt đối như một con đại quái vật.

Mà ở trước mặt Hàn Lập, một HSm nam tử Trúc Cơ kỳ, cung kính cấp Hàn Lập giải thích điều gì. Lúc này Hàn Lập đã không còn che giấu hơi thở Nguyên Anh kỳ. Tu sĩ phụ trách chiêu đãi của đại hội đấu giá này mặc dù nhìn Hàn Lập có chút không để ý, nhưng lại không chút nào dám lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Ở trước điện, còn một ít tu sĩ có trang phục giống nhau, đồng dạng đang chiêu đãi một ít cao giai tu sĩ cấp Nguyên Anh. Về phần tu sĩ Kết Đan kỳ thì chỉ có thể thành thật bước đến trên một tấm bia đá trước cửa đại điện, đọc những dòng chữ viết trên đó.

"Đại hội đấu giá cấp Nguyên Anh ở phía trên Cửu Tiêu điện. Kết Đan kỳ thì vẫn cử hành ở Bảo Quang điện. Mặt khác mỗi một người dự đại hội đấu giá cấp Nguyên Anh phải giao một ngàn linh thạch. Mỗi một người than gia đấu giá hội của Kết Đan kỳ phải giao một trăm linh thạch, mới có thể tiến vào. Ta không có nói sai chứ." Sau một lúc lâu, Hàn Lập thu ánh mắt lại, quét nhìn tiểu bối trước mắt một cái, thản nhiên nói ra.

"Tiền bối minh giám, quả đúng là như thế. Lần này tu sĩ tham gia đại hội đấu giá, so với năm ngoái còn nhiều hơn ba phần, cho nên không thể không từ Thiên Cơ các khẩn cấp mượn đến tòa Cửu Tiêu điện này tạm thời dùng một chút. Mặt khác dâng nộp linh thạch cũng giống như quy định của năm ngoái. Chủ yếu là vì phòng ngừa đại hội đấu giá quá mức chật chội, nên không thể không ra chút thủ đoạn này khống chế nhân số đấu giá đại hội. Bất quá với thân phận cao nhân của tiền bối, tự nhiên sẽ không để trong mắt số linh thạch đó. Nếu như mà người nào cũng có thể tùy ý tiến vào trong điện thì dù sân chính có to lớn gấp mười lần đi chăng nữa căn bản vẫn không đủ chỗ chứa." Tên tu sĩ HSm này cười nịnh nói ra.

"Một ngàn linh thạch? Các ngươi cũng kiếm một khoản linh thạch lớn nha. Bất quá theo như lời ngươi nói, chỉ cần có thể cầm được vật mà ta hài lòng thì chút linh thạch này tự nhiên sẽ không để ý. Đại hội đấu giá Kết Đan kỳ ta rất nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú, ta muốn tham gia đại hội đấu giá của cấp Nguyên Anh." Hàn Lập khoát tay, mười khối linh thạch trung giai ném vào trong tay tu sĩ mặc HSm.

"Tiền bối mời vào. Đại hội đấu giá cấp Nguyên Anh buổi sáng sẽ bắt đầu. Đây là thẻ bài của đại hội đấu giá. Mấy ngày đại hội đấu giá của cấp Nguyên Anh, tiền bối cầm lệnh bài này vẫn có thể tham gia." HSm tu sĩ vừa cầm linh thạch tay thì lại càng vui vẻ, rồi từ trong tay áo rút ra một cái ngọc bài có mã số, đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập đưa tay cầm lấy ngọc bài rồi không nói tới lời thứ hai thì thanh quang trên người chợt lóe lên. Cả người hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng vào đại điện trên không trung.

Lúc này, sớm đã có các tu sĩ khác trước khống chế độn quang bay về phía không trung.

Chờ khi Hàn Lập bay vào đại môn Cửu Tiêu điện, chỉ thấy nơi cửa ngoại trừ một tầng quầng sáng màu trắng nhạt ra thì không có một bóng người.

Chân mày hắn khẽ giật rồi rót chút linh lực vào ngọc bài trong tay rồi hướng quầng sáng trắng kia lay động vài cái. Ngay lập tức, từ trên ngọc bài bắn ra một đạo hồng quang, nơi hống quang đi qua là quầng sáng tự động tách ra.

Hàn Lập không chút nghĩ ngợi, thân hình nhoáng lên, một lần nữa hóa thành một đạo thanh hồng bay vụt vào. Sau đó quầng sáng lập tức khép lại như lúc ban đầu.

Như thế hai canh giờ sau, trước sau chừng mấy trăm danh tu sĩ cấp Nguyên Anh lục tục phi vào Cửu Tiêu điện ở giữa không trung.

Mà sau ba tiếng chuông ngân thật lớn, đại hội đấu giá lúc đó đã được bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc