PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập lại không có nhiều thời gian để có thể chờ đợi, nhiều nhất là qua thêm bốn, năm tháng nữa, Mặc đại phu sẽ cùng gã triệt để ngả bài (đặt bài xuống quyết một phen thắng bại), trước lúc đó gã nhất định phải có năng lực bảo vệ bản thân.

Cho nên cuối cùng hắn đã quyết định, chỉ tu luyện một trong chín loại đơn giản và dễ luyện thành nhất, ngay lập tức có thể sử dụng bí kỹ đó, các loại khác thì để sang một bên, đợi khi nào đào thoát khỏi miệng hổ, mới lại tiếp tục luyện tập cũng không muộn.

Cứ như vậy trôi qua, thời gian tu luyện ngày một rút ngắn, khiến cho bản thân sớm đã học thành mật kỹ trong chín loại dễ học và chóng thành công nhất.

Kỳ thật trong lòng Hàn Lập cũng rất rành mạch, cho dù bản thân có đem bí kỹ đó luyện thành toàn bộ, cũng không phải là đối thủ của đối phương.

Giả sử lần trước Mặc đại phu không nói dối, hiển lộ thân phận bá chủ một phương trước đối phương, không biết có bao nhiêu thủ đoạn lợi hại và độc ác mà tại lần xung đột trước chưa hiển lộ ra. Đối phương hiển lộ thân thủ từ lần trước sợ rằng chỉ là một chút xíu của thực lực chân chính.

Cho dù như thế, Hàn Lập cứ nghĩ tới thân thủ như quỷ mị đó, trong lòng vẫn phát rét từng trận, đối với Mặc đại phu vẫn cực kỳ kiêng kị.

Gã tự mình hiểu rõ, cái thứ mà bản thân trong thời gian ngắn ngủi học thành là có hạn, có thể hình thành sự uy hiếp với Mặc đại phu là rất nhỏ, cho dù là đối phương có coi nhẹ mình cũng không tạo thành uy hiếp, nhưng thúc thủ chịu trói, mặc cho đối phương an bài mọi việc, Hàn Lập ngàn vạn lần cũng không làm thế.

Hàn Lập biết, nếu như thêm một lần cùng đối phương động thủ, thuận lợi duy nhất để thủ thắng, đó chính là lợi dụng sự coi thường của đối phương dành cho gã. Chỉ vào lúc đối phương đang coi thường, đối với bản thân có điều sơ hốt, lần nữa xuất kỳ bất ý ra tay, mới có khả năng giành được một con đường sống.

Trong những ngày tiếp theo, Hàn Lập ngấm ngầm đem tất cả kiếm phổ ghi nhớ lại, chọn từ trong đó ra vài loại bí kỹ mà trước mắt có thể hữu dụng đối với gã, bắt đầu gia tăng nghiên cứu, muốn đẽo gọt ra một con đường tu luyện có hiệu quả nhanh chóng.

Trải qua mấy ngày vắt óc suy nghĩ, một pháp môn tu luyện hoàn chỉnh đã được gã từ trong sách chỉnh lý lại, trong thời gian ngắn như vậy, có thể hoàn thành bao nhiêu công việc vụn vặt như thế, gã đối với hiệu suất của bản thân cũng rất đắc ý.

Trong nửa tháng sau đó, Hàn Lập đem một chút sự tình vụn vặt nhất loạt xử lý thoả đáng, khiến cho bản thân có sự chuẩn bị đầy đủ, ko lưu lại những việc ưu phiền.

Đầu tiên gã đem nguyên bản của bí tịch, để nguyên cả phong bì chưa đụng vào, đem trả cho Lệ Phi Vũ, tiện thể đem cả việc gặp phải gian tế của Dã Lang bang nói cho đối phương biết, đương nhiên việc biết thừa hắn là trù phòng quản sự cũng nói luôn ra.

Lệ Phi Vũ nghe xong, quả nhiên biến thành vừa mừng vừa sợ, vỗ vào đầu vai của gã, liên thanh kêu " hảo huynh đệ "

đối với việc Hàn Lập đem lại cho hắn đại công to lớn như vậy, thực sự làm hắn cảm động.

Bất quá hắn lại không biết, hiện tại Hàn Lập còn đang bận rộn với cái mạng nhỏ của bản thân, làm gì có tâm tư đi bắt gian tế, vừa không phí công phí sức, lại có thể chiếm được cảm tình của người khác, gã làm sao mà ko làm chứ!

Bận rộn xong với công việc của Lệ Phi Vũ, Hàn Lập lại tiếp tục tự mình thượng môn, đi tìm mấy vị sư phó thợ rèn có kỹ thuật tốt.

Tại chỗ của bọn họ, đặt làm vài chiếc vỏ kiếm có hình dạng không đồng nhất, tiện thể yêu cầu bí mật làm chút cải tiến ở trên bề mặt. Ngoại trừ những thứ đó ra, vẫn còn một ít phụ kiện vô danh, và mấy cái chuông sắt lung linh tinh xảo, cũng được yêu cầu hoàn thành trong thời gian nhanh nhất, vì thế Hàn Lập đã tiêu phí rất nhiều ngân lượng, khiến gã cảm thấy có chút đau lòng.

Vài ngày sau, Hàn Lập nhận được từ chỗ thợ rèn những vật phẩm mà mình tự đặt làm, nhìn thấy bao kiếm sáng loáng cùng với chuông lấp lánh tinh xảo, gã cực kì thoả mãn, luôn miệng tán dương không ngớt tay nghề của mấy vị thợ rèn, cảm thấy ngân lượng của bản thân đúng là không phí phạm.

Ngay đêm hôm đó, Hàn Lập từ chỗ ở của mình, biến mất một cách vô ảnh vô tung, chỉ lưu lại trên giường ngủ một trang giấy, trên đó viết:

"Mặc lão người ko cần phải lo lắng, ta ko phải là đào tẩu chạy trốn, chỉ là cảm thấy cùng người ở trong cùng một sơn cốc, áp lực quá lớn, ko có lợi cho việc tu hành Trường xuân công. Vì thế, đệ tử quyết định tìm một chỗ an tĩnh khác ở trên núi, bế quan tu hành. Người cứ an tâm, vào đúng ngày này bốn tháng sau, ta sẽ đúng giờ hội ngộ cùng người."

Hàn Lập bái thượng.

Lưng dựa vào chiếc ghế thái sư, Mặc đại phu tay trái cầm tờ giấy, tinh tế nhìn, trên mặt mây đen dày đặc. Mặt bên kia của bàn hãy còn để thêm một trang giấy khác, trên đó ghi lại mục lục các loại vật phẩm mà trước đó không lâu Hàn Lập đặt làm ở chỗ thợ rèn.

Bên trong phòng lúc này, ngoại trừ âm thanh " cạch cạch " do Mặc đại phu đang dùng ngón tay của tay phải nhẹ gõ lên mặt bàn, còn lại không còn bất kì một âm thanh nào khác.

Đột nhiên, hắn hừ lạnh một tiếng, tấm giấy trong tay tan thành những mảnh vụn, khẽ rơi trên mặt đất.

Hắn ta sốt ruột đứng dậy, đi lại vài bước bên trong phòng, cau mày như đang đánh giá cái gì đó, sau khi đi đi lại lại vài bước hắn dừng lại, mở miệng tự nói:

"Con thỏ nhóc, mặc dù không biết ngươi đang nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì, nhưng bất luận muốn chơi đùa như thế nào, ngươi cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, người như ngươi ta đã nhất định muốn rồi"

Nói xong, Mặc đại phu đột nhiên quay người, đi tới trước cửa sổ, một âm thanh trầm dài như tiếng còi phát ra từ miệng hắn, lập tức một con con chim nhỏ vô danh lông màu vàng từ ngoài cửa sổ bay vào, lượn vài vòng trong phòng rồi đậu xuống đầu vai hắn.

Con chim nhỏ này vừa ổn định thân hình, liền thân thiết dùng chiếc mỏ cọ xát vào mặt hắn, còn phát ra những tiếng kêu thanh thoát " cô lỗ lỗ ".

"Tốt rồi, ta biết ngươi đói rồi. Đây, đây chính là" Hoàng lật hoàn" mà ngươi thích ăn nhất.

Mặc đại phu vừa nhìn thấy chú chim, khuôn mặt âm trầm hiện lên vài tia vui vẻ, ánh mắt lộ ra vẻ sủng ái chiều chuộng, hắn lấy từ trong túi áo ra một ít thức ăn của chim, nhét vào miệng của con chim nhỏ.

"
Đi đi, cũng giống như lúc trước, theo dõi cẩn thận người đó, hắn ta chỉ cần hơi rời khỏi sơn mạch này một chút, lập tức bay về báo lại cho ta." Mặc đại phu giống như đang dặn dò một người.

Con chim nhỏ ăn xong thức ăn, hưng phấn kêu "
cô lỗ lỗ", bay lượn trong phòng, nghe lời của hắn ta xong, lượn một vòng, trong nháy mắt từ cửa sổ bay ra ngoài, biến mất tại ko trung.

"
Hừ! Có "Vân sí điểu"- loài chim được xưng là mạnh hơn cả mũi tên nhọn được bắn ra khỏi cây cung cứng, bay cực nhanh, theo dôi; ta xem ngươi sẽ chơi đùa như thế nào." Mặt hắn hiện lên vẻ âm u đáng sợ lẩm bẩm nói.

"
Bốn tháng ah? Ta đợi ngày ngươi đến, nhìn tình hình này, kế hoặch có lẽ thành công rồi! Hiện tại ai dám trước mặt ta làm trở ngại kế hoặch, ta liến giết chết kẻ đó, thần cản sát thần, phật cản sát phật."

"
Ha ha! Ha Ha!" Mặc đại phu trong giây lát cười rộ lên như quên cả bản thân, trong mắt tràn đầy vẻ phong cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc