PHÀM NHÂN TU TIÊN

Khi Hàn Lập lặng lẽ trở lại tĩnh thất, thấy chúng đệ tử nơi này vẫn bất tỉnh nhân sự, xem ra cũng không có người nào lại đây xem xét.

Ngẫm lại thấy cũng bình thường, ở thời khắc mấu chốt, bọn họ cũng không coi trọng lắm đám đệ tử này.

Cho dù tư chất đám đệ tử này tốt thế nào, bất qua bây giờ cũng chỉ là đệ tử cấp thấp mà thôi, thật không đáng để ý đến.

Bạch hồ đã biến thành bộ dáng hắn, đang định làm bộ dáng hôn mê bất tỉnh chỗ này, nhưng vừa thấy Hàn Lập trở về, liền lập tức biến về nguyên hình, vọt một cái tiến vào trong áo Hàn Lập.

"Thế nào? Đắc thủ chứ! Cũng chưa có người nào tới đây, xem ra đạo huynh thật quá cẩn thận!" Ngân Nguyệt trong tay áo cười nói.

"Ừm, đắc thủ. Nhưng thà cẩn thận một chút, còn hơn bị bại lộ thân phận" Hàn Lập thản nhiên nói.

"Nhưng… Hàn huynh định ứng phó như thế nào chuyện mình không chết. Sợ rằng có chút khó giải quyết." Ngân Nguyệt nhẹ nhàng chuyển đế tài, có chút lo lắng hỏi.

"Ứng phó thế nào ư, chính là nói thật!" Tựa hồ Hàn Lập căn bản không có đem chuyện này để ở trong lòng, bộ dáng hời hợt bất cần.

"Nói thật?" Ngân Nguyệt kinh ngạc.

"Nói rằng ta dùng giá cao mua Huyễn thuật phù, có thể bảo toàn tính mạng. Cách giải thích này có gì không tốt. Huyễn thuật chi đạo vốn rất mơ hồ, dù là tu sĩ tu vi cao thâm cũng nhất thời bị mê hoặc không thể tra được" Hàn Lập không chút hoang mang nói, xem ra trong lòng đã sớm có kế.

"Không sai, đây là một lý do tốt" Bạch hồ ngẩn ra, thấp giọng cười.

Chuyện sau đó dĩ nhiên rất đơn giản.

Ước chừng hơn nửa ngày sau, hoàng y tu sĩ sắc mặt âm trầm đi vào tĩnh thất.

Chứng kiến toàn bộ đệ tử hôn mê bất tỉnh, hắn không khỏi thở dài một hơi, sau đó hai tay bắt một pháp quyết, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra bảy tám đạo bạch quang, bay vào trong cơ thể đám tu sĩ.

Hiển nhiên pháp thuật làm bất tỉnh trước đó của Đỗ Đông, cũng không phải bí thuật cao thâm gì. Một lát sau, chúng đệ tử đều nhất nhất tỉnh lại. Bọn họ nhìn thấy vị hoàng y tu sĩ này, mà không thấy bóng dáng hai người Đỗ Đông, tự nhiên biết không có nguy hiểm, thì cũng bình tĩnh lại.

Đương nhiên, chứng kiến Hàn Lập không có sao đang đứng cùng bọn họ, tự nhiên cũng có chút bất ngờ. Nhưng sau đó Hàn Lập lấy ra Huyễn thuật phù tự chế, tại trước mắt mọi người nhẹ nhàng nhoáng lên. Hắn lấy hành động thay lời nói để giải thích.

Quả nhiên, đối với huyễn thuật có rất ít người nghiên cứu sâu sắc, những người khác đều không hoài nghi nữa. Chính là hoàng y tu sĩ nghe việc này, cũng chỉ là có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn Hàn Lập một lát, cũng không hỏi tiếp.

Khi đó Tôn Hỏa cùng nữ tử họ Mộ trên mặt còn có một tia nghi hoặc.

Dù sao ngay từ đầu Đỗ Đông vừa nói chuyện với Hàn Lập xong lập tức hạ sát thủ, việc này đã khiến hai người bọn họ có chút ngạc nhiên

Hàn Lập cũng nhìn ra hai người này nghi ngờ, nhưng cũng không lo lắng việc này.

Dù sao bọn họ cũng không có chút chứng cớ nào, tuyệt đối không thể dựa vào điểm khó hiểu này mà nói loạn với người khác.

Hơn nữa lúc ấy Đỗ Đông hạ sát thủ đối với hắn, không hề nương tay.

Thuần dịch không có, sinh tử của phi phát tu sĩ phụ trách phối chế Minh Thanh Linh Thủy cũng không biết, chuyện tẩy trừ linh mục lúc này tự nhiên cũng đành để ngỏ

Kết quả tu sĩ họ Phó cùng thượng tầng ba phái, mỗi người vội vàng phát một kiện pháp khí bồi thường, sau đó tuyên bố Thí Kiếm Đại Hội kết thúc, đệ tử ba phải tự phản hồi môn phái.

Mà đám tu sĩ Kết Đan, cũng không có ý muốn cùng hắn rời đi.

Chúng đệ tử thấy thần sắc mỗi tu sĩ Kết Đan này ngưng trọng, mặt mang vẻ lo âu. Đặt biệt đám người hồng sam lão giả Lạc Vân Tông, lại càng có vẻ lo lắng. Kẻ ngu cũng biết trong lúc bọn họ hôn mê, nơi đây đã xảy ra đại sự.

Nữ tử họ Mộ cùng đám đệ tử cấp thấp, mặc dù trong bụng vô cùng bất mãn và buồn bực, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phản hồi tông môn.

Kết quả khi đám người Hàn Lập trở lại Lạc Vân Tông, đã được vài tên cao tầng trong tông gọi đi, cẩn thận hỏi chuyện phát sinh trong cấm địa đã trải qua. Sau đó sắc mặt khó coi mà để bọn họ rời đi, cũng ra lệnh không được nói gì về chuyện đã sảy ra.

Sau đó, Hàn Lập mới biết được, ba phái lúc đó muốn dụ gian tế bên trong tông môn ra, nhưng lại thất bại thảm hại, gây ông đập lưng ông.

Chẳng những để cho đám người Đỗ Đông, được Thiên Sát Tông tông chủ dùng Phụ Thân Đại Pháp che chở, cuối cũng đem được thuần dịch về chánh ma lưỡng đạo, mà còn làm cho những người khác trừ nho sinh họ Bạch đều bình yên chạy ra khỏi Khê Quốc. Mà nho sinh họ Bạch thì nhất thời thất thủ, bị đám người lão giả họ Phó tại đương tràng giết chết.

Mà khi hiệu lực Phụ Thân Đại Pháp của Thiên Sát Tông tông chủ vừa hết, thì tu sĩ tóc rối bị đồng tử bắt trở về, cuối cùng bặt vô âm tín, không biết là bị giết hay là bị bắt.

Hai vị trưởng lão Lạc Vân Tông Nguyên Anh kỳ cùng tu sĩ Kết Đan ba phái, thì bị đại đội nhân mã của ma đạo Thiên Huyễn Tông cùng Thiên Sát Tông mai phục. Không chỉ chết vài tên tu sĩ Kết Đan, mà trong đó có một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ họ Trình, dưới công kích của mấy tên tu sĩ cùng cấp, bị trọng thương mà về. Mặc dù nhất thời không lo đến tính mạng, nhưng nguyên khí đại thương là không thể tránh được.

Chuyện này làm cho ba phái chấn động một phen.

Bọn họ tự nhiên thông qua Thiên Đạo Tông hướng chánh ma lưỡng đạo mạnh mẽ gây áp lực, nhưng chánh ma song phương căn bản không thừa nhận có phát sinh việc này, kết quả sau khi một phen tranh cãi, cũng không có một điểm bàn giao cho ba phái.

Điều này làm cho thượng tầng ba phái cũng không thể nói gì.

Nhưng cũng may Thiên Đạo Minh thông qua người nằm vùng bên trong chánh ma biết được, thuần dịch mặc dù được mang về, nhưng không biết là số lượng quá ít, hay căn bản là không có hiệu quả. Sau khi tưới qua, bộ dáng của Huyền Thiên Tiên Đằng vẫn héo rũ, không hề mảy may hồi sinh.

Tin tức này, cuối cùng làm cho ba phái cùng mọi người trong Thiên Đạo Minh thở phào một hơi.

Vì nguyên nhân này mà ba phương trong lúc đó lại nâng cao đề phòng, bầu không khí vốn yên ổn hơn trăm năm, bây giờ có chút khẩn trương, phảng phất lúc nào cũng có thể tái xung đột. Lại nói, Hàn Lập từ bên trong thượng tầng tông môn hồi bẩm xong, liền lập tức phản hồi.

Khi trở về động phủ trong tiểu sơn thạch, hắn lập tức đem linh căn của Linh Nhãn Chi Thụ, tại nơi cách không xa chỗ Cửu Khúc Linh Sâm mà trồng xuống.

Dù sao hai thứ đều là thiên địa linh vật, nói không chừng còn có thể có tác dụng bồi dưỡng cho nhau.

Vài ngày kế tiếp, Hàn Lập ứng phó qua vài ba đợt hỏi thăm về Thí Kiếm Đại hội của đồng môn, rồi bắt đầu khổ tu. Cũng không biết có phải là do ảnh hưởng của chuyến đi Thí Kiếm Đại Hội hay không, nguyên bổn chướng ngại Đại Diễn Quyết, cuối cùng cũng đột phá một cách kì diệu. Dù chỉ tu luyện một chút, nhưng lại như ngày đi ngàn dặm.

Trong lòng Hàn Lập mừng rỡ, lần nữa đồng loạt đem Đại Diễn Quyết cùng Thanh Nguyên Kiếm Quyết tu luyện.

Hắn rất rõ ràng, có thể thuận lợi tu luyện Đại Diễn Quyết như thế, sợ rằng hơn phân nữa là công hiệu của Dưỡng Hồn Châu kia.

Từ khi có hạt châu này, cho dù hắn không tận lực rèn luyện thần thức, nhưng nó vẫn không ngừng cường đại. Điều này làm cho hôm nay hắn tu luyện Đại Diễn Quyết vô cùng thuận lợi.

Phảng phất giống như hồ nước sớm đã có, bây giờ chỉ là mở rộng diện tích, đem lượng nước gia tăng đổ vào.

Huống hồ mỗi khi hắn tu luyện Đại Diễn Quyết, từ Dưỡng Hồn Mộc Châu rõ ràng có một cỗ khí tức nhè nhẹ đưa vào trong nguyên thần, làm cho hắn không hao phí năng lượng tu luyện, hiệu suất tăng lên phân nữa.

Trong lúc này, Hàn Lập cách vài ngày lại dùng lục dịch bắt đầu thúc dục linh căn của Linh Nhãn Chi Thụ phát triển.

Kết quả chỉ sau mấy tháng công phu, một lần nữa từ linh căn sinh ra một cây Linh Nhãn Chi Thụ con. Xem ra đến lúc trưởng thành sẽ cao lớn giống như Linh Nhãn Chi Thụ trong cấm địa, chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng Hàn Lập phỏng chừng ít nhất cũng phải hơn hai mươi năm nữa mới được.

Bất quá, hắn cũng không vội vàng. Dù sao tu luyện đến Nguyên Anh, cũng cần nhiều thời gian mới có khả năng.

Huống hồ trong tay hắn đã có một viên Định Linh Đan, cho dù không đủ thời gian, cũng không sao cả.

Nghĩ đến tình cảnh kinh ngạc của thanh niên áo đen kia khi tìm kiếm trong Túi trữ vật, phát hiện linh đan không cánh mà bay, Hàn Lập cũng có chút buồn cười.

Hắn hao tổn tâm cơ lấy được Linh Nhãn Chi Thụ, trọng yếu nhất là vì phối chế Minh Thanh Linh Thủy.

Tất cả để có thể có được một đôi Minh thanh linh nhãn, thì lúc đấu pháp sẽ có lợi. Thần thức của hắn hơn xa so với tu sĩ cùng cấp, ngay trong lúc cùng người tranh đấu liền có thể chiếm tiên cơ.

Cùng lúc đó, Hàn Lập cũng không sao lãng luyện tập thuật luyện đan, để chuẩn bị tốt cho thời khắc luyện chế đan dược Cửu Khúc Linh Sâm.

Cứ như vậy, trong lúc Hàn Lập khổ tu cùng luyện đan, thời gian qua đi.

Lúc này, trừ khi thật sự cần thiết, căn bản Hàn Lập không ra động phủ nửa bước.

Thậm chí tại thời điểm tu luyện mấu chốt, nhất định cần phải bế quan, thì Hàn Lập đem Ngân Nguyệt thả ra, biến thành bộ dáng của mình, ứng phó một chút đám đồng môn ngẫu nhiên ghé thăm, còn hắn thì bế quan tu luyện.

Cũng may thân thể Ngân Nguyệt yêu hồ, theo đại lượng đan dược đã nuốt, tu vi tinh tiến rất nhanh, huyễn thuật càng tinh diệu, thuỷ chung không sợ lộ ra sơ hở.

Mà nữ tử họ Mộ ngay từ đầu, đối với Hàn Lập có chút hoài nghi, nhưng thấy Hàn Lập sau Thí Kiếm Đại Hội vẫn thủy chung tại Lạc Vân Tông sinh hoạt bình thường, cũng không có chút nào dị động. Nghi sắc trong mắt nữ tử này cuối cùng cũng rút đi. Một lần nữa đem Hàn Lập đối đãi như đệ tử Luyện Khí Kỳ bình thường, không hề có chút khác thường.

Kể từ đó, Hàn Lập càng thêm an tâm ở Lạc Vân Tông tu luyện.

Thời gian thoáng qua, Hàn Lập lấy thân phận đệ tử Luyện Khí Kỳ ở Lạc Vân Tông đã hơn hai mươi năm.

Ngày hắn ngưng kết Nguyên Anh, rốt cuộc cũng sắp tới.

Bình luận

Truyện đang đọc