PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Ngao!" Hàn Lập giơ cao một cánh tay, nắm tay nắm chặt lại, hưng phấn kêu lên một tiếng.

Lúc này, tính cách tiểu hài đồng trong hắn bộc lộ rõ ràng.

Xem ra, giả thuyết của hắn là chính xác: Đóng chặt cửa sổ lại thì sẽ làm trở ngại cái bình hấp thụ bạch quang, chỉ tại nơi thoáng đãng rộng rãi không bị che phủ, khả năng hấp thụ năng lượng ánh sáng của cái bình mởi trở lên rõ rệt, vòng sáng quanh chiếc bình trở lên to và rực rỡ hơn.

Tuy vậy hắn không biết những tia sáng này từ đâu mà đến. Cái bình hấp thu quang điểm thì có tác dụng gì? Nhưng cự ly để khai mở mê đề này, xem chừng còn phải mất một thời gian dài.

Hàn Lập biết rằng, mình càng mong muốn giải khai bí mật chiếc bình bí ẩn này thì trong lòng hắn càng trở lên hưng phấn.

Cho đến tận khi hừng đông xuất hiện, quang mang vây quanh cái bình mới dần dần biến mất, khôi phục lại vẻ tĩnh lặng vốn có của nó.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập một bên thì quan sát những biến hóa của cái bình, một bên thì lưu tâm quan sát, xem có bị người khác bắt gặp hay không.

Hắn cúi người xuống nhặt chiếc bình lên, kiểm tra lại một chút.

Vẫn như trước, không có một cái gì bất đồng cả, nắp bình vẫn đậy chặt cái bình, đánh cũng không mở ra được.

Hàn Lập thất vọng, nhưng nhìn sắc trời không còn sớm nữa, chỉ có thể bất tình nguyện thu chiếc bình lại.

Hắn còn phải quay lại thạch thất, đả tọa luyện công.

Trong mấy ngày kế tiếp, vào ban đêm trong tại một thời điểm cố định cái bình đều phát sinh dị tượng. Vô số quang ti giống như phi nga phác hỏa bị cái bình hấp dẫn mà bay đến, sau đó biến thành một lượng lớn quang điểm, bị chiếc bình tham lam thôn phệ.

Đến khi Hàn Lập tưởng rằng, loại hiện tượng này mỗi ngày đều phát sinh thì đến ngày thứ tám, chiếc bình đã xuất hiện biến hóa.

Khi Hàn Lập đi tới chỗ cũ, mang chiếc bình ra để nó hấp thụ quang điểm, nhưng là hiện tượng này chỉ duy trì trong nửa khắc thì ngưng lại. Tiếp theo, hoa văn màu xanh trên thân bình đột nhiên phát ra quang mang xanh biếc, cũng tại mặt ngoài thân bình hiện ra một số văn tự hay phù hào gì đó màu vàng kim. Kỳ quái văn tự, phù hào này có kết cấu vô cùng mềm mại, bút họa kỳ lạ, hàm chứa trong đó một ít phong vị cổ xưa, tại bề mặt bình du động không ngừng.

Loại hiện tượng này khác với lúc trước, chỉ hiện ra trong một sát na ngắn ngủi rồi biến mất. Chỉ là trên thân bình lúc này vẫn còn lưu giữ lại mấy ký tự, phù hào màu vàng kim mà thôi, tựa hồ chưa có chuyện gì phát sinh cả.

Trải qua mấy ngày gần đây, chiếc bình luôn xuất hiện những hiện tượng kỳ bí, Hàn Lập đối với những quái tượng này đã không còn có nhiều kinh hãi như lúc đầu nữa rồi. Cho nên khi trên chiếc bình lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này cũng không làm hắn trở nên quá ngạc nhiên nữa.

Hắn cẩn thận cầm lấy cái bình, trong lòng hạ ý thức, thử mở cái nắp bình ra.

Rất nhẹ nhàng, không hề mất tí lực nào, cái bình cuối cùng cũng đã bị mở nắp.

Không dám tin! Hàn Lập giật mình nhìn lại cái nắp bình ở trong tay mình.

Cứ như vậy mà không mất tí lực nào, một điểm kỹ xảo cũng không cần tìm, tựu dễ dàng đem cái mê đề mà mấy ngày nay hắn không thể giải quyết được nhẹ nhàng hóa giải ba.

Đến khi Hàn Lập xác nhận, sự kiện diễn ra trước mắt là thật, bí mật của cái bình cuối cùng đã được giải khai ngay trước mắt mình, hắn cũng không nhẫn nhịn được kích động trong lòng nữa, cúi đầu ghé mắt nhìn vào trong bình.

Bên trong bình, một giọt chất lỏng màu xanh biếc to bằng hạt đậu đang chậm rãi cổn động, làm cho thành bình biến thành một mảng xanh biếc.

Đây là cái gì?

Hàn Lập có chút thất vọng, chính mình mất rất nhiều sức lực vậy mà chỉ được một thứ vô dụng.

Hắn chán nản đậy cái nắp bình lại, cho cái bình vào trong túi, chuyển thân quay về chỗ ở. Cảm giác hưng phấn, kích động vừa mới xuất hiện bây giờ đã bay lên chín tầng mây mất rồi.

Tuy rằng nắp bình đã được hắn mở ra, nhưng kết quả đã không làm cho hắn hài lòng.

Hàn Lập chủ trương, sau này nếu không có việc gì cần làm thì sẽ nghiên cứu bí mật lục dịch này sau. Nói không chừng, nó sẽ cấp cho hắn một cái kinh hỉ nho nhỏ.

Bây giờ việc hắn muốn làm nhất chính là về đánh một giấc ngon lành. Mấy ngày nay, hắn mỗi tối đề không có được ngủ yên lành. Cũng chính vì vậy mà hiệu suất luyện công của hắn bắt đầu chậm hẳn lại, hơn nữa, tinh thần hắn cũng có chút uể oải, làm cho Mặc đại phu phải hỏi thăm.

Từ lúc trở thành Mặc đại phu thân truyền đệ tử, hay sau khi đột phá tầng thứ nhất của bộ khẩu quyết, hắn cảm thấy chính mình đã không còn động lực để tu luyện tiếp. Huống chi, hiệu quả đem lại của việc tu luyện bộ khẩu quyết này không quá rõ ràng, làm cho hắn không hài lòng cho lắm cho nên khó có thể khiến hắn dốc lòng tu luyện.

Vi vậy, Mặc đại phu đã nghiêm khắc giáo huấn hắn một chập.

Nhưng chính là vào thời gian tu luyện, hắn vẫn mơ mơ màng màng, một chút tinh thần cũng không có.

Tình hình này đã khiến Mặc đại phu điên lên, cảm thấy có hay không mình đã thu nhầm người.

Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất, chính mình vốn không muốn như vậy nhưng thân thể hắn thật sự không có chịu nổi.

Làm cho Hàn Lập không tưởng được chính là, ngày thứ hai sau khi giác tỉnh, hắn một lần nữa đã chú tâm, toàn tâm toàn ý tu luyện, đầu nhập vào trạng thái tu luyện điên cuồng.

Nguyên nhân để hắn có những hành động như vậy, chính là do một câu nói của Mặc đại phu.

"Mỗi khi đề thăng tu luyện bộ khẩu quyết lên một tầng, ta tựu mỗi tháng cấp thêm cho ngươi bạc trắng một lượng gấp đôi lượng cũ." Mặc đại phu rốt cuộc nhìn ra khát vọng tiền tài của Hàn Lập. Từ điểm chết đó mà tìm ra biện pháp giải quyết. Một câu nói đơn giản đã đem hắn buộc vào điên cuồng tu luyện.

Trong những ngày kế tiếp, Hàn Lập vì muốn đột phá tầng tiếp theo của bộ khẩu quyết này nên đã tu luyện liều mạng.

Ngày nào cũng vậy, từ buổi sang đến giữa trưa, từ sau trưa đến tối muộn, ngày hai lần hắn tiến nhập thạch thất, đả tọa tu luyện. Những ngày tiếp theo cứ thế diễn ra, khô khan, đơn điệu, mọi thứ khác đều bị hắn gạt ra sau hết cả.

Mặc đại phu vì để hắn chuyên tâm tu hành đã không cho những sự tình bên ngoài ảnh hưởng đến hắn liền đem thần thủ cốc phong tỏa lại. Ngay cả việc khám chữa bệnh cũng tiến hành ở ngoài cốc. Việc ăn uống thương ngày thì phục vụ chu đáo, không để hắn phải bận tâm.

Sự việc của cái bình, cứ như vậy dần dần bị Hàn Lập quăng vào một góc nào đó trong não.

Thu đi, đông lại, xuân qua, hạ tới.

Thoáng cái đã bốn năm thời gian trôi qua, Hàn Lập lúc này đã mười bốn tuổi rồi.

Hắn trưởng thành một thiếu niên trầm mặc, kiên nghị với làn da ngăm đen đặc trưng của những thiếu niên xuất thân từ thôn dã. Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà nhận xét, giờ đây hắn so với những thiếu niên nông gia trong nông vụ không có gì khác nhau cả, hình dáng không gây sự chú ý, không anh tuấn tiêu sái cũng không mang chút gì phong lưu.

Chỉ là ngày nào cũng vậy, khi ở thạch thất, khi ở phòng của hắn, chỉ thỉnh thoảng hắn tới chỗ Mặc đại phu tham tầm chút y tịch về y thuật, sau đó quay lại phòng của mình lần lượt xem các loại bất đồng thư tịch này. Cứ như vậy, toàn bộ sơn cốc như trở thành giang sơn của hắn. Đến lúc này, hắn cũng đã đạt tới tầng thứ ba của bộ khẩu quyết vô danh.

Bình luận

Truyện đang đọc