PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Thế nào, ngươi biết ta?" Hàn quang trong mắt của Hàn Lập chớp lên, nhìn lão già áo đen nhàn nhạt hỏi.

"Không phải, tại hạ nhận lầm người. Vãn bối làm sao mà biết được tiền bối chứ".

Lão già áo đen bị hàn quang trong mắt của Hàn Lập làm cho kinh sợ, nhưng liền lên tiếng lắp bắp phủ nhận.

"Nhận lầm người?"

Hàn Lập thấy trả lời nước đôi, rờ cằm mình rồi chuyển ánh mắt từ lão già sang nhìn những người khác dường như là đã tin lời nói của lão già đó.

Hán tử áo xám có chút buồn bực liếc lão già một cái. Tuy nhiên, trong lòng hắn cũng thực sự kinh ngạc bởi mọi người đang gặp hiểm cảnh cũng không quan tâm đến việc của hắn, với lại nghe giọng điệu của Hàn Lập dễ nghe một chút hắn định nhân cơ hội này mà chuồn đi

Hàn Lập không chờ hắn mở miệng nói thêm mà tiếp tục chậm rãi nói:

"Một khi các người là tu sĩ của Quỷ Linh Môn mà lại gặp phải Hàn mỗ thì coi như là xui xẻo đi. Ta phải lấy đi tính mạng của các ngươi".

Khi nói xong lời này thần sắc của Hàn Lập có chút âm trầm, tay áo vung lên từ trong đó bay ra hơn mười thanh kiếm quang. Mấy kiếm quang này vừa ra khỏi tay áo liền biến thành ba bốn mươi đạo kiếm quang số lượng đông đảo thật làm cho người ta khiếp sợ không thôi, rồi tất cả đều phóng tới tới mấy người bên đối phương.

Tu sĩ áo xám nghe được âm thanh lạnh lẽo của Hàn Lập liền biết chuyện không ổn, vừa thấy Hàn Lập ra tay kinh khủng như thế sắc mặt tái xanh không còn chút máu.

Hắn cũng không tự nhiên đứng yên chịu chết, không cần suy nghĩ, thân hình hắn liền quay tròn tạo ra vô số hắc khí bảo vệ thân mình bên trong. Sau đó một cái phi xoa màu vàng mang theo hắc khí trùng trùng bay ra, rồi hoá thành hai con quái mãng một vàng, một bạc phía trước ra phun hắc khí. Đồng thời tu sĩ áo xám liều mạng thi triển độn pháp hoá thành một đạo hắc khí phóng nhanh về phía sau bỏ chạy. Căn bản hắn không thèm để ý gì đến sự sống chết của của lão già hắc y cùng với những tu sĩ khác.

Đám tu sĩ của Quỷ Linh Môn liền kinh hãi. Ngoại trừ lão già áo xám ra còn lại các tu sĩ khác đều bị kiếm khí màu xanh một trảm chém chết ngay tức khắc, những người này đều không kịp động thủ hay phản kháng gì hết. Lúc này lão già còn lại thì vô cùng run sợ, sau đó Hàn Lập bắn ra một đạo tơ tằm bọc lấy kiếm khí trong nháy mắt bắn thẳng vào trong cơ thể của lão già làm hắn ngã xuống đất chết ngay tức khắc.

Hàn Lập thấy vậy không chú ý tới lão già nữa, mà xoay chuyển ánh mắt nhìn theo lão già áo xám đã chạy xa hơn trăm trượng, khoé miệng nhếch lên toát ra một nụ cười lạnh.

Hắn thong thả điểm một cái tới hướng kiếm quang, lập tức hơn một trăm đạo kiếm quang liền tụ tập lại, trong nháy mắt tạo thành một thanh cự kiếm màu xanh thật lớn. Sau đó Hàn Lập từ trong miệng hô một tiếng "Đi".

Cự kiếm phát ra một âm thanh trầm thấp xé gió bay đi, hoá thành một đạo cầu vồng dài hơn mười trượng với tốc độ cực nhanh đến khó tin phóng đi đuổi theo đám hắc khí phía trước, một tiếng va chạm cực lớn cùng với hào quang chói loà xuất hiện.

Tu sĩ áo xám kêu thảm lên một tiếng, bất kể là phi xoa, hai con quái mãng màu vàng và bạc cùng với tầng hộ thân màu đen đều bị cự kiếm đánh tan không còn chút gì. Còn bản thân tu sĩ áo xám thì biến thành máu huyết văng đi tứ phía.

Lúc này Hàn Lập mới triệu hồi pháp bảo về, ánh mắt trầm xuống rồi quay trở lại chỗ lão già đã bị hôn mê bất tỉnh.

Suy nghĩ một chút, Hàn Lập vươn tay ra, thân hình của lão già khô gầy chấn động một cái rồi bay tới bàn tay của hắn, thanh quang chớp động, rồi bàn tay kia không chút do dự đặt lên trên đầu của lão già.

Qua một lúc, hoả quang trong tay Hàn Lập chớp lên đốt lão già này thành tro bụi không còn chút tăm tích.

"Đúng là đệ tử Hợp Hoan Tông. Đổng Huyền Nhi! Không nghĩ ra là nàng cũng đã kết đan, không biết sao lại phái người đi tìm mình nữa, có chút lạ đây" Hai tay Hàn Lập đặt ở sau lưng trên không trung, trên mặt lộ ra vài tia kinh ngạc.

Lai lịch lão già áo đen có chút phức tạp. Ban đầu hắn là đệ tử của Hợp Hoan Tông bởi vì vi phạm môn quy rồi sợ bị quất hồn luyện phách nên sửa đổi danh tính rồi đầu nhập vào làm môn hạ cho Quỷ Linh Môn để che dấu thân phận cho đến nay.

Việc này cũng không làm cho Hàn Lập quan tâm nhưng mà lão già này trước đây lại là thuộc hạ của Đổng Huyền Nhi, khi đó nàng cũng đã kết thành kim đan và đã sai phái nhiều đệ tử của Hợp Hoan Tông cực khổ đi tìm mình một thời gian, thậm chí không tiếc công sức cho bọn đệ tử mạo hiểm tiến vào bên trong Cửu Quốc Minh âm thầm tìm kiếm Hàn Lập.

Lúc đó Hàn Lập lại đến Loạn Tinh Hải nên không biết được việc này.

Khi đó lão già cũng từng gặp qua bức hoạ của Hàn Lập cho nên hiện tại mới kinh ngạc khi thấy hắn xuất hiện ở đây.

Hiện tại trong lòng Hàn Lập rối như tơ vò. Hắn lại không tự nghĩ đến là Đổng Huyền Nhi lại thích mình như vậy, lại không tiếc công sức và phái người đi tìm hắn. Bên trong chắc là có việc gì đó không bình thường.

Đáng tiếc lão già áo đen địa vị không cao, đối việc này cũng không biết nhiều cho lắm.

Suy nghĩ hồi lâu Hàn Lập cũng không biết được nguyên do thực sự vì sao mà Đổng Huyền Nhi lại phái người đi tìm mình. Vì vậy hắn không thèm suy nghĩ nữa.

Mặc kệ là lý do vì sao Đổng Huyền Nhi lại phái người kiếm mình, nhưng sự việc đã qua nhiều năm, giờ đa phần là không còn quan hệ. Hiện tại lấy tu vi của hắn là Nguyên Anh Kỳ thì lại càng không cần phải nghĩ tới nữa

Nghĩ tới đây, Hàn Lập xử lý mấy cái thi thể của tu sĩ Quỷ Linh Môn một chút, nhắm phương hướng tìm tới Hoàng Phong Cốc, rồi rời khỏi Thái Nhạc Sơn.

Hàn Lập không biết rằng ngay khi giết Vu Hồng thì trong một căn phòng bí mật ở Yểm Nguyệt Tông, một vị tu sĩ khuôn mặt khô gầy, khoác áo bào trơn, đang nhắm mắt tu luyện bổng nhiên nhướng mày thở dài một tiếng, đưa tay vào trong áo tìm một lúc rồi lấy ra một cái cốt bài ảm đạm không còn ánh sáng.

Tu sĩ áo bào trơn nhìn cốt bài một chút rồi nheo hai mắt lại, trên mặt lộ vẻ bi thương.

Được một lúc, hắn liền đi ra khỏi chỗ tu luyện.

Đi xuyên qua một cái hành lang thật dài, Tu sĩ áo bào trơn đi vào trong đại sảnh, mặt không chút thay đổi đi tới cái ghế đá cao ở giữa đại sảnh rồi ngồi xuống. Sau đó bạch quang trong tay chớp động, xuất hiện ra một cái chuông nhỏ bằng đồng xanh.

"Bụp" một tiếng nổ, Tu sĩ áo bào trơn lắc cái chuông một cái, một tiếng chuông trầm thấp du dương không biết truyền đi bao xa nữa.

Xong việc đó, người này liền thu cái chuông lại, rồi ngồi im lặng trên ghế không làm gì thêm nữa.

Nhưng một lúc sau, từ bên ngoài đại sảnh có mấy người vội vàng chạy đến đó là ba tu sĩ Kết Đan Kỳ gồm hai nam và một nữ, khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của lão già, ai cũng ra vẻ rất là kính sợ.

"Mới vừa rồi linh quang trên bổn mạng lệnh bài của Lục sư đệ các ngươi bị tắt. Xem ra là đã bị người ta giết. Không biết sự việc thế nào, nhưng đã là đệ tử của Toái Hồn Môn thì không thể nào chết không minh bạch được. Giờ mấy người các ngươi phải đi tìm cho ra thủ phạm rồi bắt nó tới đây cho ta để ta xem đó là thần thánh phương nào".

Tu sĩ áo bào trơn bất động thanh sắc nói giống như là đang phân phó một công việc nhỏ nhặt không đáng quan tâm.

"Tuân mệnh, đệ tử ba người lập tức đi làm" Mới đầu ba người bọn đều kinh ngạc sau đó cả ba đồng thanh đáp.

"Tốt!, hy vọng lần sau triệu kiến, các ngươi phải áp giải hung thủ tới đây cho ta".

Tu sĩ áo bào trơn cũng là Toái hồn chân nhân của Quỷ Linh Môn gật gật đầu, không nói thêm lời nào nữa mà đứng dậy đi ra khỏi đại sảnh.

Bên trong chỉ còn có ba gã Kết Đan Kỳ của Toái Hồn Môn.

"Ngũ sư muội, lập tức kêu người của Nhạc phân đàn phát ra Truyền âm phù xem có biết việc của Lục sư đệ hay không. Nếu không biết thì bảo bọn họ phái người đi truy tìm kẻ đã ra tay giết hại Lục sư đệ. Khuyết sư đệ, ngươi quan hệ rất tốt với các Đàn chủ của các phân đàn khác, vậy hãy tới tìm hỏi bọn xem có biết gì về việc này hay không. Hơn nữa, hỏi xem bọn họ có thể phái người điều tra xem gần đây ở Việt Quốc có tu sĩ cao cấp lạ nào xuất hiện không. Còn về phần ta cũng không phân biệt các loại đệ tử mà đều cùng nhau đi truy tìm xem Lục sư đệ ở nơi nào, có chút manh mối nào không? Nếu phát hiện ra đầu mối lập tức thông tin về ngay để chúng ta cùng nhau đi bắt. Dù sao có thể giết được Lục sư đệ thì tu vi người hẳn là không thấp. Vì vậy cẩn thận vẫn tốt hơn".

Một trong ba người bọn họ là tu sĩ áo đen trông rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã phân công công việc rất rõ ràng minh bạch.

Ngoài ra còn có hai người, một phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi còn người kia là một gã cẩm y thư sinh cả người lúc nào cũng toát ra âm khí.

Phụ nhân nghe xong liền cười ảm đạm còn cẩm y thư sinh thì nhíu mày, lộ ra vẻ khó khăn, chần chừ một lát mới miễn cưỡng gật đầu.

"Khuyết sư đệ, ta biết ngươi cùng Lục sư đệ không có quan hệ tốt. Chẳng qua việc này là do sư tôn phân phó. Nếu làm không xong việc này, không cần nói các ngươi chắc cũng đã biết kết quả như thế nào. Không nên quên việc trước đây Nhị sư huynh và Thất sư đệ làm không xong việc bị xử phạt ra sao" Hán tử áo đen có chút lo lắng, giương mắt nhìn cẩm y thư sinh lạnh lùng nói.

"Thì sao đây! Mặc dù đệ và Lục sư đệ quan hệ không tốt. Nhưng dù sau hôm nay hắn cũng đã chết rồi, hơn nữa còn có Sư phụ yêu cầu. Đệ sẽ tận tâm tận lực làm tốt việc này. Tam sư huynh cứ việc yên tâm" Thư sinh họ Khuyết nghe vậy, sắc mặt đại biến, cười to ha hả rồi nói.

"Sư đệ hiểu vậy là tốt rồi. Vậy chúng ta chia nhau đi làm việc thôi" Hán tử áo đen hoà hoãn nói.

Vì vậy hai nam một nữ liền rời khoải đại sảnh.

Qua ngày hôm sau, tu sĩ của Quỷ Linh Môn đã tìm ra được nơi mà Hàn Lập đã ra tay giết người của bọn họ. Trải qua một phen một điều tra dần dần họ đã phát hiện ra được cái động phủ của Hàn Lập ở trước đây.

Ba người của Toái Hồn Môn nghe được tin như vậy liền dẫn theo một đám đệ tử đi tới Thái Nhạc Sơn. Ngay khi ba người bọn họ đi tới bên trong động phủ của Hàn Lập thì thấy một cái hố to tướng do Linh Nhãn Chi Tuyền gây ra. Ba người bọn họ chỉ biết im lặng nhìn nhau.

Cùng lúc này, ở một chỗ rất xa.

Hạm Vân Chi cùng với nữ tử họ Liễu dẫn theo vài tên đệ tử của Ngự Linh Tông xuất hiện ở phía trên một đám rừng núi rậm rạp, trùng điệp đang chuẩn bị tiến vào bên trong Việt Quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc