PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập ở lại tàng kinh các của Thiên Phù Môn ba ngày ba đêm, đem tất cả điển tịch chế phù xem qua một lần, bên trong quả thật cũng có không ít bí thuật chế phù độc đáo. Hắn cũng không khách khí đem những bí thuật này phục chế giữ lại phòng về sau có thời gian rảnh tập trung nghiên cứu một phen. (photocopy hehehe, tên này làm phao – Vịt)

Hơn nữa từ trong điển tịch Hàn Lập cũng hiểu thêm một ít tình huống về hai đại mật phù của Thiên Phù Môn, kết quả khiến hắn thầm giật mình.

Hóa linh phù, một loại phù đặc chế thu vào cơ thể, tại đan điền không ngừng được bồi luyện, sau này sẽ trở thành một linh phù vô cùng diệu dụng. Phù này cũng có chút giống với các loại pháp bảo, nếu tu luyện đến một trình độ nhất định chẳng những biến hóa sắc bén vô cùng, thậm chí có thể so sánh với loại thần thông "Hóa Kiếp **" của ma đạo nhưng lại không hề khiến cơ thể chịu tác dụng của công pháp phản phệ.

"Lục đinh thiên giáp phù" là một loại phù mượn lực ngưng tụ của thiên địa linh khí phụ cận tạo sáu tầng mật thuật bảo hộ. Chỉ cần thiên địa linh khí không dứt sáu tầng này có thể cuồn cuồn mãi mãi không thể bị phá hủy, là một trong số ít pháp thuật có thể mượn thiên địa linh khí mà không cần có cảnh giới Hóa Thần kỳ, thật là một loại pháp thuật kinh khủng.

Trong tam đại mật phù thì hóa linh phù xem như là loại tốt nhất, chỉ cần có tu vi Kết đan kỳ là có khả năng dùng đan hỏa bồi luyện nên đây cũng xem là thần thông đặc trưng của tu sĩ kết đan Thiên Phù Môn. Chẳng qua uy lực lớn nhỏ của phù này còn phải xem qua tu vi của tu sĩ cùng thời gian tế luyện, ngoài ra vật liệu chế tác phù cũng quyết định không nhỏ đến phẩm giai của nó.

Mà Lục Đinh Thiên Giáp Phù lại hoàn toàn bất đồng, chỉ cần có khả năng luyện chế thành công thì bất kì kẻ nào cũng có thể sử dụng, công hiệu của phù này to nhỏ lại phụ thuộc vào thiên địa linh khí xung quanh.

Linh khí càng dày đặc uy lực tất nhiên lại càng kinh người.

Nhưng căn cứ vào ghi chép của một đại trưởng lão Thiên Phù môn, ngọc giản Lục Đinh Thiên Giáp thuật sau khi Thiên Phù chân nhân tọa hóa cũng không cánh mà bay. Sự việc này khiến cho các tu sĩ Thiên Phù môn lúc ấy vô cùng kinh hãi, Thiên Phù môn thời điểm đó thế lực còn rất hùng hậu, cao tầng Thiên Phù môn đều gắt gao truy tìm, đem việc này thành đại sự hàng đầu của môn phái, chỉ tiếc là một chút manh mối cũng không có.

Sau đó Thiên Phù môn ngày càng xuống dốc nên tự nhiên cũng không còn năng lực tra xét nữa, việc này dần dần cũng không còn ai quan tâm.

Còn Hàng linh phù vì có vấn đề về vật liệu nên từ khi sáng lập đến nay cũng không có nhiều người có khả năng luyện chế.

Cho nên Thiên Phù môn tự xưng có tam đại linh phù, thực chất thực sự còn có thể dùng chỉ có "Hóa linh phù" mà thôi.

Hàn Lập xem qua tất cả các điển tịch liên quan tự nhiên lại có hứng thú với hai đại linh phù này. Vô luận là linh phù nào cũng tựa hồ có thần hông không nhỏ đặc biệt là hóa linh phù, có thể có công hiệu sánh với "Hóa kiếp**" thần thông, đó chính là thủ đoạn bảo mệnh tốt nhất.

Ba ngày sau Hàn Lập xem xong khối ngọc giản cuối cùng, từ bồ đoàn duỗi người đứng lên, dùng thần thức đảo qua tầng dưới liền cảm ứng được Hướng Chi Lễ đang ở phía dưới.

Hàn Lập nhíu mày.

Vị sư huynh này khiến hắn lo lắng cả nửa ngày, nhiều ngày qua biểu hiện người này thật dị thường, ngoại trừ nhắm mắt ngồi xuống tu luyện thì không làm việc gì khác, cũng không bước ra khỏi lầu các nửa bước.

Còn có vài điều khiến hắn buồn cười hơn là sau khi hắn bắt đầu xem điển tịch, thỉnh thoảng lại có vài tên tu sĩ Trúc cơ kỳ của Thiên Phù môn thay phiên bên ngoài chờ hắn đi ra, bộ dáng cứ như lo hắn đột nhiên ra đi mà không từ biệt vậy.

Suy nghĩ một hồi, Hàn Lập liền xuống lầu.

"Tiền bối, người đã xem xong tất cả rồi sao?" Lão giả vừa thấy Hàn Lập xuất hiện lập tức thu ngọc giản đang cầm trên tay, thần tình tươi cười.

"Ừm, những thứ nên xem đều đã xem, đạo hữu có thể tùy tiện rồi!" Hàn Lập khẽ cười một tiếng, thâm ý nói, sau đó nhìn về phía lầu các bên ngoài mà đi.

Lão giả đứng yên nhìn thân ảnh Hàn Lập, tinh quang trong mắt thoáng lóe qua rồi lập tức khôi phục bình thường.

Nói cũng khéo, lúc này người đang chờ Hàn Lập bên ngoài không ngờ lại là tu sĩ họ Dương đã đưa hắn tới đây.

Hắn vừa thấy Hàn Lập đi ra lập tức thi lễ ân cần hỏi han, cung kính mời Hàn Lập đến đại điện một chuyến.

Một khi đã xem qua các điển tịch trân quý của đối phương tất nhiên cũng nên cấp cho họ một chút mặt mũi, Hàn Lập gật đầu đáp ứng.

Trung niên tu sĩ vui mừng phát ra một đạo truyền âm phù sau đó mang theo Hàn Lập tiến thẳng đến đại điện.

Tại đại điện, ngoại trừ vài tu sĩ cao tầng của Thiên Phù môn lần trước, Hàn Lập còn gặp thêm hai gã tu sĩ Kết đan kỳ lạ mặt, một nam một nữ tuổi đều trạc bốn mươi.

Sau khi mọi người thi lễ xong, Ôn trưởng lão lập tức giới thiệu:

"Hai vị này là Kim Hà sơn Thường đạo hữu và Minh Dương cốc Tạ đạo hữu. Hai vị đạo hữu này biết được tiền bối giá lâm Thiên Phù môn nên cố ý đến bái phỏng tiền bối, đã chờ ở đây một ngày rồi."

"Cảm ơn hai vị đạo hữu có lòng! Mấy ngày nay Hàn Mỗ nghiên cứu một chút mật thuật chế phù khiến hai vị đạo hữu chờ lâu." Hàn Lập thần sắc bình thản, thanh âm bình thường.

"Không sao cả, hôm nay có thể nhìn thấy được tiền bối đã là vinh hạnh của chúng tôi."

Hai người nam nữ nọ đảo qua tu vi Hàn Lập đều kinh ngạc lập tức thi lễ. Nói thật lúc trước nghe hai chưởng môn báo lại Thiên Phù môn xuất hiện một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ hai người đều là bán tín bán nghi.

Dù sao tình hình Thiên Phù môn hai người biết rất rõ. Ba nhà tuy rằng đều là tiểu tông phái, luôn kết hợp cùng tiến cùng lui chống đỡ giúp nhau nhưng Thiên Phù môn cũng là phái yếu nhất, làm sao một tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại để ý đến. Chẳng qua nếu có thể đặt quan hệ với một tu sĩ Nguyên Anh thì chỗ tốt không cần nói cũng biết.

Hai người không thể ngồi yên, trong đêm phi hành đến Bạch Trúc sơn muốn chứng thực việc này.

Hiện tại cảm nhận được tu vi Hàn Lập sâu không lường được tự nhiên không còn nửa điểm nghi ngờ.

Hàn Lập sau khi ngồi xuống khoát tay ra hiệu ba gã tu sĩ kết đan cùng Nhạc Chân mới dám ngồi theo, còn đám trúc cơ kỳ tu sĩ xung quanh tất nhiên chỉ có thể cúi đầu đứng một bên.

"Tiền bối từ Tàng Kinh Các có thu hoạch gì không, bản cốc tuy rằng không quá am hiểu chế phù chi đạo nhưng cũng có một ít điển tịch chế phù. Nếu tiền bối có hứng thú mời đến xem một chuyến".

Người nữ họ Tạ đó thanh âm quả cũng rất dễ nghe.

(Câu này là "tuy họ Tạ nhưng thanh âm thì lại dễ nghe" thì phải – nhưng mình thấy vậy chuôi chuối nên biên khác đi chút – Vịt đang chém hoho)

"Không cần phiền toái vậy đâu, ta cũng đang có việc trong người nên có lẽ phải rời khỏi đây, đến Lâm Giang phủ một chuyến." Hàn Lập liếc mắt nhìn nàng cười nhẹ.

"Lâm Giang phủ? Tiền bối chẳng lẽ muốn đến chỗ bọn ác giao?" Nam tử họ Thường kinh hãi nói.

"Sao các ngươi biết được?" Hàn Lập thần sắc vừa động, hỏi một câu.

"Gần đây những tu sĩ tiến đến Lâm Giang phủ đều là vì ác giao, dựa theo tin tức của tiền bối thu được chắc cũng chỉ vì chuyện này." Tu sĩ họ Thường chần chờ.

"Ta nửa năm trước tại một phường thị nhận được tin tức mới không quản ngàn dặm đến đây. Nghe nói đám ác giao này ít nhất cũng là thất cấp, sẽ không mau chóng bị những tu sĩ khác tiêu diệt chứ?" Hàn Lập trầm xuống, chậm rãi nói.

"Chuyện này thì không, ngược lại là khác. Trước đây không lâu có một hồi mai phục đại chiến, tuy giết được một đầu ác giao nhưng số tu sĩ bị cắn nuốt cũng không ít, thậm chí còn có một gã tu sĩ Nguyên Anh bị trọng thương." Ôn lão giả vội giải thích.

"Tu sĩ Nguyên Anh cũng bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.

"Trong đám ác giao kia đột nhiên xuất hiện một con lam giao bát cấp, ban đầu đám tu sĩ mai phục không đề phòng nên bị chết khá nhiều, sau đó nghe nói Nam Hải môn xuất ra vài vị trưởng lão liên thủ mới đánh lui được đàn giao nhưng cũng vô pháp tiêu diệt chúng nó. Mấy ác giao này chạy ra bờ biển rồi ẩn núp tại các hải đảo, không ngừng tập kích các tu sĩ đơn lẻ cùng phàm nhân. Mỗi khi các tu sĩ Nguyên Anh kỳ liên thủ đuổi tới bọn chúng lập tức chạy trốn vào biển sâu mất dạng, gần đây động tĩnh càng lúc càng lớn nhưng cũng thật sự khó giải quyết.

Nghe nói Nam Hải môn cũng vì việc này đã mời khá nhiều cao giai tu sĩ tề tụ tại Quần Anh đảo chuẩn bị tổ chức đại hội đồ giao. Dù sao loại bát cấp ác giao này thật sự là vô cùng hiếm gặp."
Ôn lão giả tiếp tục nói.

"Bát cấp giao long?" Hàn Lập thầm nói một câu sắc mặt không đổi, trong đầu lại hiện lên tên độc giao bát cấp trước kia bị hắn đánh chết.

Tuy nói là bát cấp yêu thú nhưng thân là thiên địa linh thú, chỉ sợ thực lực của bát cấp giao long còn cao hơn tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ một chút. Hơn nữa còn là nơi biển cả, chúng như cá gặp nước khó trách các cao giai tu sĩ cũng nề hà nguy hiểm.

Nhưng hắn cũng không vì con lam giao này mà đến, cân nhắc một hồi mở miệng hỏi:

"Ta nhớ rõ trong đám ác giao có một con hồng sắc hỏa giao tựa hồ là xích hỏa giao trong truyền thuyết, yêu thú này cũng đang ở hải đảo bên đó chứ?"

"Xích hỏa giao… Ừm, đích xác cũng có một con hồng giao xuất hiện tại bờ biển, nhưng có phải thật sự là xích hỏa giao hay không thì không được rõ lắm." Nam tử họ Thường tựa hồ đối với chuyện này hiểu biết không ít, sau một hồi lưỡng lự đã trả lời.

"Thế là được!" Hàn Lập hài lòng gật đầu.

Đám tu sĩ trong đại điện thấy thần sắc Hàn Lập dịu xuống tâm thần cũng khẽ buông lỏng.

Lúc này lão giả họ Ôn cùng hai người còn lại trao đổi ánh mắt, đột nhiên thử hỏi:

"Hàn tiền bối tu vi kinh người, chẳng biết người trước kia tiềm tu ở đâu, là trưởng lão đại phái nào?"

"Hắc hắc, Hàn mỗ xuất thân ở một nơi hẻo lánh, cũng không phải là trưởng lão gì ở Đại Tấn cả!" Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, liếc mắt nhìn ba người rồi khẽ cười trả lời.

Bị ánh mắt như đã hiểu rõ mọi việc của Hàn Lập đảo qua, đám người Ôn lão giả trong lòng nhất thời nhảy dựng nhưng sau khi nghe câu trả lời lại không khỏi kinh hỉ.

"Tiền bối đã nghiên cứu qua hàng linh phù của tệ môn, chẳng biết người thấy loại chế phù thuật này thế nào, có hợp nhãn người không?" Sau khi chần chờ một lúc lão giả họ Ôn lại cẩn thận hỏi.

"Ôn đạo hữu muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo làm gì. Chẳng lẽ ngươi muốn mời ta nhập phái?" Hàn Lập thở dài, không chút khách khí nói.

"Tiền bối xin đừng hiểu lầm, vãn bối không dám hy vọng gì xa vời. Vãn bối chỉ muốn hỏi, tiền bối có nguyện ý làm khách khanh trưởng lão của ba phái hay không?" Nghe khẩu khí của Hàn Lập có chút biến đổi, Ôn lão giả cả kinh, cũng bất chấp hết thảy nói toạc ra.

"Khách khanh trưởng lão?" Hàn Lập đầu tiên sửng sốt, sau đó hai mắt híp lên.

Chuyện về khách khanh trưởng lão trong các phái Hàn Lập tự nhiên cũng hiểu biết một chút. Đây giống như việc một vài tông môn nhỏ bé tại Đại Tấn quốc tìm kiếm một vài vị tán tu cao giai an bài vài chức vụ đặc thù.

Tuy rằng hai cái tên nghe không khác gì nhau nhưng thực tế lại khác nhau nhiều lắm.

Khách khanh trưởng lão đối với các tiểu tông môn này mà nói chẳng qua là một trưởng lão trên danh nghĩa mà thôi, vừa không chịu ước thúc của tông môn cũng sẽ không phải nghe theo mệnh lệnh của ai trong môn phái, tác dụng duy nhất của họ là lúc các tiểu tông môn này gặp vài phiền toái nho nhỏ thì các khách khanh trưởng lão này sẽ danh chính ngôn thuận ra tay giúp đỡ một phần.

Nhưng loại giúp đỡ này cũng không phải là cái gì cưỡng chế mà còn phụ thuộc vào tâm tình của các vị khách khanh trưởng lão. Đương nhiên để báo đáp, khách khanh trưởng lão trong các tông môn này lại được đãi ngộ không kém gì các trưởng lão bình thường, thậm chí còn có lúc hơn xa.

Sở dĩ xuất hiện tình huống như thế bởi vì tại Đại Tấn các tiểu tông môn thật sự rất nhiều, mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại vô cùng hiếm có. Không chỉ các tiểu tông môn mà các tông môn tầng trung cũng có thể sẽ gặp một giai đoạn không còn một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào tọa trấn. Dưới tình huống như thế tự nhiên họ chỉ còn cách cố hết sức mượn lực của các tán tu Nguyên Anh kỳ làm chỗ dựa, đợi đến lúc thực lực tông môn an ổn.

Chẳng qua bình thường các tán tu này cũng vô cùng khinh thường các tông môn này, đừng nói đến việc gia nhập chịu ước thúc. Nhưng nếu các tông môn này nhả ra một chút chỗ tốt đương nhiên cũng có lúc khiến bọn họ động tâm, vì thế mới xuất hiện khách khanh trưởng lão, loại chức vị không hề có ở Thiên Nam.

Bình luận

Truyện đang đọc