PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Linh Lung tiên tử, chẳng lẽ chính là phi tử của Thiên Khuê Thần Lang mới trở về từ hạ giới à. Nghe nói vị Linh Lung đạo hữu này chẳng những là hậu nhân chính thống của Ngao Khiếu tiền bối, mà còn được Lang Vương hết mực sủng ái phải không?" Tử phát thiếu phụ mặt dù là tu sĩ Nhân tộc, nhưng có lẽ tựa hồ biết rõ chuyện này nên hỏi qua có chút kinh ngạc.

"Không sai, đúng là vị Linh Lung đạo hữu này. Năm đó lúc nàng mới từ hạ giới phản hồi về Linh giới, tu vi còn chưa tới được Hóa Thần hậu kỳ, nhưng trong lần gặp mặt lúc trước cũng đã tiến giai lên Luyện Hư trung kỳ đỉnh phong rồi, trông có vẻ không bao lâu nữa sẽ đột phá vào hậu kỳ cảnh giới. Nói không chừng, trước khi ma kiếp hàng lâm sẽ lại có cơ hội tiếp tục đột phá. Dù sao thì cũng do thiên tư của nàng lúc trước ở Ngân Nguyệt lang tộc đã rất có danh tiếng, nếu không phải do bị giam cầm quá lâu ở hạ giới, có lẽ hiện tại cũng đã gia nhập vào nhóm bọn ta rồi" Nữ tử mang mặt nạ thở dài một chút rồi nói.

"Cho dù tư chất như thế nào đi nữa, chỉ cần được ở bên cạnh Ngao Khiếu tiền bối tu luyện vài trăm năm, hiển nhiên tu vi cảnh giới sẽ được đột phá tiến giai, như vậy có thể thấy được thần thông của Ngao Khiếu tiền bối rất quảng đại. Nhưng lạ một việc, nàng đó chính là sủng phi của Lang Vương, vậy tại sao Ngao Khiếu tiền bối lại dẫn theo Linh Lung đạo hữu bên cạnh, không lẽ Ngao Khiếu tiền bối cố ý làm như vậy là còn có tính toán gì khác sao?" Tử phát thiếu phụ đối với chuyện này rất lấy làm hứng thú, lại truy vấn thêm vài câu.

"Việc này thiếp thân cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mơ hồ có nghe được người trong tộc bàn tán, dường như lần đó Linh Lung tiên tử thoát khỏi hạ giới thì Thiên Khuê đạo hữu lúc đó lại bỗng nhiên khó chịu gì đó. Chính Ngao Khiếu tiền bối đã chủ động dẫn Linh Lung đạo hữu mang đi, có lẽ do Linh Lung tiên tử bị nhốt từ rất lâu dưới hạ giới vậy mà Lang Vương cứ mặc kệ không đoái hoài tới, nên không chừng vì thế cảm thấy bất mãn mà dẫn đi" Nữ tử mang mặt nạ chần chừ một chút mới nghi ngờ phỏng đoán.

"Tốt rồi, nếu Ngao Khiếu tiền bối vẫn bình thường, thì chúng ta cũng không cần để ý tới sự tình của đạo hữu khác làm gì nữa. Kế tiếp nên thảo luận một chút về việc sứ giả của Dạ Xoa tộc với Mộc tộc, rất có khả năng hai tộc này cũng vì ma kiếp nên mới phái người đến đây" Bạch bào lão giả bỗng nhiên mở miệng đề cập đến chuyện khác.

Những người nọ nghe qua vẻ mặt giật mình, lập tức tập trung lắng nghe.

Cứ như vậy thời gian từ từ trôi qua.

Các vị Trưởng lão Thiên Uyên thành nghị luận ở đó ước chừng nữa ngày, cuối cùng mới giải tán.

Hai ngày sau, tại Thiên Uyên thành, đột nhiên một tòa Truyền tống pháp trận chớp sáng lên, hai đạo nhân ảnh ở trung tâm pháp trận chợt lóe lên rồi biến mất dạng.

Cùng lúc đó, tại điện phủ trong một tòa Thành thị to lớn khác cách Thiên Uyên thành rất xa, bỗng nhiên nổi lên âm thanh vù vù.

Trên tòa Truyền tống pháp trận được canh gác kỹ càng, đột nhiên phóng lên luồng bạch quang.

Vài tên giáp sĩ đứng ở gần đó vốn đang nói chuyện với nhau, nhất thời cả kinh đều quay đầu ngó qua.

Tuy rằng Truyền tống pháp trận trong Thành rất được nhóm cao tầng coi trọng, thông thường cũng phái ra nhiều thủ vệ canh gác vô cùng chặt chẽ. Nhưng chi phí cho mỗi lần truyền tống rất đắt, đúng là cái giá trên trời, vì vậy rất ít người nguyện sử dụng Truyền tống trận này, trong một năm cũng chỉ có thể thấy qua vài lần mà thôi.

Tất nhiên mỗi lần vận dụng Truyền tống pháp trận, khó có khả năng là tu sĩ tu vi thấp.

Cho nên vài tên tu sĩ Kết Đan kỳ vừa thấy ngay trung tâm pháp trận hiện ra hai đạo nhân ảnh, lập tức đứng thẳng người lên, biểu hiện tỏ vẻ hết sức cung kính.

"Đây có phải là Phong Lâm thành không?" Từ trong Truyền tống trận đi ra một thanh niên nam tử, sau khi đảo mắt qua một vòng liền hướng về phía một tên giáp sĩ thản nhiên hỏi.

"Khởi bẩm tiền bối nơi đây đúng là Phong Lâm thành, rất hoan nghênh tiền bối đã đến bản thành!" Giáp sĩ được hỏi nghiêm cẩn trả lời.

Mấy tên kia đã sớm dùng thần niệm đảo qia hai người trước mặt, căn bản không thể nhìn ra được tu vi nông sâu, nên tự nhiên không dám lơ là chút nào.

"Nếu đây đúng là Phong Lâm thành thì tốt rồi" Thanh niên hơi cười cười, liền không ngó tới mấy tên giáp sĩ này, dẫn theo một nữ tử da đẹp như ngọc đi ra từ pháp trận, rồi thẳng theo cửa lớn mà đi.

Hai người bọn họ hẳn nhiên chính là Hàn Lập cùng với Hứa tiên tử vốn vừa trực tiếp truyền tống từ Thiên Uyên thành đến đây.

Tuy rằng Hứa gia chẳng phải ở ngay trong Phong Lâm thành, nhưng Thành thị được truyền tống này cách rất gần với Hứa gia.

Hai người Hàn Lập xuyên qua mấy tầng thủ vệ, rốt cuộc ra khỏi truyền tống đại điện.

Kết quả, trước mắt hiện ra một quảng trường thật lớn được lát bằng đá tảng.

Quảng trường này bài trí hết sức đơn giản, ngoài trừ những khối đá xanh cực lớn ra chẳng có gì đáng chú ý cả.

Nhưng bốn phía xung quanh quảng trường có chỗ hơi giống với kiến trúc của các điện phủ khác, gần đó ngoại trừ vài đội giáp sĩ tuần tra qua lại, cũng không thấy tu sĩ nào khác.

Hàn Lập thả thần niệm ra xa, thần sắc thoáng động.

Không ngờ quảng trường này lại được kiến tạo trên sườn núi cao cả trượng nằm bên trên một ngọn núi, ở bốn phía chân núi đầy rẫy những phòng ốc giống nhau đồng loạt sắp xếp chỉnh tề.

Hàn Lập quay đầu lại, nhìn lướt qua đỉnh núi.

Trên đó xây dựng một tòa cung điện loại nhỏ, chẳng những bề ngoài hoa lệ dị thường, mà bên trong mơ hồ còn có vài đạo hơi thở đều có tu vi Luyện Hư kỳ.

Xem ra mấy người đó chính là cao giai tu sĩ phụ trách Thành này.

Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, lập tức thu lại thần niệm.

Tiếp theo sắc mặt không chút thay đổi, tay áo thoáng động kế đó từ trên người bay ra một quầng hào quang màu xanh, bao bọc lấy cả nữ tử đứng bên cạnh, lập tức hóa thành một đạo kinh hồng phá không rời đi.

Ngay trong gian đại sảnh của cung điện trên đỉnh núi, có ba gã tu sĩ Luyện Hư kỳ đang ngồi trên một bàn dài bày biện vô số linh tửu và thức ăn, cả nhóm đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nhưng một lát sau, cả bọn đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều chớp lên vẻ giật mình.

"Sao thế này, vừa rồi có một cỗ thần niệm thật cường đại quét qua, vị tiền bối Hợp Thể này đột nhiên tới bản thành để làm gì vậy?" Một lão già thì thào tự nói.

"Dựa theo cường độ thần niệm bậc này, chỉ sợ đúng là tu sĩ Hợp Thể kỳ đã truyền tống tới bản thành, không rõ là chư vị Thánh Hoàng đại nhân hay là Trưởng lão Thiên Uyên thành nữa" Một trung niên nam tử trang bị một bộ bạch giáp kín mít, cũng có chút kinh nghi nói.

"Theo ta được biết, mấy vị đại nhân bên cạnh Thánh Hoàng vẫn còn bận rộn ở Thiên Nguyên thánh thành để chuẩn bị đại sự, vì vậy khó lòng phân thân đến bản thành được. Chắc hẳn là một vị Trưởng lão Thiên Uyên Thành thì phải?" Tên tu sĩ thứ ba là một gã thanh niên tóc vàng, thốt ra câu nói có vẻ chắc nịch.

"À, nếu vậy là Trưởng lão Thiên Uyên thành rồi, có thể không định dừng lại ở bản thành, xem ra bộ dạng rất vội vàng, bọn ta cũng không cần đến bái kiến làm gì" Lão già thở dài ra một hơi, trên mặt thần sắc từ từ biến đổi.

"Dù sao Phong Lâm thành này cũng bị coi là một nơi hẻo lánh trong Thiên Nguyên cảnh, không biết vị Trưởng lão Thiên Uyên thành đó tới đây để làm gì nữa?" Bạch giáp trung niên nam tử tựa hồ có chút bất an.

"Hắc hắc, những tồn tại Hợp Thể kỳ như vầy vốn xuất quỷ nhập thần, chỉ cần không phải nhắm vào bọn ta, cũng không cần phải xen vào việc của người khác, ta thật mong vị tiền bối này lập tức rời xa bản thành càng sớm càng tốt" Thanh niên thần sắc dữ tợn nói.

"Nói thế cũng không sai. Bất quá phải dặn dò đám hạ nhân bên dưới, trong khoảng thời gian này mọi thứ đều phải làm cho cẩn thận, đừng gây ra bất kỳ phiền toái gì cho đám huynh đệ chúng ta là được" Lão già lại cực kỳ bình tỉnh, thoáng nghĩ qua một chút liền ngưng trọng nói.

"Đại ca nói vậy rất có lý, cho dù không phải mấy vị đại nhân của Thánh thành kia đi nữa, tuy bọn ta không chịu sự quản chế của Thiên Uyên thành, nhưng đối với tồn tại Hợp Thể kỳ, cẩn thận một chút cũng chẳng sao" Bạch giáp trung niên nghe vậy, liên tục gật đầu.

Ba người này lại một phen nói chuyện với nhau, thông qua lời nói có thể cảm nhận được bọn họ vốn có hành động không được minh bạch lắm, dường như là sợ người khác biết được chuyện mình đang làm vậy.

Ở bên kia, bản thân Hàn Lập đương nhiên không biết chỉ vì mình truyền tống một phen, vậy mà khiến cho ba vị chính phó Thành chủ cảm thấy có tật giật mình.

Hắn dựa theo lời chỉ dẫn của Hứa Thiên Vũ, sau khi ra khỏi Phong Lâm thành liền chạy như bay một mạch về hướng Nam.

Cũng thông qua lời nàng này đã nói, tuy rằng nơi đây chính là Thành thị gần nhất với Hứa gia, thế nhưng khoảng cách đến nơi cư trú chính thức của Hứa gia, còn cách xa hơn một tháng lộ trình nữa.

Cho nên một lát sau, Hàn Lập thả ra một chiếc phi xa, cả hai người đều leo lên đó, chiếc xe tự vận hành hướng lên trời cao lao đi.

Hiển nhiên nơi đây tương đối hẻo lánh, sau khi ra khỏi Phong Lâm thành hơn vạn dặm, trên mặt đất rất hiếm thấy phàm nhân lai vãng nữa.

Ngẫu nhiên bay ngang vài Thành trấn loại nhỏ, cũng thấy được cảnh tu sĩ cùng với phàm nhân sống chung với nhau.

Bất quá trải qua mười ngày sau, toàn bộ trên mặt đất đều mọc lên từng tầng đồi núi vực thẳm, ngoại trừ có thể ngẫu nhiên trông thấy vài đàn thú hoang trong hang động, còn lại chỉ thấy bóng dáng những vật vô cùng nhỏ bé.

Càng làm cho Hàn Lập có chút bất ngờ đó là..., tuy đồi núi vùng này không muốn nói là một chút linh khí cũng không có, nhưng rõ ràng linh khí loãng hơn nhiều so với những nơi khác.

Về phần địa phận có linh mạch, mặc dù đã phi hành qua nhiều ngày như vậy, cố tìm một cái cũng không thấy.

"Hứa gia các ngươi tại sao lại chọn địa phương này để kiến tạo gia tộc vậy?" Rốt cuộc, Hàn Lập ở trên xe không nhịn được mới hỏi.

"Xin thứ cho vãn bối không vội giải thích rõ ràng, hẳn là không bao lâu nữa tiền bối sẽ hiểu được nguyên do bên trong" Hứa Thiên Vũ thản nhiên cười, rồi lộ ra nét thần bí nói.

"Phải không! Đến lúc đó Hàn mỗ thật sự kiến thức một phen" Trong lòng Hàn Lập tuy có vài phần tò mò, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút dị sắc nào.

Thế rồi sau mười ngày một mạch phi hành, phía dưới vốn đang là vùng đồi núi xanh bạt ngàn có điểm chút sắc vàng, lại bắt đầu đỏ ửng lên, cho dù là núi đá bùn đất hay vài loại cây cối mọc tại đây đều hơi bị nhiễm chút sắc đỏ.

Lúc đầu Hàn Lập còn không để ý tới điểm này.

Nhưng đến khi phi hành thêm mấy ngày sau, mới trông thấy cả mặt đất đều toàn bộ bị nhuốm một màu đất đỏ, rốt cuộc thần sắc Hàn Lập có chút động dung.

Dùng thần niệm cẩn thận quét xuống mặt đất vài lần, lát sau trong mắt hắn lộ ra vẽ đăm chiêu suy nghĩ.

"Xem ra rốt cuộc tiền bối đã minh bạch rồi" Hứa Thiên Vũ khẽ nỡ nụ cười.

"Thì ra là thế, không ngờ nơi đây lại có một nguồn tài nguyên Tinh Đồng khoáng mạch, xem ra lượng khoáng sản này không hề nhỏ. Chẳng trách đành nguyện hy sinh một phần tổn thất phương diện linh khí để xây dựng gia tộc ở chỗ này" Hàn Lập sau khi mỉm cười liền trả lời.

"Tiền bối minh giám! Hứa gia chúng ta đã dọn tới đây cả vạn năm trước, cũng chỉ vì quyết định có nên hay không đặt nền tảng của gia tộc ở lại nơi đây mà lúc đó trải qua một phen tranh luận. Cuối cùng vài vị thúc thúc trong Tộc hạ quyết tâm, kết quả là tất nhiên gia tộc từ đó về sau trở nên nhất phương cự phú, chỉ có điều đối với các môn nhân đệ tử tu luyện cũng vì đó mà bị ảnh hưởng. Thật sự trong đó mặt lợi cũng như mặt hại khó nói vô cùng" Hứa Thiên Vũ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói.

Hàn Lập nghe xong gật gật đầu, nhưng ánh mắt thoáng động mà không nói tiếp gì nữa.

Nữ tử đương nhiên cũng biết điều, không quấy rầy Hàn Lập nữa.

Mấy hôm sau, phía xa xa ở cuối chân trời rốt cuộc cũng hiện ra một vùng xanh tươi.

Cảm nhận được nguồn linh khí dao động xông tới, khiến cho tinh thần Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên, cuối cùng biết rõ đã tới Hứa gia rồi.

Quả nhiên không bao lâu sau, một vùng sơn mạch cỡ nhỏ trải đầy màu xanh cây cỏ chợt xuất hiện trước mắt.

Bên trong sơn mạch này tuy chỉ có mỗi một cái linh mạch rất đổi bình thường, nhưng linh khí nơi đây rõ ràng cách biệt một trời một vực so với khu vực bốn phía xung quanh.

Ngay sơn mạch, phía đỉnh mười ngọn núi cao cao, kiến tạo dầy đặc kiến trúc các loại.

Trong khi đó, trên ngọn núi còn mơ hồ dao động một chút huyền diệu nào đó, rõ ràng có tồn tại cấm chế pháp trận cũng có chút lợi hại.

Bình luận

Truyện đang đọc