PHÀM NHÂN TU TIÊN

Dĩ nhiên vào lúc này, hắn còn cần sưu tập một chút tài liệu phụ trợ, dùng Thực Độc Thảo làm chủ tài liệu để chế xuất ra đan dược cấp Hợp Thể.

Mặc dù so với Thực Độc Thảo mà nói thì những tài liệu khác căn bản không thể đánh đồng, nhưng dù sao cũng là vật Linh giới hiếm thấy. Cho nến nếu muốn gom đủ hết thảy tài liệu luyện đan cần thiết thì cũng cần phải tốn một chút thời gian.

Mặt khác vì phải ứng phó Đại Thiên Kiếp cứ mỗi ba ngàn năm một lần kia, hắn còn phải đem Thái Ất Thanh Sơn lấy được trong Nghiễm Hàn Giới kia luyện chế thành một tòa Cực Sơn.

Mặc dù uy lực của nó không thể so với Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn chân chính, nhưng phối hợp với Nguyên Từ Cực sơn thì cũng có hiệu quả nhất định khi ngăn cản Thiên Kiếp.

Hư Linh Đan đã lấy được cũng vậy, hắn cũng phải tìm ra cách dùng của nó.

Khi nào hắn biết cách phục dụng thích hợp của nó thì mới có thể yên tâm sử dụng.

Ngoại trừ những thứ đó ra, do thần niệm tăng rất nhiều sau khi tu luyện Luyện Thần Thuật cùng với tiến giai Hợp Thể, dù hắn không thể một lúc điều khiển hơn vạn con Phệ Kim Trùng, nhưng thả chừng hơn ngàn con Phệ Kim Trùng ra một lúc ra thì hắn cũng có thể chịu được trong thời gian ngắn.

Số lượng Phệ Kim Trùng trưởng thành nhiều như vậy cũng đã là một loại đại sát khí cực kỳ đáng sợ.

Ngay đối với Hợp Thể kỳ cũng chắc chắn vô cùng sợ hãi.

Còn nữa, hắn cũng có thể sử dụng nội đan của Phi Hồng Ngư để bắt đầu phối trí Thất Thải đan trong truyền thuyết kia.

Phối hợp lá Kim Lôi Trúc với thật nhiều thượng cổ linh đan này, hẳn là có thể làm cho Phệ Kim Trùng trưởng thành lại có thể lên cấp một lần nữa hoặc là sinh ra biến dị.

Năm xưa hắn đã từng sử dụng tài liệu là thạch đôn cổ quái kia làm cho một phần nhỏ Phệ Kim Trùng biến dị một lần rồi.

Chẳng qua là loại biến dị này ngoại trừ thể trọng những con Phệ Kim Trùng này trở nên nặng dị thường thì cũng không phát hiện hiệu quả đặc thù kinh người nào khác, điều này khiến hắn có hơi tiếc nuối.

Về phần Phệ Kim Trùng Vương khiến Chân Tiên cũng phải tránh lui ba bước mà Thanh Nguyên Tử đề cập đến thì đối với hắn là quá sức hư vô mờ mịt, cho dù có muốn bồi dưỡng ra cũng không thể nào làm được, nên cũng như chỉ để nghĩ cho vui mà thôi.

Bất quá bất kể vì cần phải khu sử càng lúc càng nhiều Phệ Kim Trùng, hay là tính toán trước cho đột phá bình cảnh sau này thì tầng thứ hai của Luyện Thần Thuật hắn cũng phải tu luyện.

Lại nói tình huống của hắn bây giờ, cường độ của thần niệm cũng đủ đạt yêu cầu, nhưng cường độ của thân thể vẫn hơi kém một chút, phải đợi đến Hợp Thể hậu kỳ khi Phạm Thánh Chân Ma công đại thành mới có thể miễn cưỡng đạt đủ điều kiện.

Trước đó, cần phải nghĩ thêm một số biện pháp sử dụng ngoại vật tăng cường thân thể thêm một chút rồi hẵng nói.

Chẳng hạn như Hồng La Thiên Tửu kia cũng có tác dụng kỳ diệu là từ từ cải thiện thể chất, cũng cần điều chế ra để uống.

Dĩ nhiên, mấy tấm phù của Tiên giới kia cùng với Tinh Không Đồ thần bí cũng cần phải thời gian tìm hiểu một chút.

Hàn Lập yên lặng suy nghĩ trong lòng, cả người lâm vào trầm ngâm.

Trong một năm còn lại, Hàn Lập không rời động phủ trong Húc Nhật phong nửa bước, toàn tâm củng cố pháp lực cùng tâm cảnh.

Nhưng ở phía bên ngoài do chuyện hắn tiến giai Hợp Thể nên đã trở thành một mảng hỗn loạn.

Không ít thế lực gần đó cũng vì thế mà bắt đầu rục rịch hành động.

Cũng may những thế lực này cũng hiểu rằng một gã tu sĩ vừa mới đột phá bình cảnh thì nội trong một năm tự nhiên phải bế quan, cho nên cũng rất thức thời, trong khoảng thời gian này không phái người đến quấy rầy Hàn Lập tu luyện.

Nhưng vừa hết một năm, ngay lập tức đã có người không kiềm chế được.

Vào một ngày, có một lão giả thân hình khẳng khiu, hai hàng lông mày vàng nhạt xuất hiện ở biên giới của biển sương mù.

Trên người hắn là một bộ trường bào màu xanh, ở bên hông giắt một thanh Ngọc Như Ý màu xanh biếc, đứng ở trên một ngọn núi gần đó, nhìn về phía trong biển sương mù, trên mặt không chút biểu tình.

Đột nhiên lão giả quay đầu, nhìn về hướng bầu trời phía sau.

Chỉ thấy ở đằng xa cuối chân trời, linh quang lóe lên, có một đạo ngân hồng kinh người dài hơn mười trượng phập phù hiện ra.

Một tiếng xé gió vang lên, tốc độ của đạo ngân hồng này nhanh chóng cực kỳ, chỉ lóe lên vài lần đã bay tới gần đó, lóe một cái liền chui thẳng vào trong biển sương mù.

Nhưng vào lúc này, trong không trung truyền đến một tiếng "Di" nhẹ, thanh âm không lớn nhưng truyền thẳng vào trong tai lão giả.

Lão giả nghe thấy vậy, thần sắc không khỏi vừa động.

Lúc này chỉ thấy đạo ngân hồng quanh quẩn một lúc, rồi bỗng nhiên hướng đỉnh núi nơi lão đang ở hạ xuống.

Ngân quang lóe lên, ở cách mười trượng trước người lão giả, có một bóng người thon thả hiện ra.

Hóa ra là một thiếu phụ mặt mũi trắng trẻo xinh đẹp, trên mình mặc trang phục màu xanh lam.

Trên người nàng này không có một chút khí tức bất thường nào, mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, giống như có thể bắt gặp được ở bất cứ đâu trong thế giới của phàm nhân vậy.

"Hiểu Phong tiên tử! Thật không ngờ, tiên tử vốn bảo hộ Cốc gia, lại có thể đích thân đến nơi này." Lão giả mặc áo bào xanh vừa thấy mặt thiếu phụ, con ngươi co rụt lại, nói.

"Hóa ra là Thích trưởng lão của Thiên Uyên Thành, tiền bối đến nơi này là vì người ở Húc Nhật Phong sao?" Thiếu phụ quay sang, mỉm cười thi lễ rồi nói.

"Hắc hắc, Thiên Uyên Thành cũng chỉ cách nơi này mất mấy tháng lộ trình, chuyện ở đây xuất hiện một đạo hữu Hợp Thể kỳ tự nhiên đã truyền đến từ lâu. Những người khác của Hội trưởng lão đang bế quan, hoặc đang đi ra ngoài, nên chỉ có lão già như ta mới chạy đến đây một chuyến. Cốc gia chủ đến đây cũng có mục đích giống ta hay sao?" Lão già mặc áo bào xanh nở một nụ cười trả lời, đối với thiếu phụ có chút khách khí.

"Tiền bối minh giám! Thật ra một năm trước, một vị trưởng lão của Cốc gia đã tiếp xúc với tiền bối trong Húc Nhật Phong, nhưng cũng không ngờ được là chỉ qua vài năm thời gian, vị tiền bối này lại tiến giai Hợp Thể kỳ rồi. Vãn bối tự nhiên cần phải đích thân đến gặp một lần." Thiếu phụ mỉm cười nói.

"Nếu ta nhớ không lầm thì mấy năm nữa chính là Chân Linh Đại Điển cứ ba ngàn năm một lần của Chân Linh Thế Gia các ngươi đúng không. Không trách được các ngươi lại phải gấp rút nghĩ cách tăng cường thực lực Cốc gia. Bất quá vị đạo hữu ở Húc Nhật Phong này, nếu quả thực là có cảnh giới Hợp Thể thì lão phu không thể nào nhường được. Lần trước dị tộc công thành, Thiên Uyên Thành đã mất đi hai trưởng lão. Thêm hai trưởng lão nữa chắc rằng khó mà qua được Đại Thiên Kiếp tiếp theo, cần phải gấp rút bổ sung đạo hữu Hợp Thể kỳ vào." Lão giả mặc áo bào xanh lắc đầu không hề có ý nhượng bộ.

"Thì ra là như vậy. Nhưng vì vinh nhục của Cốc gia chúng ta ở Chân Linh Đại Điển, vãn bối cũng không thể xem nhẹ mà nhường được." Thiếu phụ nhíu đôi lông mày kẻ đen, cười khổ một tiếng.

"Ha hả, một tu sĩ Hợp Thể sao lại có thể dễ dàng thuyết phục gia nhập gia tộc nào được. Có khi ta và ngươi chuyến này chỉ có thể cùng tay không mà quay về thôi. Hay là trước mắt cứ ra mắt vị đạo hữu này đã rồi mới nói những thứ khác sau." Lão giả thấp giọng cười một tiếng, lơ đễnh nói.

"Đúng là như thế. Nói vậy, thiếp thân với Thích trưởng lão cùng tới cửa bái phỏng vị tiền bối này xem sao." Thiếu phụ gật đầu, đồng ý nói.

Lão giả mặc áo bào xanh lại càng không mong gì hơn.

Cho nên hai người cùng khởi độn quang, trong chốc lát đã đi tới phía trên không ở biên giới của biển sương mù.

Lão giả mặc áo bào xanh khẽ hít một hơi, trong giây lát có tiếng nói chuyện lanh lảnh truyền ra từ miệng:

"Thích Húc Băng của Thiên Uyên Thành, Hiểu Phong tiên tử của Cốc gia, đặc biệt tới bái phỏng!"

Tiếng nói chuyện của lão giả hóa thành một cỗ linh lực huyền diệu, truyền tới bầu trời dày đặc sương mù, quanh quẩn không dứt trên bầu trời ở biển sương mù.

Hàn Lập đang nhắm mắt ở trong động phủ, tức thì mở mắt ra, trên mặt hiện ra một tia ngưng trọng.

Bất quá, hắn lập tức quơ tay một cái, một cái pháp bàn mờ ảo hiện ra trong lòng bàn tay.

Một tay hắn bấm tay niệm thần chú hướng pháp bàn điểm nhanh vài cái, đôi môi Hàn Lập khẽ nhúc nhích lẩm bẩm một chút.

Cùng thời gian đó, hai người lão giả áo xanh ở dọc bờ biên của biển sương mù cũng vang lên tiếng nói chuyện nhàn nhạt của Hàn Lập.

"Hóa ra là hai vị đạo hữu đại giá quang lâm, Hàn mỗ còn đang bế quan ở bên trong, không thể lập tức ra nghênh đón được. Xin mời hai vị đạo hứu tới động phủ nhỏ của tại hạ ngồi chơi trong chốc lát, Hàn mỗ sẽ lập tức xuất quan đích thân gặp mặt.

Vừa dứt lời, biển sương mù phía dưới cũng quay cuồng một trận, trong chốc lát liền hiện ra một cái lối đi rộng vài trượng.

Lão giả mặc áo bào xanh cùng vị Hiểu Phong tiên tử kia nhìn nhau một cái rồi cũng một trước một sau bay vào trong đó.

Chỉ trong chốc lát sau, hai người liền đi tới phía trên ngọn núi, cũng dừng độn quang, hạ xuống ở sườn núi trước động phủ.

Cửa lớn của động phủ Hàn Lập đã rộng mở sẵn tự bao giờ.

Lão giả cùng thiếu phụ liền đi vào trong đó.

Trong giây lát, hai người liền chia nhau ngồi xuống ở một chỗ đơn giản trong đại sảnh.

Tiếp đó một nữ tử thân mặc áo trắng mặt mũi cứng nhắc tay nâng một khay trà, sau khi chia cho mỗi người hai chén linh trà mùi thơm sực mũi, liền lẳng lặng khoanh tay đứng ở một bên.

Lão giả mặc áo bào xanh và thiếu phụ ban đầu còn không để ý, nhưng sau khi tùy ý đảo thần niệm qua người nữ tử mặc áo trắng, hai người đều không khỏi kinh hãi.

"
Thích tiền bối, không phải vãn bối nhìn nhầm chứ. Nữ tử này hình như là một khôi lỗi." Âm thanh của thiếu phụ có chút kinh nghi, âm thầm truyền âm hỏi.

"
Không sai, rõ ràng là một khôi lỗi, hơn nữa từ khí tức thì hình như là một khôi lỗi cấp Luyện Hư. Nhưng kỳ quái là, nó giống như không có người điều khiển, hoàn toàn tự do hoạt động." Ánh mắt lão giả mặc áo bào xanh lại càng sắc bén, nhìn thấy được vài thứ mà thiếu phụ không nhìn ra được.

Thiếu phụ nghe vậy, trong lòng khiếp sợ vô cùng.

Nhưng là không đợi nàng này quan sát kỹ nữ tử mặc áo trắng hơn, ở ngoài đại sảnh chợt truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, có một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đang thong dong đi đến.

Thiếu phụ lập tức quay sang, nhìn kỹ người đang tới.

Kết quả sau một khắc, nàng này lập tức đứng lên hướng thanh niên khẽ thi lễ, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

"
Tiền bối quả nhiên đã tiến giai Hợp Thể, vãn bối thay mặt Cốc gia chúc mừng tiền bối thần thông đại thành."

Lão giả mặc áo bào xanh ở bên cạnh cũng lộ ra nét cười trong mắt, liền đứng dậy ôm quyền nói:

"
Tại hạ Thích Húc Băng, là trưởng lão ở Thiên Uyên thành, xin ra mắt đạo hữu."

"
Hai vị đạo hữu quá khách khí rồi! Hai vị từ xa đến đây, Hàn mỗ lại không thể nghênh đón từ xa, mong rằng hai vị đạo hữu không lấy làm phiền lòng." Hàn Lập khẽ mỉm cười, đáp lễ lại như trước.

"
Ha ha, Hàn đạo hữu vừa mới tiến lên cảnh giới Hợp Thể, chính là lúc cần củng cố tu vi, Thích mỗ sao lại không biết." Lão giả vân vê chòm râu trả lời.

Cứ thế ba người khách khí với nhau vài câu nữa rồi cả chủ lẫn khách cũng lần lượt ngồi xuống.

"
Không dối gạt Hàn tiền bối, khi thiếp thân nhận được tin tức, nói tiền bối lên cấp Hợp Thể, cơ hồ còn có chút không dám tin tưởng. Dù sao thời gian trước đó, Cốc Vân trưởng lão của bổn tộc mới trở về không lâu, nói rõ đạo hữu là tu vi Luyện Hư kỳ. Không nghĩ tới chỉ qua có một năm, tiền bối đã là cảnh giới này." Vị thiếu phụ Cốc gia này tỏ ra có hơi chút cảm khái.

"
Ha hả, thật ra thì lúc ấy Hàn mỗ đã chuẩn bị đánh sâu vào bình cảnh rồi. Nhưng hai vị đạo hữu cũng biết, tỷ lệ người có thể tiến vào cấp Hợp Thể tỷ lệ cũng thật sự không cao, tại hạ cũng không cho là mình có thể tiến cấp thành công. Ban đầu cũng không phải cố ý giấu diếm Cốc Vân đạo hữu." Nét mặt Hàn Lập hơi tỏ ra có lỗi.

Bình luận

Truyện đang đọc