PHÀM NHÂN TU TIÊN

Những Già Luân chiến ma này tu vi thấp nhất cũng đã ngoài Hoà Thần kỳ, cộng thêm công pháp cũng thuộc lại lợi hại đứng đầu, tự nhiên số tu sĩ phổ thông khó có thể chống lại nổi.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất phụ cận một phiến tường thành đột nhiên rung động một trận, từ trong lòng đất thoáng cái bay ra ba mươi đầu kim sắc khôi lỗi to lớn, trong tay cầm đủ loại binh khí, mặt không biểu tình đem toàn số Già Luân chiến ma ngăn trở lại.

Các loại thần thông, bảo vật bay múa rợp trời, thanh âm bạo liệt oanh minh không ngừng!

Những đầu kim sắc khôi lỗi này thân thể kiên cố như pháp bảo, binh khí trong tay vũ động mơ hồ mang theo một tia thiên địa lực lượng, cộng thêm vị trí đứng trên cao nên không có chút ý sợ hãi nào, thoáng cái đã lâm vào thế giằng co với Già Luân chiến ma bất phân thắng bại.

Về mặt tổng thể, toàn bộ chiến trường có vẻ nghiêng về phía Ma tộc mấy phần, nhưng phía Nhân tộc dựa vào các loại cấm chế cũng miễn cưỡng chống lại đại quân Ma tộc điên cuồng công kích.

Thắng bại bây giờ phải dựa vào tranh đấu của đám Hợp Thể tồn tại, xem xem phía nào chiếm được thượng phong rồi.

Mà lúc này, chi quân đội Ma tộc trên không trung kia biến thành huyết vân khổng lồ quay cuồng bất động, tiếng thú rống vang vọng hư không kèm theo những tiếng nổ liên tiếp, còn có tiếng người rống to cùng những tiếng "xuy xuy" xé gió phá không truyền ra.

Trong lúc nhất thời căn bản là không nhìn tình hình thắng bại ra sao.

Về phía hai người Ngân Quang tiên tử cùng Lâm Loan tiên tử, dưới sự điên cuồng tấn công của nữ tử nhỏ xinh cùng bạch bào nam tử lại không khỏi liên tiếp lùi về sau, bộ dáng vô pháp chống đỡ được quá lâu.

Tồn tại đỉnh giai của Nhân tộc trong lúc tranh đấu tựa hồ có vẻ không ổn!

Hàn Lập một tay vung lên, bảy mươi hai khẩu thanh sắc phi kiếm liền bay ra hoá thành bay mươi hai đoá thanh liên lăng không bay lượn, hướng về phía trước chuyển động quay tròn, đem số cự thú song đầu sư tử chém thành vô số mảnh vụn.

Hàn Lập trên mặt không những không lộ ra vẻ vui mừng mà trái lại khẽ cau mày.

Từ khi hắn bị thất sắc bảo tháp kia nhiếp vào không gian kỳ quái này, hào quang bốn phía tự huyễn hoá ra vô số quái thú khác nhau, không ngừng hướng hắn phát động công kích.

Những loại quái thú này thì căn bản là vô pháp tạo thành uy hiếp đối với hắn, đều dụng một cái kiếm trận đơn giản liền dễ dàng diệt sát sạch sẽ.

Nhưng mà những loại thú này, một lớp diệt, một lớp sinh, tựa hồ cuồn cuộn không ngừng, vô cùng vô tận!

Hàn Lập không có quá để ý nhưng dù sao thân rơi vào không gian đặc thù của Tu di chi bảo thì hắn cũng đã trải qua không phải một lần, đối với cách thoát khỏi loại bảo vật này cũng coi như có chút nắm chắc.

Hắn lúc này một bên thì khu sử bảy mươi hai khẩu phi kiếm hộ thân ép cho quần thú không thể tới gần, một mặt bắt đầu kiếm tìm không gian tiếp điểm, tính dùng bí thuật cưỡng chế ép mở không gian thoát khốn mà ra.

Nhưng không bao lâu sau hắn lại phát giác ra có điểm không đúng rồi.

Cái không gian lưu ly của thất sắc bảo tháp này, vậy mà tựa hồ cùng với khoả Trấn Ma Toả kia có chút tương đồng, đồng dạng vô biên vô hạn nhưng với thời gian phi độn dài như thế vậy mà không tìm được một điểm không gian tiếp điểm nào.

Trong lòng hắn tự nhiên cả kinh, tự nhiên dừng cước bộ lại, bắt đầu tìm kế sách thoát thân khác.

"Xem ra phải tìm cách tìm được không gian tiếp điểm, mới có khả năng cậy mạnh phá vỡ không gian chướng bích rồi."

Hàn Lập trầm ngâm giây lát, trong lòng nhất thời có quyết định.

Nhưng vào lúc này, thất thải quang mang bốn phía đột nhiên thả ra một đám quần thú khác.

Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, số phi kiếm trước người cuồn cuộn phóng tới, vô số thanh sắc liên ảnh hướng bốn phương tám hướng quét qua một lượt.

Nơi nào liên ảnh đi qua thì những quái thú kia đều tứ phân ngũ liệt, chịu cùng vệnh mệnh với số quần thú trước đây, đều một kiếm giết sạch sành sanh.

Nhưng thần sắc của Hàn Lập lại có chút âm trầm, trong lòng cũng hơi có mấy phần tự nhủ.

Không biết đó có phải là ảo giác hay không, những tân huyễn thú này tựa hồ so với những lần trước tựa hồ còn mạnh hơn một ít, bộ dạng tuy vẫn một kiếm toàn diệt như trước nhưng pháp lực tựa hồ so với những lần trước tiêu hao nhiều hơn một ít.

Tuy rằng sai biệt trong đó thật quá nhỏ nhưng nếu cứ duy trì tình trạng như vầy mà nói thì thật đúng là có khả năng uy hiếp tới hắn.

Hàn Lập trong lòng định kế, lúc này không chút do dự mà một tay hướng giữa trán điểm ra.

Một đoàn hắc mang quay tròn chuyển động trống rỗng xuất hiện, một cái hắc nhãn đen kịt hiện ra.

Chính là Phá Diệt pháp mục!

Con hắc nhãn này được thôi dục trong cơ thể hắn trong nhiều năm như vậy, tự nhiên luyện ra được không ít thần thông huyền diệu, lúc này đây muốn tìm kiếm không gian tiếp điểm trong không này, vừa lúc có thể dụng tới loại pháp mục thần thông này.

Hàn Lập một tay bấm quyết lầm rầm niệm chú, con mắt giữa trán chậm rãi mở ra, hắc mang bên trong chớp động liên hồi, ẩn ẩn còn có phù văn xuất hiện xung quanh tứ phía, có vẻ thần bí vạn phần.

Phù văn bốn phía con ngươi chợt tăng, từ trong pháp mục liền phun ra một đoàn hắc ti, chợt loé lên liền tiêu thất trong không trung.

Hai con mắt bình thường của Hàn Lập nhắm lại, đệ tam nhãn đột nhiên mở to ra, thân hình chợt loé lên liền hoá thành một đạo cầu vồng bắn nhanh đi.

Phương hướng bay đi chính là hướng hắc ti tiêu thất!

Lúc này, phía trước quầng sáng đột nhiên hoảng động một trận, lại có tân quái thú ngưng tụ thành hình từ trong xông ra, cũng vừa lúc chắn đường đi tới của hắn.

Hàn Lập thấy vậy hai mắt không thèm mở ra, đối với tình hình trước mắt tựu như rõ như lòng bàn tay.

Hai hàng lông mày của hắn thoáng dựng thẳng lên, trong lòng thúc dục pháp quyết, thoáng cái tất cả số phi kiếm màu xanh ông minh một trận hướng về phía trước tụ lại, sau một trận mơ hồ liền huyễn hoá ra một thanh cự kiếm màu xanh, cũng hung hăng trảm tới một cái.

Một đạo thanh quang trăm trượng chợt loé lên bổ tới, nơi nào thanh quang đi qua thì tất cả quái thú đều đánh cho tán loạn tiêu thất, từ trong quần thú xuất hiện một cái thông đạo bằng phẳng đi tới.

Pháp lực trong cơ thể Hàn Lập cuồn cuộn tuôn ra, thanh sắc cầu vồng chợt loé lên lao ra khỏi quần thú, sau mấy cái chớp động liền tiêu thất tại cuối hư không.

Lúc này, số quái thú còn lại đều đã thành hình mới gầm nhẹ một tiếng, sau đó điên cuồng đuổi theo.

Hai canh giờ sau, phía trước một toà tháp bảy tầng cao mấy trăm trượng, hai mắt Hàn Lập lại một lần nữa mở ra nhìn về phía thứ to lớn trước mặt, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng cùng vẻ bất khả tư nghị.

Cự tháp này nhìn như được tạo thành từ một khối cự thạch duy nhất, toàn thân xám trắng, tại đỉnh tháp còn có một khoả tinh cầu hình con ngươi thật lớn, quỷ dị dựng đứng tại nơi đó.

Ngoài ra, tại tầng một của cự tháp còn có thêm một phiến đại môn cao mười trượng, hai cửa đóng chặt.

Mà ở cách hắn không xa, vô số ngân sắc xích ảnh dài ngắn to nhỏ khác nhau tự hành đem một đoàn quái thú đánh cho phân thân toái cốt, lần nữa biến thành điểm điểm linh quang tiêu thất không còn.

"Không gian tiếp điểm nơi này vậy mà lại cố ý giấu đi. Cái này thật đúng là một cách làm thông minh, xem ra muốn tìm được không gian tiếp điểm thì không thể không xông vào rồi."

Hàn Lập thì thào hai tiếng, trở tay xuất chiêu, xích ảnh xa xa thoáng cái ào ào tiêu thất.

Sau một khắc, trong lòng bàn tay đột nhiên ngân quang chợt loé, một thanh ngân sắc đoản xích trống rỗng hiện ra.

Ánh mắt Hàn Lập thu lại, hướng cự tinh cầu trên đỉnh tháp nhìn lại, đột nhiên trong mắt tinh quang chợt loé đem ngân xích trong tay lăng không bổ xuống.

Không gian ba động xuất hiện, một đạo ngân sắc xích ảnh trống rỗng xuất hiện trên bầu trời cự tháp, cũng hung hăng bổ xuống.

"Phốc xuy" một tiếng!

Ngay khi ngân sắc xích ảnh gần va chạm với tinh cầu, trong nháy mắt cự tháp đột nhiên thả ra một tầng thất sắc phù văn, xích ảnh vừa va vào tầng phù văn này lập tức chìm vào trong đó.

Hàn Lập biến sắc.

Cái này cũng không phải là thần thông làm cho công kích của hắn tiêu thất mà là bị tầng phù văn nhiếp đi.

"Quả nhiên là như thế! Cái bảo tháp này ngoài hoá trong hiện mà thành, vô pháp dùng lực trực tiếp ngoại phá hỏng rồi."

Hàn Lập thấp giọng tự nói hai câu, bộ dáng có chút bất đắc dĩ.

Nhưng ngoài thân hắn lập tức độn quang tái hiện, hướng về phía đại môn từ từ bay đi.

Chưa thực sự tới gần mà Hàn Lập trước đã giơ một tay hướng cửa đá vỗ một cái.

"Oanh" một tiếng, một cái đại thủ màu xanh hiện ra, hùng hổ hướng đại môn đập tới.

Sau một tiếng trầm đục, cửa đá vậy mà lại dễ dàng từ ngoài đẩy vào trong, lộ ra một cái hành lang toả ra bạch quang nhè nhẹ.

Hàn Lập nao nao, sắc mặt biến ảo vài lần, thân người không chút dừng lại khẽ khàng bay xuống, ngông nghênh trực tiếp bay vào đại môn.

Phía sau đại môn là một cái thông đạo được lát đá xanh, trực tiếp thông tới một phiến đại môn khác cách đó không xa.

Hai mắt Hàn Lập khẽ nhíu lại, lam mang trong mắt chợt loé, tính trực tiếp dùng linh mục từ xa thấu thị cửa đá một cái.

Nhưng mà linh mục vừa mới thâm nhập vào cửa đá được khoảng mấy thước lại bị một tầng kim mang hất ngược ra sau.

Con ngươi vừa mới tiếp xúc liền cảm thấy đau đớn vô cùng, đồng thời còn có một cỗ hấp lực mơ hồ quỷ dị đem ánh mắt của hắn hấp dẫn vào trong đó, vô pháp tự kiềm chế được.

Trong lòng Hàn Lập hoảng hốt một trận!

Dù sao hắn cũng không phải là hạng tu sĩ phổ thông, cơ hồ ngay tức khắc Đại Diễn Quyết trong cơ thể tự hành điên cuồng vận chuyển, một cỗ thanh lương khí hướng hai mắt tràn tới, miễn cưỡng đem ánh mắt thu lại, đồng thời trước người chợt loé lên một đạo thanh ảnh, một cái thân thể màu xanh chắn trước người hắn, chừng đó thủ đoạn mới đem tia kim quang kia triệt để ngăn trở.

Cứ như vậy, Hàn Lập phía sau cũng sinh ra một thân mồ hôi lạnh!

Cấm chế lợi hại như thế thật đúng là hắn cũng không có thấy qua mấy lần.

Nhưng đã đụng tới loại cấm chế thần diệu như thế này thì tia coi thường còn sót lại trong đầu Hàn Lập cũng đã không còn sót lại chút gì rồi.

Về phần thân thể màu xanh kia chính là Chi Tiên linh thể hoá thân của hắn.

Sau khi hơi cân nhắc, hắn không chỉ đem bảy mươi hai khẩu phi kiếm tế ra mà tay áo còn rung lên, mười hai đầu tử văn linh trùng sau một tiếng ông minh liền từ trong linh thú hoàn bay ra, bay lượn xoay quanh trên đỉnh đầu hắn.

Hai tay lại lật chuyển, thanh ngân sắc đoản xích trong tay chợt loé lên tiêu thất mà thay vào đó lại là hai toà tiểu sơn một xanh một đen hiện ra, được hắn nâng ngang trước người.

Bình luận

Truyện đang đọc