PHÀM NHÂN TU TIÊN

Đúng lúc này trên bầu trời xuất hiện thêm hai đạo hào quang đang bay đến. Mỗi người Thảo Tật và Phi Tiểu Tịch đều hóa thành một đường cầu vồng, sau khi chớp động vài cái, bọn họ liền đáp xuống bên cạnh gốc cây.

"Hàn huynh, linh thụ đang báo nguy, chắc là có người đã tới dải núi này. Chẳng biết có phải là hóa thân của Thánh Tổ hay không đây?" Thân hình gã Mộc tộc cao to hiện ra từ trong làn hào quang, hắn vội vàng hỏi.

"Lần này các hóa thân của Thánh Tổ được điều động đến không ít, nhưng so bị lọt vào tòa đại trận này chắc không có bao nhiêu đâu. Ta nghĩ đây có thể là tên Ma tôn nào đó mạnh hơn bình thường mà thôi." Phi Tiểu Tịch bất ngờ xuất hiện bên cạnh Hàn Lập, cô ả lạnh lùng nói.

"Có đúng là hóa thân của Thánh Tổ hay không, chúng ta chỉ cần dùng năng lực của pháp trận kiểm tra là được!" Hàn Lập thản nhiên nói. Tiếp đó hắn bấm niệm thần chú, bàn tay phất lên đánh ra một đạo hào quang màu xanh về gốc cây.

Một tràng âm thanh ông ông vang tới!

Gốc cây khẽ rung, theo đó pháp trận cũng được kích phát. Từ bốn phương tám hướng đồng thời ban tới hơn mười tia sáng. Chúng lóe lên rồi lướt về gần chỗ nhóm người Hàn Lập đang đứng, sau đó ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng mênh mông.

Mười ngón tay của Hàn Lập múa như chớp bắn ra hơn mười loại pháp quyết với đủ các màu sắc, tất cả đều nhập vào quả cầu. Đồng thời hắn thét lên một chữ: "Ngưng!"

Trong phút chốc, quả cầu ánh sáng có đường kính khoảng một trượng xoay tròn, sau đó nó lại biến ảo thành một khối cầu trong suốt.

Khối cầu trơn bóng như gương. Trên mười mặt cắt bên ngoài, mỗi mặt đều có gì đó thoắt ẩn thoắt hiện. Rõ ràng nó đang chiếu các khung cảnh ở xung quanh dải núi này.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, tiếp đó hắn há miệng phun ra một đạo linh khí cực kì tinh thuần nhập thẳng vào khối cầu phía trước, ngón tay hắn cũng chỉ tới.

Ngay lập tức các mặt kính phía ngoài của quả cầu bị mơ hồ đi, tựa như có vô số các cảnh tượng cứ liên tục hiện ra. Tốc đọ của chúng cực nhanh, nếu dùng mắt thường chắc chắn không thể nào nhìn rõ được.

Nhưng ba người ở đây không ai là bình thường cả. Chẳng những Hàn Lập liên tục đang quét ánh mắt lên các mặt kính mà ngay cả Phi Tiểu Tịch cùng với Thảo Tật cũng đang nhím chằm chằm vào khối cầu.

Chỉ cần vài nhịp thở trôi qua, Hàn Lập khẽ quát rồi phất nhẹ tay áo về khối cầu.

Quả cầu liền rung lên, sau đó nó chậm rãi dừng lại.

Ngay lập tức các cảnh tượng trên các mặt kính khác nhau đều biến mất. Lúc này chỉ còn một mặt kính duy nhất, nó nhanh chóng phình lên, chẳng mấy chốc đã bao kín toàn khối cầu.

Trên quả cầu đang phát ra ánh sáng rất rõ ràng, là bầu trời phía trên một mảng rừng ở gần với dải núi này. Nơi đó có bảy tên Ma tộc đang lơ lửng trong không trung. Ba gã có tu vi Hợp Thể, bốn tên còn lại có tu vi Luyện Hư.

Bảy tên Ma tộc này vừa mới chạm phải một cấm chế ở gần đó, bọn chúng đang bị hàng trăm ngàn tia chớp tấn công không ngừng.

Mà tên Ma tộc cao lớn có khuôn mặt dữ tợn trong đó đang điều khiển cái gương đồng to khoảng hơn một thước. Từ trong chiếc gương phun ra những tia sang tối đen như mực, chúng quện lại với nhau tạo thành cơn lốc xoáy cuồn cuộn. Mỗi khi có tia chớp nào chạm vào nó đều nhẹ nhàng tiêu tan như tuyết gặp nắng xuân, hơn phân nửa số công kích của cấm chế cứ thế mà bị hóa giải đi.

Những tia chớp còn lại không đủ sức tạo ra uy hiếp đối với những tên khác, bọn chúng liền dùng vài món ma khí nhẹ nhàng hóa giải hết sạch.

"Ba gã Ma tôn, hai tên là Hợp Thể Trung Kỳ, một tên có tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ. Còn bốn tên Luyện Hư còn lại có khí tức rất kì quái, hình như bọn chúng không phải là Ma tộc bình thường." Phi Tiểu Tịch lạnh lùng nối.

"Hình dáng của bốn tên Luyện Hư đó khá giống nhau, ma công mà chúng sử dụng cũng cùng một loại, lại còn tinh thông cách đánh phối hợp, có lẽ xuất thân của chúng từ cung một chủng tộc. Mà ba gã Ma tôn này chắc chắn là có bảo vật quý giá, nếu không thì chúng đã bị cấm chế đánh thành tro bụi rồi, sao có thể dễ dàng đến đây được." Thảo Tật cẩn thận nhận xét.

"Ổ, theo hai vị thì nên xử lý chúng thế nào đây? Chỉ sợ các cấm chế bình thường sẽ không làm khó chúng được." Hàn Lập cười khẩy không đưa ra ý kiến mà lại hỏi.

"Nếu chúng ta không ở trong khu vực của mắt trận mà là khu vực bình thường khắc thì chỉ việc vận dụng vài loại cấm chế là có thể giết chết mấy tên Hợp Thể Kỳ. Nhưng lúc này mắt trận đang tích lũy năng lượng cho cả tòa đại trận nên cần phải hạn chế việc sử dụng cấm chế. Sợ rằng chúng ta sẽ phải tự mình ra tay mới được." Tên Mọc tộc to con cân nhắc rồi trả lời.

"Ba người chúng ta đồng loạt ra tay chắc chắn có thể chặn được ba tên Ma tôn kia. Bốn tên có tu vi Luyện Hư còn lại thì hãy giao cho những người khác đi. Không phải là chúng ta cũng có đến hơn mười thuộc hạ có tu vi Luyện Hư hay sao?" Vẻ mặt của Phi Tiểu Tịch lạnh băng.

"Bốn tên Ma tộc đó đều có tu vi là Luyện Hư Hậu Kỳ đại thành, hơn nữa chúng lại biết cách đánh phối hợp, thật khó đoán được thực lực của chúng sẽ như thế nào. Thuộc hạ của chúng ta chỉ là những tên có tu vi Luyện Hư Kỳ bình thường, e rằng không thể ngăn cản được bốn tên Ma tộc này đâu." Thảo Tật lắc đầu không đồng tình.

"Ngăn không được cũng không sao. Không phải chúng ta vẫn có cấm chế hỗ trợ đó ư? Tuy rằng không thể vận dụng vài loại cấm chế lợi hại nhất nhưng những cấm chế bình thường vẫn có điểm hay của nó. Dưới dự hỗ trợ của pháp trận, chẳng nhẽ bọn chúng không thể quấn lấy kẻ địch sao?" Phi Tiểu Tịch tỏ ra đã đoán trước được.

"Nếu có cấm chế hỗ trợ thì lại là chuyện khác. Hàn huynh, ngươi thấy sao?" Thảo Tật cân nhắc một lúc, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì cũng liền đồng ý.

"Chỉ sợ có trận pháp giúp đỡ nhưng mấy tên thuộc hạ của chúng ta cũng không thể ứng phó với bốn gã Ma tộc có tu vi Luyện Hư này được. Nếu ta nhìn không nhầm thì bốn tên bọn chúng vốn là một thể thống nhất, chắc là bọn chúng đã thi triển ma thuật nào đó mới biến ảo thành như vậy. Một khi chúng hợp lại với nhau, tin rằng thần thông sẽ lớn không thể coi thường được. Như vậy bốn tên này cứ giao cho Phi tiên tử tiếp đãi sẽ tốt hơn. Ngoài ra nơi mắt trận này cũng không thể không có người trông coi phòng ngừa người khác đánh lén. Thảo Tật đạo hữu hãy ở lại trông chừng pháp trận đi, còn ba tên Ma Tôn còn lại cứ giao cho ta là được." Hàn Lập trầm ngâm rồi lạnh nhạt nói.

"Hả, không phải là Hàn huynh đang nói đùa chứ? Tuy ba tên Ma tôn kia có tu vi không bằng huynh; nhưng khi bọn chúng phối hợp với nhau chắc chắn sẽ không dễ đối phó đâu." Gã Mộc tộc cao to giật nảy mình.

Phi Tiểu Tịch liền tỏ vẻ kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ mà quan sát Hàn Lập.

"Yên tâm, tất nhiên ta phải nắm chắc thì mới nói như vậy. Giải huynh, ngươi cũng ra đây đi." Hàn Lập mỉm cười rồi quay mặt về phía gần đó nói.

Vừa dứt lời, bên cạnh Hàn Lập dấy lên làn dao động nhẹ. Một bóng người màu trắng lẳng lẳng hiện ra, hơn nữa khí tức trên người hắn con mạnh mẽ không thua gì so với Hàn Lập.

Đúng là Giải Đạo Nhân!

"Hợp Thể Hậu Kỳ?"

"Vị đạo hữu này không phải là người vẫn bên cạnh Hàn huynh sao...?"

Thảo Tật cùng Phi Tiểu Tích thấy được hình dáng của Giải Đạo Nhân, lại cảm ứng được khí thế mạnh kinh người của hắn, cả hai không khỏi há mồm trợn mắt.

"Nếu ta cùng Giải huynh phối hợp với nhau, như vậy hai vị còn thấy vấn đề gì không?" Hàn Lập không thèm để ý mà chỉ cười há há.

"Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi. Thì ra là các vị tiền bối còn âm thầm sắp xếp người khác. Có Giải huynh ra tay thì sẽ tuyệt đối không gặp chuyện gì sai sót được." Thảo Tật nhanh nhảu ôm quyền, vẻ mặt hắn đầy nét tươi cười.

"Nếu là Hàn huynh cùng Giải huynh ra tay, tất nhiên tiểu muội cũng không có ý kiến gì." Phí Tiểu Tịch thở dài, vẻ mặt ả cũng trở nên kỳ quái.

Hiển nhiên hai tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ này đều nghĩ rằng mấy vị Đại Thừa trong liên quân đã âm thầm sắp xếp cho Giải Đạo Nhân vào đây.

Mà từ khi xuất hiện, Giải Đạo Nhân chỉ bình tĩnh đứng ở bên cạnh Hàn Lập, hắn không hề mở miệng nói lời nào.

Hàn Lập cũng không giải thích gì thêm, ánh mắt của hắn lại nhìn thoáng qua hình ảnh đang hiện ra trên khối cầu trong suốt. Lúc này bảy tên Ma tộc dưới uy lực của tên có mặt mũi hung tợn làm chủ, bọn chúng đã đem sấm chớp ở gần đó quét sạch rồi đang từ từ bay về gần phía trung tâm của dãy núi.

"Thảo đạo hữu, ngươi hãy mau chóng khởi động cấm chế Điên Đảo Hoán Hình Ngũ Nhạc đem bọn chúng tách ra. Sau đó cứ hành động theo kế hoạch đã nói. Chúng ta cũng nên bắt đầu thôi." Hàn không hề do dự ra lệnh.

"Được, Hàn huynh cứ đi trước đi. Tại hạ lập tức khởi động cấm chế đây." Thảo Tật há to miệng đáp ứng. Thân hình hắn chớp lên rồi xuất hiện trong trung tầm tòa trận pháp ở ngay trước gốc cầy khổng lồ. Đôi mắt của hắn khép lại, hai tay bấm quyết, miệng cũng lẩm nhẩm tụng niệm.

Bốn phía xung quanh tòa pháp trận còn có thêm hơn trăm tên Mộc tộc. Quanh thân bọn họ cũng có hào quang chớp động, tất cả đều đang hỗ trợ niệm thần chú.

"Đi thôi!"

Hàn Lập ra lệnh. Hào quang trên người bọn họ lóe lên, cả bọn liền hóa thành ba đạo cầu vồng bắn thẳng về nơi có mấy tên Ma tộc.

Đúng lúc này, ở đỉnh núi gần đó cũng có thêm hơn mười vệt sáng đài đến mấy trượng bay theo sát ba người bọn họ.

Đó là hơn mười vệ sĩ có tu vi Luyện Hư Kỳ vừa được Hàn Lập truyền âm tới.

Bảy tên Ma tộc đang hóa thành bảy cơn gió màu đen từ từ bay về trung tầm dãy núi.

Tên Ma tôn có mặt mũi dữ tợn kia vẫn chưa cất cái gương đồng đi. Ngược lại hắn còn để nó bay lơ lửng ở trước ngực. Thỉnh thoảng nó lại chiếu ánh sáng tới một nơi bất kỳ nào đó trong không trung.

Chiếc gương này dường như có khả năng khám phá cấm chế.

"Không ổn! Các vị đạo hữu hãy cẩn thận!"

Bỗng nhiên gương đồng hướng về một nơi trong không gian, bề mặt nó tỏa ra ánh sáng mau bạc đến chói mắt. Gã Ma Tôn có bộ mặt dữ tợn thấy vậy liền kinh hãi thét lên.

Mấy tên Ma tộc phía sau cũng giật mình, quanh thân chúng liền tỏa ra khí đen cuồn cuộn, các loại ma khí cũng được thả ra.

Nhưng chưa đợi những tên Ma tộc này kịp hành động gì thêm. Khu rừng phía dưới bỗng nhiên tỏa ra hào quáng màu lục sáng chói, một cái pháp trận bằng ánh sáng phảng phất hiện ra, sau đó nó phun tới một dải mây năm màu.

"Không ổn!"

"Tránh mau đi!"

Bọn chúng la lên thất thanh, dải sáng nháy mắt đã cuốn đến. Ngay sau đó là vô số ký hiệu màu xanh tuôn ra, đem bảy tên Ma tộc bao vây vào trong đó.

"Phá cho ta!"

"Tứ Tượng Đồng Khí!"

Trong đám mây, gã Ma tộc có khuôn mặt hung tợn vội vàng cầm lấy chiếc gương giơ lên cao, lập tức từ trong nó toa ra từng chùm sáng màu đen.

Mà bốn gã Luyện Hư có đáng vẻ hao hao giống nhau kia cùng hét lên. Trên người bọn chúng lập tức tỏa ra hào quang màu đỏ đến chói mắt

"Ầm", tiếng nổ long trời vang lên.

Một cột sáng màu đen chợt xuyên ra, ngay phía sau là một bóng người loạng choạng phóng theo.

Đúng là gã Ma tộc có vẻ mặt hung ác!

Nhưng ngay lúc đó, trận pháp bằng ánh sáng phía dưới cũng lập tức phát ra một tràng tiếng Phạn rồi mau chóng tan đi.

Nơi này giờ đây chỉ còn lại mỗi một bóng hình của gã Ma tộc đơn độc.

"Thay hình đổi chỗ!" Tên Ma tộc này nhìn xuống trận pháp đang bắt đầu tan đi phía dưới, hắn liền trở nên cực kỳ kính sợ mà thốt lên.

"Đúng vậy! Không ngờ các hạ lại là người rất am hiểu về trận pháp. Xem ra ngươi có thể đến được nơi này cũng không hẳn chỉ dựa vào bảo vật."

Một giọng nói lạnh nhạt từ nơi rất xa nào vang đến. Ở cuối chân trời có hào quang màu xanh lóe lên, rổi hóa thành dải cầu vồng xanh biếc mau chóng lao tới.

Bình luận

Truyện đang đọc