PHÀM NHÂN TU TIÊN

Cơ hồ ngay lúc nhục thể nam tử Ma tộc bị huỷ, Hàn Lập ma hoá xa xa liền rên lên một tiếng, kim quang ngoài thân theo tiếng kêu dần dần tản mát ra, một khoả đầu cùng hai cánh tay trong nháy mắt cũng theo kim quang mà tán loạn tiêu thất đi, đồng thời kim sắc chiến giáp ngoài thân cùng lam giác trên đỉnh đầu lấy mắt thường thấy được rất nhanh biến mất. Thân thể thật lớn theo đó mà co rút lại, hình thể dần dần hoàn nguyên khôi phục lại hết thảy.

Bất quá, sắc mặt lúc này của hắn tái nhợt như giấy trắng, thần quang trong hai mắt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy ảm đảm xuống, khí tức trên thân cũng rất nhanh tán loạn biến yếu đi. Mà vừa lúc hắn giải trừ biến thân hai tay liền đánh ra một trảo, trong tay lập tức xuất hiện vài bình đan dược màu sắc khác nhau, không chút lưỡng lự đem tất cả mở nắp ra rồi lập tức đem hết thảy dốc vào trong miệng. Vẻ đỏ sẫm trên mặt theo đó mà lui lại phía sau, thanh quang trên thân nhàn nhạt chợt loé hiện lên, tinh khí trong cơ thể đang trôi đi lúc này mới đình chỉ lại.

Thở dài một hơi, khuôn mặt căng thẳng của hắn vì đó mà buông lỏng đi ít nhiều, cũng hướng về chỗ nam tử Ma tộc tiêu thất ngưng trọng đảo qua.

Trong nháy mắt khi thân ảnh nam tử biến mất kim sắc cự chưởng cũng hư không biến mất theo. Vì vậy, từ xa nhìn lại nơi này đã không còn tồn tại bất cứ thứ gì, một chút cặn bã lưu lại cũng không có.

Hàn Lập con ngươi co rụt lại, đang muốn khai mở linh nhãn thì hư không phụ cận chợt nhộn nhạo một hồi, một đoàn hắc quang chợt loé hiện ra, bên trong mơ hồ có một đầu ma thú cả người đen kịt tầm mấy trượng, chính là đầu ma sư khôi lỗi ba đầu mới vừa bỏ trốn kia.

Ma sư này sáu mắt hướng về phía thân ảnh nam tử tiêu thất đồng dạng lướt qua một cái, nhất thời trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ tức giận, ba khoả đầu đồng thời ngẩng lên mà phát ra một tiếng rống cực lớn:

"Ngươi cũng dám huỷ đi pháp thể đại thành mà bổn toạ khổ tu hơn mười vạn năm mới có được. Không đem người bằm thây vạn đoạn, trừu hồn luyện phách tuyệt khó tiêu nỗi hận trong lòng ta."

Thân hình ma sư khẽ động, lập tức hoá thành một đạo hắc quang lao thẳng tới Hàn Lập. Ma vật này trong lòng rất rõ ràng, lấy nguyên khí còn lại của Hàn Lập hiện giờ tuyệt đối không có khả năng tiếp tục là đối thủ của khối thân thể khôi lỗi này. Vì vậy, dưới oán niệm cực lớn trong lòng, tự nhiên tuyệt không có khả năng để Hàn Lập còn sống mà ly khai nơi đây.

Hàn Lập thấy tận mắt cảnh này, đôi lông mày hơi cau lại, dùng thanh âm trầm thấp thì thào nói một câu:

"Rất quyết đoán! Ma đầu này vậy mà lại đem chủ nguyên thần không tiếc bỏ qua nhục thân để tránh thoát một kiếp. Bất quá cũng chỉ phụ thể khôi lỗi mà thôi, một thân pháp lực, thần thông hẳn cũng không tới ba thành lúc toàn thịnh."

Vừa dứt lời, một chân hắn bỗng nhiên đạp xuống, không trung phía dưới chân theo đó đột nhiên bạch quang chợt loé, một cái quang trận mờ nhạt hiện ra, thân thể theo đó cũng thoáng trở nên mơ hồ đi.

"Không gian pháp trận! Lúc này ngươi đừng hòng chạy thoát!"

Ma sư vừa thấy bạch sắc quang trận hiện ra liền lập tức khẩn trương lên, thân thể bỗng nhiên như được kéo dài ra, tốc độ độn quang theo đó mà nhanh hơn thêm phân nửa, chỉ sau hai lần chớp động liền mang theo một cỗ tinh phong quét tới phụ cận Hàn Lập, đồng thời hai chi trước chụp tới như chớp giật.

Mười đạo trảo mang màu đen lập tức như những lưỡi dao sắc bén phá không bắn tới, bộ dáng như muốn đem Hàn Lập trong nháy mắt chẻ ra vô số mảnh, nhưng mà công kích này rõ ràng đã chậm một bước!

Thanh âm ông minh từ pháp trận vừa vang lên Hàn Lập liền tiêu thất ở bên trong bạch quang thì cũng vừa lúc trảo mang chém tới, đem quang trận một kích cắt thành hơn mười phiến nhưng lại không tổn hao chút lông tóc nào của Hàn Lập.

Ma vật này nào dễ bỏ qua như vậy.

Chỉ thấy ba cái đầu của nó khẽ lắc một cái, một cỗ thần niệm khổng lồ chợt tuôn ra, đem không trung bốn phía nhất thời quét qua một lượt. Lập tức, vẻ hung ác hiện lên trên mặt, ba miệng theo đó liền mở rộng ra hướng về một phía hư không cách đó không xa.

Sau ba tiếng "phốc phốc phốc" truyền tới, một cái bóng theo đó mà loạng choạng từ hư không ngã ra.

Cái đầu chính giữa của ma sư lập tức lộ ra vẻ hung tàn cực kỳ, nhưng mà vẻ hung ác này vừa mới hiện ra lại lập tức như bị đông cứng lại.

Cái bóng xa xa quang mang vụt tắt để lộ ra chân thân, cái bóng kia nào phải là Hàn Lập mà rõ ràng là một đầu tiểu thú vàng óng tầm một trường.

Chính là Báo Lân thú.

Con tiểu thú này cũng khống biết từ khi nào đã tráo đổi vị trí với Hàn Lập, cũng thay hắn đỡ một kích. Mặc dù tu vi nó mới chỉ là Hợp Thể sơ kỳ nhưng trong đại chiến vừa rồi cũng không tiêu hao bao nhiêu pháp lực vậy mà rõ ràng vẫn không phải là đối thủ của ma sư. Chỉ một kích không những lôi nó ra từ hư không mà còn đem một thân da lông vàng óng của nó đánh cho cháy xém đi.

Bất quá, Báo Lân thú trái lại cũng không tỏ ra vẻ yếu thế. Thân thể vừa mới đứng vững lại liền lập tức cúi thấp đầu gầm một tiếng, ngoài thân đồng thời hiện ra một tầng kim quang, toàn bộ tổn thương ngoài da dưới kim quang lập tức khôi phục lại như lúc ban đầu, đồng thời sau lưng nó lại xuất hiện thêm một cái hư ảnh Kỳ lân vàng nhạt.

"Kỳ lân huyết mạch! Hừ, cứ tính thế đi, điểm tu vi ấy mà cũng dám ngăn trở ta."

Tam đầu ma sư thấy cảnh này, đầu tiên là lộ ra vẻ do dự nhưng lại lập tức giận dữ cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên một cái móng vuốt đen kịt hướng một phương khác trảo tới.

Một tiếng sét đánh!

Vô số hồ quang màu đen thoáng cái từ trảo này hiện lên, cũng nổ vang một tiếng rồi quỷ dị biến mất đi.

Trong khoảnh khắc sau, hư không tại nơi nào đó cách Báo Lân thú không xa đột nhiên hiện ra vô số hồ quang màu đen rồi ngưng tụ lại hoá thành một cái hắc sắc lôi trảo tầm một trước hùng hổ chụp xuống. Cự trảo chưa thực sự hạ xuống thì mấy đạo hồ quang màu đen đã đánh xuống trước một bước.

Dưới hắc sắc hồ quang đánh tới hư không phía dưới chợt vặn vẹo một trận, hiện ra một đạo thân ảnh màu xanh nhàn nhạt.

Chính là Hàn Lập.

Hắn lúc này hai tay khoanh hợp lại trước ngực, khí tức trên thân tuy vẫn cứ suy nhược như trước nhưng mắt nhìn thấy cự trảo đang hạ xuống thì lại không lộ ra chút ý tứ hoảng loạng nào mà trái lại khoé miệng còn lộ ra một tia cười nhạt.

Mà đúng lúc này, Báo Lân thú ở một bên lại giận dữ gầm nhẹ một cái rồi bắn tới, cũng tại giữa không trung liền biến ảo thành hơn mười cái bóng, cũng sau một cái chớp động liền như quỷ mị xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Hàn Lập.

Những cái bóng này chỉ là hơi dừng lại một chút liền phát ra vô số trảo ảnh vàng óng, cũng phát ra từng tiếng "xuy xuy" xé gió bắn ra rồi hoá thành một tấm cự võng hướng hắc sắc lôi trảo mà đón lấy.

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Từ trên lôi trảo đột nhiên hiện ra một tầng lôi quang chi chít, cùng với tấm cự võng bên dưới tiếp xúc liền giống như đâm vào giấy trắng, đem nó xé toạc ra. Thậm chí còn đủ lực bắn ra hơn mười đạo hồ quang thô to hung hăng bổ lên những đạo Báo Lân thú hư ảnh, đem tất cả dồn dập bạo liệt nổ tung ra. Mà bản thể của nó dưới một kích này không khỏi kêu thảm một tiếng, thân thể theo đó mà bắn ra xa vài chục trượng, một thân lông vàng thoáng cái biến thành đen kịt, khí tức cũng yếu đi mấy phần.

Xa xa, ma sư cuồng tiếu một trận, ba khoả đầu đồng thời thúc dục pháp quyết, lôi trảo thật lớn lại lần nữa hướng thẳng Hàn Lập mà áp xuống.

Lôi quang đen kịt lần nữa hiện ra, trong nháy mắt liền nhấn chìm hắn vào trong.

Nhưng vào lúc này Hàn Lập lại nhàn nhạt thở ra một hơi dài, hai tay đang hợp lại trước ngực lại mở rộng ra.

Một tiếng ngâm như rồng ngâm phượng khiếu.

Một đạo kim quang như cầu vồng từ trong hai tay hắn phá không bắn ra, chỉ sau một cái chớp động liền chợt loé xuyên qua lôi trảo kia, vậy mà lại khiến cho cự trảo quỷ dị biến mất sau một tiếng trầm muộn.

Ma sư xa xa thấy cảnh này sắc mặt không khỏi biến đổi, nhưng trong lúc còn chưa minh bạch chuyện gì đã xảy ra thì đạo kim quang kia trên bầu trời lại cuộn tròn một cái, bỗng nhiên hoá thành một đạo quang trụ kim sắc thô to phóng thẳng lên mấy ngàn trượng cao. Bên trong quang trụ, mơ hồ có một thanh trường qua (mác) mờ nhạt lặng lặng huyền phù bất động, đồng thời bốn phương tám hướng thoáng cái hiện ra vô số điểm kim quang như con thiêu thân hướng về phía trường thương bay tới.

Theo cỗ khí tức cực kì kinh người từ trường qua tản ra vậy mà lại có thể đem toàn bộ thiên địa nguyên khí tại phiến thiên không nơi này quấy nhiễu một trận. Mà đúng lúc này, hư ảnh trường qua chợt "oanh long long" một tiếng, kim quang toàn thân chợt loé, cả cây quang trụ theo đó liền biến thành một thanh kình thiên kim qua kim quang rực rỡ.

Ma sư thấy cảnh này sắc mặt nhất thời đại biến, không chút lưỡng lự lập tức hoá thành một đạo ô quang bay lên trời bỏ chạy.

Hai mắt Hàn Lập hàn quang chợt loé, một ngón tay hướng xa xa hơi điểm một cái. Theo đó, kim sắc cự qua nhẹ nhàng nhoáng lên liền hướng ma sư vô thanh vô tức chém xuống.

Ma sư kia sau một cái chớp động liền đã phi độn được hơn trăm trượng, lại đang muốn thi triển đại thần thông cưỡng ép phá vỡ không gian trốn đi thì bỗng nhiên cảm thấy không gian bốn phía chợt nhộn nhạo lên, thể nội pháp lực thoáng cái liền ngưng trệ, một tia pháp lực cũng vô pháp điều động được mảy may.

"Không tốt."

Ma vật này vừa quát lớn một tiếng liền cảm thấy toàn bộ thân thể mát lạnh đi, hai mắt chợt tối sầm lại rồi không còn chút tri giác nào nữa.

Trong lúc đó, trong mắt Hàn Lập ở xa xa chỉ thấy cảnh kim sắc cự qua kia rơi xuống liền hoá thành một đạo qua ảnh cực lớn đem tam đầu ma sư phủ vào trong đó. Tại trong kim quang chớp động, thân thể ma sư trong nháy mắt tấc tấc vỡ vụn ra, cả nguyên thần theo đó cũng tan thành bột phấn, triệt để tiêu thấy không thấy.

Đến lúc này, nam tử Ma tộc kia mới chân chính ngã xuống, trên thế gian từ đây sẽ không còn chút vết tích nào của hắn nữa.

Hàn Lập thở dài một hơi, cả người lúc này mới chân chính thả lỏng xuống mấy phần.

Tự nhiên, chém giết đầu ma sư kia chính là tấm tiên phù mà hắn tổn hao rất nhiều công sức mới luyện chế được, Thiên Qua phù.

Tấm tiên phù này không hổ là Tiên giới linh phù, vừa được tế ra liền dễ dàng chém giết cường địch. Đương nhiên cái này cũng vì lẽ hắn đã mất đi pháp thể, vô luận là pháp lực hay thần thông trên phương diện uy năng đều giảm đi hơn phân nửa, bằng không cho dù với uy năng nghịch thiên của tấm phù này cũng không có khả năng dễ dàng chém giết gã đại địch Ma tộc này.

Về phần thần thông hắn đánh tan nhục thể nam tử kia chính là một trong những thần thông lợi hại nhất được ghi chép trong Phạm Thánh Chân Ma công. Nhưng thần thông này tựa như nam tử Ma tộc nói, lấy tu vi cùng trình độ nhục thân của Hàn Lập hắn bây giờ cũng không đủ để thi triển ra, là thần thông nghịch thiên sau khi tiến giai Đại Thừa kỳ mới có thể vận dụng được. Trong lúc bế quan hắn cũng từng nếm thử một lần, tự nhiên cũng phát hiện ra được điểm này.

Bất quá, Niết Bàn Thánh thể uy năng cũng thực sự cường đại phi thường, một khi thi triển ra cho dù là Nhất niết sơ kỳ biến thân thì cũng dễ dàng khiến pháp lực tăng vọt tới trên hai lần, càng không phải nhắc tới cỗ cự lực quỷ thần khó tránh kia nữa.

Vì vậy, sau một hồi đau khổ suy tính nhưng hắn muốn thi triển ra một chiêu này liền phải vận dụng tới Kinh Trập thập nhị quyết lực lượng, tạm thời kích phát tiềm năng trong Chân linh chi huyết trong cơ thể, mượn những Chân huyết chi lực này tạm thời thôi động thần thông này kháng địch.

Loại phương pháp này đối với Hàn Lập hắn bây giờ mà nói, cơ hồ là một loại thủ đoạn giết địch một ngàn mà tự thương tám trăm!

Không cần phải nói, một khi đã vận dụng thì nguyên khí đại tổn, Chân linh chi huyết cũng tổn thất tới mức khiến hắn khó mà chịu đựng được. Vì vậy, hắn nguyên bản cũng không có ý tứ sẽ dùng tới nó trong lần đại chiến này, nhưng mà tên nam tử kia thực lực cũng quá mạnh mẽ rồi, đặc biệt là sau khi hắn thi triển ra Cửu Ma Tử Mẫu thương, là nghịch thiên thần thông dùng nguyên thần chi lực biến ảo mà thành, cũng đủ so sánh cùng Đại Thừa tu sĩ một kích toàn lực, ngay cả chính hắn đối diện với một kích này cũng tuyệt đối không chết thì cũng trọng thương.

Hàn Lập rơi vào đường cùng nên chỉ có thể đem Nguyên anh độn ra, đem thân thể mượn dùng Chân linh chi lực biến ảo thành mấy Chân linh hoá thân bất đồng khác, cùng xuất thủ chống lại công kích này.

Một khi hắn đã kích phát Chân linh chi huyết mà tên nam tử Ma tộc này cũng không phải là loại có thể dùng thần thông phổ thông diệt sát, hắn liền cắn răng hạ quyết định vận dụng tới Niết Bàn Thánh thể nguyên bản không định sử dụng ra.

Đương nhiên, hắn có thể lớn mật sử dụng đại thần thông này thì cũng không tới mức lưỡng bại câu thương, trong tay hắn còn có một sát thủ giản Thiên Qua phù nữa, cũng không cần phải lo lắng sẽ rơi vào kết quả lưỡng bại câu thương. Mà hai đòn sát thủ này đồng thời vận dụng lúc tối hậu, quả thực như ý đánh chết tên nam tử thực lực không kém hắn như vậy.

Điều này làm cho trong lòng hắn dâng lên một nỗi cảm khái vạn phần.

[

Bình luận

Truyện đang đọc