PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập sắc mặt không chút thay đổi, phất tay một cái, mười hai thanh tiểu kiếm trong khoảnh khắc tụ lại thành một. Sau đó biến thành một đạo bạch quang, lóe lên biến mất vô ảnh vô tung.

"Hiện tại có thể chậm rãi nói chuyện được rồi!" Hàn Lập bỏ tay xuống, sắc mặt lãnh tĩnh nói

Một chiêu vừa rồi của Hàn Lập tuy không đánh chết đối phương mà chỉ khiến Vân Thiên Khiếu bị thương nặng, mất đi chiến lực.

Cho nên một lát sau Vân Thiên Khiếu mới miễn cưỡng gượng đứng dậy nhưng lúc này cả người đầy máu tươi, mắt nhìn Hàn Lập đầy vẻ hoảng sợ

"Tốt, trình độ Vân mỗ không bằng người, đạo hữu cứ mang Văn Tư Nguyệt đi. Nhưng tại hạ dù sao cũng phải nói lời thật rằng lúc trước có vị tiền bối sớm nhìn trúng cô nương này dùng để làm lô đỉnh. Các hạ mang cô ta đi không phải là rước họa vào người sao?" Vân Thiên Khiếu sắc mặt trắng bệnh nói, sau đó mới lấy ra vài tấm phù lục dán lên người, theo đó lục quang hiện lên và vết thương biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

"Lô đỉnh?" Hàn Lập vừa nghe thấy lời này thì hiểu ngay tại sao Văn Tư Nguyệt lại muốn liều mạng đào tẩu.

Bất quá trong lời nói của đối phương còn có hàm ý uy hiếp làm sắc mặt hắn trầm xuống.

"Còn có người khác xem trọng cô gái này ư! Không quan tâm. Ta nhất định phải mang cô gái này đi. Ý tứ uy hiếp đạo hữu tốt nhất là nên nói ít thôi, nếu Lệ mỗ tâm tình không tốt có thể huyết tẩy nơi này cũng không chừng". Hàn Lập thần sắc không đổi nói, sau đó lơ đễnh nhìn xung quanh

Hắn nói lời này cũng không phải hoàn toàn là đe dọa.

Nếu không phải ở đây có quá nhiều tu sĩ Kết Đan Kỳ và hắn không có mười phần nắm chắc có thể trong một chiêu tiêu diệt toàn bộ, bằng không thì hắn đã ra tay dọn dẹp sạch sẽ tất cả rồi.

Nhưng lời của Hàn Lập cũng khiến cho toàn bộ các tu sĩ ngồi đây sắc mặt đại biến.

Nếu như nói Hàn Lập mới ra tay đã làm cho mọi người kinh nghi, thì khẩu khí to lớn như hiện tại lại khiến cho mọi người phỏng đoán Hàn Lập là một lão quái Nguyên Anh Kỳ. Tất cả đều cảm thấy bất an, ánh mắt lo sợ, cụp xuống mà không ai dám nhìn thẳng vào Hàn Lập.

Vân Thiên Khiếu tự nhiên cũng nghĩ đến khả năng này. Nghĩ lại đối phương có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ mà có thể một kích khiến cho mình có tu vi Kết Đan Trung Kỳ suýt chút nữa lấy mất tiểu mạng, lại còn muốn tìm kiếm sào huyệt của yêu thú cấp tám. Hắn nhất thời miệng lưỡi đắng ngắt, trong lòng kêu khổ không thôi

Văn Tư Nguyệt nhìn Hàn Lập, đôi mắt xinh đẹp mở to, bị một màn trước mặt chấn trụ.

Nàng thà chết cũng không để người khác biến mình thành lô đỉnh nên mới liều mạng bỏ trốn. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cái vị tu sĩ này lại có tu vi kinh khủng thế, một người có thể tùy tiện ra tay trấn nhiếp toàn bộ các tu sĩ ở đây.

Vân Thiên Khiếu – người mà nàng ban đầu cực kỳ sợ hãi nay đã bị trọng thương, Phạm phu nhân thì trong lòng càng kinh hãi không dám hó hé một tiếng.

Điều này hết thảy làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, giống như nằm mơ vậy.

Hàn Lập chứng kiến mọi người đều có bộ dạng thận trọng rụt rè thì khẽ cười lạnh, vung tay lên.

Tấm đồng của tu sĩ họ Tôn kia đột nhiên vù một tiếng, bắn vào lòng bàn tay Hàn Lập.

Hàn Lập không khách khí cúi xuống nhìn kỹ.

Vẻ mặt của hắc tu sĩ đại biến, ấp úng hồi lâu nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí nói lời bất mãn.

Đối phương một khi có thể đem tu sĩ có tu vi tương đương hắn là Vân Thiên Khiếu một kích trọng thương thì tự nhiên hắn cũng không phải là đối thủ. Nhưng sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.

"Ta muốn đổi cái này. Người cần bao nhiêu linh thạch?" Hàn Lập thả tấm đồng xuống, hướng về chủ nhân vật ấy nhàn nhạt đề nghị.

"Bảy, không năm nghìn linh thạch, nhưng…" Hắc tu sĩ có chút ngoài ý muốn, không khỏi vô thức đáp lời.

Hàn Lập xuất ra một viên yêu đan cấp năm chuẩn xác rơi vào trước người này

"Hay dùng này viên yêu đan để trao đổi. Mặt khác ta cũng không muốn bị nói ỷ mạnh hiếp yếu, cưỡng đoạt nữ tu của quý môn. Mấy món tài liệu trên bàn dùng để trao đổi tự do cho Văn cô nương vậy." Hàn Lập quay đầu nhìn Phạm phu nhân nói, sau đó vỗ vào vai của Văn Tư Nguyệt ý bảo nàng buông mình ra, rồi mới đứng dậy, không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Văn Tư Nguyệt một lát sau mới tỉnh ngộ, vội vàng đứng dậy, có chút lật đật bước theo.

"Lệ tiền bối chậm đã!" Phạm phu nhân thần sắc khẽ động, mở miệng hô.

Điều này làm cho Hàn Lập nhất thời dừng chân, trên mặt hiện lên một tia khác lạ, xoay người lại.

Nữ tử này còn có can đảm gọi mình lại, điều này làm cho Hàn Lập có chút cảm thấy hứng thú nhưng Văn Tư Nguyệt lại có chút khẩn trương, không tự chủ được mà bước đến nép sát bên người Hàn Lập.

"Chuyện gì?" Hàn Lập nhíu mày, bình tĩnh hỏi.

"Tiền bối có muốn quay về Nội Tinh Hải không? Diệu Âm Môn chúng ta có biện pháp giúp cho chư vị đạo hữu có thể trở lại Nội Tinh Hải." Phạm phu nhân yêu kiều vừa cười vừa nói, khẩu khí rõ ràng cung kính hơn rất nhiều. Đối mặt với nhân vật có đến tám chín phần là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ, nàng cũng không dám có chút chậm trễ.

"Lời này là có ý tứ gì?" Hàn Lập nhướng mày hỏi, hắn đối với kiểu nói không đầu không đuôi này thực sự không muốn nghe.

Phạm phu nhân nhìn ra Hàn Lập có vẻ không kiên nhẫn, cũng không dám vòng vo nữa, vội vàng nói:

"Diệu Âm Môn chúng ta đang chuẩn bị đưa một số quay về Nội Tinh Hải thông qua Truyện Tống Trận. Hôm nay lại thiếu một ít tài liệu mấu chốt, không có cách nào hoàn thành. Cho nên trong lần trao đổi này, thiếp thân kỳ thật muốn nhờ chư vị đạo hữu tìm kiếm giúp những thứ đó. Sau khi bổn môn hoàn thành Truyện Tống Trận, Diệu Âm Môn sẽ truyền tống miễn phí, giúp mọi người quay về Nội Tinh Hải".

Phạm phu nhân vừa nói ra lời này, làm cho các tu sĩ Kết Đan Kỳ một trận dao động. Đại bộ phận mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng ngoài ý muốn.

Hiện nay Ngoại Tinh Hải đã trở thành thiên hạ của yêu thú, cho dù bọn hắn cũng cảm giác không thể ở lại lâu dài. Tự nhiên sớm có ý nghĩ muốn trở về.

Chỉ là không có Truyền Tống Trận, nếu chỉ dựa vào chính mình phi hành mà nói, sợ rằng ít nhất phải mất năm đến sau năm mới có thể bay trở về Nội Tinh Hải, càng không nói trên đường đi có thể đối đầu với nhiều việc nguy hiểm, cho nên bọn họ mới lưu lại nơi đây đến nay.

"Có Truyền Tống Trận nhưng không có Truyền tống phù cũng không được. Đừng nói với chúng ta là Diệu Âm Môn các ngươi cũng nắm giữ phương pháp luyện chế truyền tống phù nhé." Lão phụ nhân tóc bạc sau khi nghe xong, lạnh giọng hỏi.

"Thanh tiền bối không cần lo lắng về vấn đề này. Mặc dù Diệu Âm Môn chúng ta sẽ không luyện chế Truyền tống phù. Nhưng trước khi cơn thú triều xảy ra, bổn môn sớm từ con đường khác, vụng trộm mua được một ít Truyền tống phù. Số lượng dư sức truyền tống các đạo hữu đang ngồi đây quay về Nội Tinh Hải. Chỉ là tài liệu trọng yếu nhất của pháp trận này là Huyễn Mộng Thạch, thật sự rất thưa thớt. Chúng ta trải qua mấy năm nay dò xét sản sinh loại đá đó nhưng lại có một đám yêu thú cấp cao sinh sống ở phụ cận. Nơi đó yêu thú cấp bậc chủ yếu là cấp năm, sáu, số lượng cũng không ít. Căn bản không phải số ít tu sĩ là có thể tiêu diệt sạch sẽ! Hơn nữa vạn nhất hành động sơ sót khiến một số con đào tẩu, dẫn đến sự kinh động của yêu thú cấp cao thì chuyện này hỏng bét. Cho nên bổn môn mới muốn chư vị trợ lực!" Phạm phu nhân vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nghe xong những lời này, mọi người khác đều trầm ngâm suy nghĩ. Muốn thanh trừ lũ yêu thú cấp cao kia thực không phải đơn giản. Dĩ nhiên bọn họ phải suy nghĩ kỹ lưỡng một chút.

"Chúng ta ở đây chủ yếu là tu sĩ Kết Đan Kỳ, vì sao các ngươi không đi mời một vị Nguyên Anh Kỳ tiền bối xuất thủ thì khả năng thành công lớn hơn một chút." Hắc tu sĩ trầm ngâm trong chốc lát sau đó chậm rãi hỏi.

"Mấy vị đạo hữu tưởng rằng thiếp thân không có đi tìm sao? Nhưng các lão tiền bối đó từ sau thú triều, đại bộ phận đều ở nơi nào không rõ. Thiếp thân cũng chỉ liên lạc được một vị là Diệu Hạc tiền bối mà thôi. Nếu có vị tiền bối này tham gia, ta mới có thể ứng phó được yêu thú cấp bảy trong đám kia. Mà Tư Nguyệt cô nương này chính là người mà vị tiền bối đó chỉ rõ là muốn dùng làm lô đỉnh." Phạm phu nhân cười khổ nói, sau đó bất đắc dĩ nhìn Hàn Lập bên này liếc mắt một cái.

Những người khác nghe đến đó, đều quay mặt nhìn nhau.

Hàn Lập nghe đến đó thì sờ sờ cằm, trên mặt hiện lên vẻ trầm ngâm. Nhưng lập tức, hắn ngắn gọn nói:

"Lệ mỗ không có hứng thú tham dự việc này, chư vị đạo hữu tự mình hành động đi!" Sau khi nói xong, hắn liền thản nhiên đi ra đại môn.

Văn Tư Nguyệt không dám rời xa, từng bước theo sát đi ra ngoài.

Không ai dám cản trở Hàn Lập, trong đại sảnh lưu lại một đám tu sĩ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Phạm phu nhân không che dấu vẻ thất vọng nhưng Vân Thiên Khiếu vẫn đang trầm mặc kia lại mở miệng nói.

"Nếu Lệ đạo hữu không muốn tương trợ, bổn môn cũng không muốn cưỡng cầu. Các vị đạo hữu, trước tiên ta muốn giới thiệu chút ít tình huống về yêu thú phụ cận Huyễn Mộng Thạch, sau đó chư vị đạo hữu tự mình phán đoán kỹ càng hơn. Nơi đó..." Việc Hàn Lập trước đây đánh hắn bị thương nặng phảng phất như chưa bao giờ phát sinh, Vân Thiên Khiếu bình tĩnh thao thao bất tuyệt đứng lên nói.

"Nội Tinh Hải?" Văn Tư Nguyệt phía sau Hàn Lập thì thầm nói.

"Sao? Ngươi cũng muốn trở về?" Hàn Lập cũng không quay đầu lại hờ hững hỏi.

"Cũng không phải, chỉ là..." Văn Tư Nguyệt thanh âm nhỏ xuống, mấy lời cuối cùng cũng không nói ra miệng.

Lúc này Hàn Lập đã mang theo nàng ra khỏi vách núi đá nhìn như bình thường kia, không nói không rằng bay thẳng lên.

Nếu mục đích chuyến đi này đã đạt được, hắn tự nhiên cũng không có hứng thú ở lại nơi này.

Hàn Lập mang theo Văn Tư Nguyệt, trước ánh mắt kinh ngạc của lão nhân trông cửa, biến thành một đạo hào quang, phá không mà đi.

Trên đường đi Văn Tư Nguyệt trầm mặc không nói gì, cũng chẳng hỏi Hàn Lập đi đâu, tựa hồ đem hết thảy mọi việc giao phó cho Hàn Lập.

Mà Hàn Lập cũng không ý tứ phân bua, giải thích, đồng dạng không nói một lời, nhanh chóng phi hành.

Kết quả hai ngày sau, Hàn Lập rút cuộc tìm được một hoang đảo linh khí thưa thớt, sau đó hạ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc