PHÀM NHÂN TU TIÊN

Hàn Lập chờ cho nữ tử lạnh lùng kia độn quang đi khỏi không thấy bóng dáng, bàn tay lúc này vừa lật, nhìn một vật trong tay.

Một khối ngọc giản màu lam, một khối ngọc giản màu xanh biếc cùng một lệnh bài màu vàng.

Trong ngọc giản màu xanh biếc là phương pháp tâm đắc để bồi dưỡng vườn dược thảo.

Bời vì cấp độ, phẩm chất dược thảo nơi này tương đối bình thường, hơn nữa chủng loại không nhiều lắm, chỉ cần không ngu dốt thì cũng dễ dàng thực hiện.

Một khối ngọc giản màu lam khác chính là công pháp Huyền Băng Quyết do nữ tử nọ lưu lại.

Công pháp này hiển nhiên không có khả năng là công pháp đỉnh cấp, thậm chí ngay cả nhị lưu công pháp cũng chưa chắc đạt tới, uy lưc thật sự thấp đáng thương.

Ưu điểm duy nhất chính là tu luyện dễ dàng đột phá chướng ngại bình cảnh.

Lại nói tiếp nữ tử này cũng không có ý xấu.

Hàn Lập thân là ngoại môn đệ tử, tư chất trong mắt nàng tất nhiên là không tốt, cho nên mới chọn cái công pháp đơn giản này cho hắn.

Về phần khối lệnh bài nọ chính là dùng để khống chế trận pháp thô thiển bên ngoài dược viên.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không để trong mắt.

Sau khi thu tay lại, Hàn Lập chậm rãi đi vào ba gian nhà tranh, di chuyển quanh một vòng rồi bình thản đi tới.

Hàn Lập đứng trước ngôi nhà tranh, ánh mắt đảo qua, dừng lại phía tiểu thạch sơn (núi đá nhỏ) ở sau dược viên, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Hắn trước tiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, đem thần thức cường đại từ từ thả ra, bao lại phạm vi xung quanh hơn mười dặm. Sau khi xác định không có tu sĩ khác chú ý tới nơi này, liền không khách khí vung hai tay lên.

Một trận âm thanh vang lên, mười mấy thanh phi kiếm từ trong cổ tay áo bay ra, sau đó dưới thần niệm thao túng, bắn nhanh về phía tiểu thạch sơn.

Thạch sơn bị đám phi kiếm loạn trảm một trận, giống như miếng đậu hủ, trong nháy mắt hiện ra một cái động khẩu thật sâu.

Thần niệm Hàn Lập phân ra thao túng từng phi kiếm, tạo ra từng gian thạch thất.

Mấy cái thạch thất này lớn nhỏ không đồng nhất, công hiệu khác nhau, Hàn Lập đã vô cùng thuần thục, căn bản không cần suy nghĩ.

Mấy canh giờ sau, một tòa động phủ nhỏ, mới tinh, thần không biết quỷ không hay xuất hiện trong núi đá.

Vừa thấy động phủ mới thành lập, Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, lập tức lấy ra mấy bộ trận kỳ trận bàn.

Tại xung quanh tiểu thạch sơn, bận rộn bay lên bay xuống một lúc để bày mấy trận pháp ẩn nặc cao cấp.

Trận pháp này mặc dù không cách nào giấu được tu sĩ Nguyên Anh Kỳ muốn dò xét, nhưng nếu là tu sĩ Kết Đan Kỳ thì không thể nhanh chóng phát hiện sự khác thường được.

Đối với Hàn Lập mà nói, tạm thời cũng đủ.

Dù gì thì tu sĩ cao cấp cũng không vô duyên vô cớ đến đây phá dược viên được.

Huống hồ bố trí bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi, chờ hắn sau khi nghiên cứu thấu triệt phương pháp bố trí Câu Linh Trận rồi sau đó bố trí nó ra ngoài tạo thêm một tầng nữa.

Đến lúc đó cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cũng không cách nào nhìn ra cái gì khác thường. Chờ pháp trận bố trí xong, Hàn Lập cũng không có ý nghỉ ngơi mà đem Cửu Khúc Linh Sâm di dời đến tiểu dược viên bên trong động phủ, cũng cẩn thận bày bố cấm chế xung quanh, sau đó mới yên tâm.

Muốn ngưng kết Nguyên Anh, tuyệt không thể để mất Cửu Khúc Linh Sâm này.

Tiếp theo, Hàn Lập đem Kim ngân sắc Phệ Kim Trùng bỏ vào trong trùng thất.

Về phần tam sắc Phệ Kim Trùng, bởi vì không có cách nào dùng Nghê Thường Thảo thúc dục sinh trưởng nên Hàn Lập đành mang theo trên người.

Tại cách vách trùng thất, Hàn Lập mở một gian linh thú thất chuyên dùng để cấp cho Đề Hồn Thú.

Bởi vì sau khi con thú này cắn nuốt một lượng lớn tinh hồn âm thú, liền lâm vào hôn mê, thậm chí bản thân Hàn Lập cũng không cách nào thức tỉnh nó.

Tình hình của nó tựa hồ không giống như lúc ngủ trước đây.

Bất quá, Hàn Lập tự suy đoán cũng được vài phần. Do liên tục cắn nuốt rất nhiều tinh hồn nên Đề Hồn Thú này bắt đầu tiến cấp.

Đối với loại chuyện này, Hàn Lập đương nhiên muốn cầu cũng không được, hôm nay đã có chỗ an cư liền lập tức an bài cho chú khỉ nhỏ này.

Đồng thời trong lòng lại quyết định, thừa dịp con thú này mê man bất tỉnh, nhân tiện liền đem Minh Hồn Châu còn chưa luyện hóa trong bụng, hoàn toàn luyện hóa.

Bởi vì theo thần thông tăng cao của con thú này, Hàn Lập có chút lo lắng mình không thể khống chế được Đề Hồn Thú tiến cấp lần nữa.

Ngày đó Đề Hồn Thú tại chỗ âm minh, khi hóa thành cự vượn màu bạc điên cuồng hấp thu tinh hồn âm thú, Minh Hồn Châu trong bụng liền xuất hiện dấu hiệu động đậy mấy lần muốn di chuyển.

Vì đang ở trước mặt hai nữ tử nên thần sắc Hàn Lập như thường nhưng trong lòng đã sớm kinh hãi.

Hôm nay, hắn cũng không dám tiếp tục mạo hiểm, liền luyện hóa Minh Hồn Châu cho tốt.

Vế phần lời nói của Nguyên Dao ngày đó, tình trạng đau đầu muốn nứt ra sau khi luyện hóa Minh Hồn Châu, hắn tự nghĩ pháp lực cùng thần thức hơn xa nàng, chắc hẳn không có trở ngại.

Huống hồ sau khi Đề Hồn Thú trải qua hai lần tiến cấp ngoài ý muốn, còn có hay không bệnh trạng trên là hai chuyện khác biệt. So với thần thông kinh người của Đề Hồn Thú hiện tại thì mạo hiểm một chút căn bản không đáng kể.

Trong lòng Hàn Lập bình tĩnh, nhưng không có lập tức xử lý chuyện Minh Hồn Châu. Hắn còn có một chuyện trong yếu khác muốn ưu tiên xử lý trước.

Đó là trong cơ thể hắn vẫn chưa tán đi Phong Linh Kính.

Cửu cấp Liệt Phong Thú Phong Hi nọ hiển nhiên không có khả năng đuổi tới nhưng đồ vật này ở trong cơ thể vẫn làm cho Hàn Lập có chút lo lắng đề phòng, sợ trong thời gian này phát sinh chuyện gì.

Bất quá lấy tu vi trước mắt của hắn, muốn trực tiếp luyện hóa tà khí trong cơ thể thực không có nhiều khả năng.

Trước kia hắn đã từng thử qua mấy lần, không hề hiệu quả.

Hiện tại chỉ có một phương pháp đó là dùng pháp lực mạnh mẽ bức ra mới có thể thành công được.

Nhưng không phải chỉ trong thời gian ngắn mà quá trình này có thể hoàn thành. Cho nên Hàn Lập mới trì hoãn đến nay.

Bây giờ sau khi thu xếp ổn thỏa, hắn liền muốn giải quyết hoàn toàn mối họa tâm phúc này.Trước tiên thả ra vài con khôi lỗi cự vượn cho chúng nó canh giữ trong vườn, phòng có ai đột nhiên tìm tới cửa, còn bản thân thì tiến vào bên trong phòng luyện công.

Thần sắc Hàn Lập trong tĩnh thất ngưng trọng, khoanh chân ngồi xuống, đem tâm thần chìm vào trong cơ thể quan sát tình huống Phong Linh Kính một chút.

Viên cầu vàng sáng chói nằm tại đan điền cũng không có gì dị thường.

Sau khi đánh giá một chút, Hàn Lập liền thao túng Ích Tà Thần Lôi bên ngoài, chậm rãi đem Ích Tà Thần Lôi hóa thành kim hồ mở ra một khe hở.

Tà khí vốn an tĩnh trong thần lôi lập tức dao động, hướng khe hở tuôn ra.

Tà khí mới vừa xuất ra, thần niệm Hàn Lập khẽ động, từng tia kim hồ bao quanh, đem khe hở bít lại, sau đó khống chế số tà khí dư ra thêm lần nữa.

Cũng không biết Phong Linh Kính sở hữu hỗ độn tà khí rút cuộc là loại gì.

Cho dù chỉ thoát ra một chút nhưng vẫn làm cho kinh mạch Hàn Lập đau nhức không thôi.

Mạnh mẽ chịu đựng thân thể bất ổn, hắn điều động toàn bộ pháp lực, cường hành khu trừ tà khí ra.

Hắn ngồi xếp bằng bên trong không nhúc nhích, mồ hôi hột từ trên trán chảy nhễ nhại xuống, sắc mặt có chút trắng bệch.

Bất tri bất giác hai canh giờ đã qua.

Hai mắt đóng chặt của Hàn Lập mở ra, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, sau đó lật tay, từ đầu ngón tay bắn ra hai giọt dịch thể màu xám.

Trên tường đá đối diện xuất hiện hai cái lỗ nhỏ.

Hàn Lập thở phào một hơi, sau khi lau mồ hôi trên trán, thần sắc hòa hoãn lại.

Mặc dù vừa rồi vận công làm cho hắn thống khổ không chịu nổi, thậm chí hao tổn rất nhiều tâm lực nhưng phương pháp này cuối cùng cũng có hiệu quả.

Như vậy mỗi ngày bức một chút, phỏng chừng nữa năm sau, tà khí trong cơ thể sẽ bị khu trừ hoàn toàn sạch sẽ.

Điều này làm cho hắn cuối cùng bỏ đi một mối lo lắng trong lòng.

Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Hàn Lập bình tĩnh lấy ra một khối ngọc giản màu đen từ trong Túi trữ vật, bên trong có phương pháp bố trí Câu Linh Trận.

Lúc trước hắn đối với pháp trận này cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn không có thời gian xem kỹ, vừa lúc hôm nay nghiên cứu một chút.

Dù sao chỉ có đem Câu Linh Trận bố trí ngoài động phủ thì mới thật sự ổn thỏa.

Những ngày tiếp theo Hàn Lập chia thời gian mỗi ngày ra làm vài phần.

Ngoại trừ hai canh giờ để bức tà khí ra ngoài, thời gian còn lại một phần dùng để nghiên cứu Câu Linh trận pháp, một phần khác thì dùng để luyện hóa Minh Hồn Châu trong cơ thể.

Về phần dược viên, Hàn Lập ra lệnh vài con khôi lỗi giúp hắn làm việc để che mắt.

Mặt khác Hàn Lập không ngừng sử dụng lục dịch thúc dục Nghê Thường Thảo tăng trưởng, tất cả để làm thức ăn cho kim ngân sắc Phệ Kim Trùng.

Hắn mơ hồ cảm thấy chúng tựa hồ sắp tiến hóa.

Cuộc sống như thế không đổi nháy mắt đã qua mấy tháng.

Trong lúc này, vị Mộ Phái Linh kia có đến hai lần.

Thấy dược viên được Hàn Lập quản lý tốt, đạt yêu cầu của mình nên nàng cũng không hỏi nhiều.

Về phần Huyền Băng Quyết kia, Hàn Lập không có hỏi han gì cả mà nữ tử này càng không có hứng thú chủ động giảng giải.

Bình luận

Truyện đang đọc