PHÀM NHÂN TU TIÊN

"Hóa ra là Thân Ngoại Hóa Thân thuật, quả thực đúng là rất huyền diệu, chỉ có điều ta thấy có chút kỳ quái, theo tình hình của các hạ bây giờ, nếu dùng thần thông vừa rồi thì miễn cưỡng cũng chỉ có thể kéo dài trận đấu thêm một chút." Hai mắt của Cự Viên phát ra ánh sáng màu lam nhìn Vô Cấu lão tổ từ trên xuống dưới dò xét một lần, vẻ mặt cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Ngươi... Lời này là có ý gì." Ánh mắt Vô Cấu lão tổ đang ở đối diện bỗng nhiên co rút lại, lần đầu mở miệng lại nói những câu vô cùng khó hiểu, giống như là suốt bao nhiêu năm qua chưa từng mở miệng, thế nhưng thần sắc trên khuôn mặt vẫn vô cùng đờ đẫn.

"Đạo hữu quả thật không biết, dưới Minh Thanh Linh Mục toàn lực thi triển của Hàn mỗ, ngàn dặm bên ngoài Cửu Thiên còn có thể thấy rõ. Mặc dù các hạ dùng bí bảo che giấu thi khí ở trên thân, hơn nữa vẫn có thể hành động như người bình thường, nhưng mà thịt bắp cơ quan trong người bị hoại tử thì không thể nào giấu qua được con mắt của Hàn mỗ. Ta quả thực rất tò mò, đạo hữu tại sao lại bị biến thân thành bộ dạng như bây giờ, là tự nguyện hay là bị người ta hạ cấm chế." Tiếng nói trong miệng Cự Viên ầm ầm truyền đến làm đồng tử trong hai măt Vô Cấu lão tổ càng lúc càng co rút lại. Vốn dĩ hai bàn tay giấu trong tay áo cũng đã nắm chặt lại lúc nào không hay biết.

Lời của Cự Viên âm vang to như vậy khiến cho tất cả các tồn tại Đại Thừa xung quanh đều nghe thấy, ai cũng lộ ra vẻ giật mình, chỉ có Hoa Tây tiên tử sau khi nghe được như vậy thì sắc mặt đại biến, đột nhiên hét lớn một tiếng.

"Vô Cấu, ngươi đang làm cái quái gì vậy, cần gì nghe hắn ăn nói lung tung, mau lập tức giết hắn."

Tiếp theo không biết nữ tử này dùng loại nào thần thông, cái vòng khổng lồ bỗng nhiên tỏa sáng bao lấy tòa cự sơn, rồi lại chợt biến hóa ra thành chi chit tinh sa, vọt lên bao trùm toàn bộ tòa cự sơn hóa thàng một khối cầu khổng lồ nằm lơ lửng bất động trong hư không.

Sau đó Hoa Tây tiên tử vòng eo uốn éo, lập tức hóa thành một đạo kinh hồng bắn tới, chỉ một cái chớp động đã đến ngay sát bên cạnh thân hình Vô Cấu, mày liễu dựng thẳng hung hăng chăm chú nhìn thẳng vào Cự Viên.

"Yên tâm đi, lời nói chia rẽ của hắn làm sao có thể quấy nhiễu tâm trí ta được. Hắc hắc, khiến cho các hạ phải thất vọng rồi. Tại hạ sở dĩ biến thành bộ dáng nửa người nửa thi thế này cũng không phải do ai hãm hại cả, mà chỉ là trong khi luyện công có mắc phải sai lầm, nên để bảo vệ tính mạng mới bất đắc dĩ phải chấp nhận biến thành như vậy thôi. Vậy nên không cần phải nói thêm điều gì vô nghĩa, động thủ đi!" Vô Cấu lão tổ nhìn sang Hoa Tây tiên tử bên cạnh một cái, dường như trong mắt lộ ra một nét trào phúng, nhưng trong miệng vẫn không chút biểu tình nói.

Mà trong nháy mắt khi nói xong câu cuối cùng, hắn đột nhiên bước lên một bước, thân hình mơ hồ hóa thành hai, từ hai hóa thành bốn..., trong thoáng chốc đã hóa thành mười mấy đạo hư ảnh giống hệt nhau, lập tức cùng lóe lên xuất hiện bao vây xung quang Cự Viên. Lại chớp lên một lần nữa hóa thành càng nhiều hơn hư ảnh rồi tất cả lao thẳng tới Cự Viên ở trung tâm.

Trong phút chốc, phảng phất như phải có hơn trăm người cùng lúc lao vào Cự Viên.

Hai mắt Hoa tây bên cạnh cũng sáng ngời lên, cũng không do dự hai tay đánh ra một trảo, tức thì trong cơ thể tuôn ra vô số điểm linh quang rồi tụ vào trong lòng bàn tay hóa thành một lưỡi dao cổ xưa dài hơn một trượng. Sau đó quát lên một tiếng chém thẳng tới Cự Viên.

Lập tức Cự Viên do Hàn lập biến thân thành cảm thấy không gian bốn phía xung quanh như căng ra, một áp lực nặng kinh khủng áp chặt lên cơ thể mình. Cho dù đang trong trạng thái biến thân thì động tác cũng không thể nhanh hơn được, độn thuật cũng mất luôn hiệu lực.

Lúc này, xung quanh đấy là cực nhiều hư ảnh biến thân của Vô Cấu lão tổ, chúng chớp lên rồi đều tiến sát bên cạnh thân hình Cự Viên. "Xuy xuy" âm thanh nổi lên, vô số các trảo mang nhằm thẳng những nơi yếu hại của Cự Viên đánh xuống.

Cự viên thấy vậy cũng không có gì sợ hãi, trái lại còn ngẩng đầu gầm vang một tiếng, ngoài thân ánh sáng tử kim đại phóng, vô số phù văn màu bạc từ trong người tuôn ra rồi xoay tròn ngưng tụ lại, hợp thành chi chit từng đám trận văn màu bạc. Sau khi vang lên một tiếng oong oong thanh minh thì lập tức hiến hóa thành một kiện áo giáp phù trận màu bạc trùm kín toàn bộ thân hình.

Tất cả những trảo mang kia đánh lên trên tầng áo giáp đều vang lên tiếng “leng keng” rồi đề bị bắn ngược hết ra ngoài.

Cùng lúc đó, thân hình Cự Viên lại cuồng trướng phóng đại lên gấp mấy lần, sắc mặt điên cuồng dữ tợn. Trên thân bắt đầu mọc ra từng cái lân phiến màu tím vàng, đồng thời trên đầu tỏa ra tia sáng màu đen rồi lập tức hiện rõ một cái sừng nhỏ màu vàng óng. Hai cánh tay bao phủ đầy lân phiến vung mạnh sang hai bên một cái.

Tức thì hư không xung quanh ầm ầm nổ tung, không gian mơ mơ hồ hồ cảm tưởng như bị bóp méo, vậy mà lại giống như một thứ đồ vật gì bị bẻ gãy sau khi Cự Viên biến thân. Cùng lúc đó, lưỡi đao bằng cát trong tay Hoa Tây tiên tử đang ở phía xa cũng đột nhiên “Phanh” một tiếng vỡ vụn thành từng hạt tinh sa.

Nữ tử này thật sự quá kinh ngạc, rồi trở nên hoảng sợ.

Cự viên một tay bấm pháp quyết, bên ngoài thân tức thì nổi lên ầm ầm tiếng sấm. Từng sợi tơ vàng óng to như miệng chén tuôn trào ra rồi điên cuồng bắn tới bốn phương tám hướng.

Chỉ trong nháy mắt, lấy Cự Viên làm trung tâm thì bán kính một mẫu trong không gian bao phủ hoàn toàn là lôi quang chớp động không ngừng, kim hồ quấn quanh.

Gần trăm đạo bóng xám đến gần sát người Cự Viên không kịp đề phòng cái gì nữa, tất cả đều bị biển sét điên cuồng đánh tan thành tro bụi.

Chỉ có mười mấy đạo là may mắn thoát chết, cuống cuồng tụ tập lại với nhau, dung hợp lại hiện ra chân thân của Vô Cấu lão tổ.

Cự viên trông thấy bèn cười gằn một tiếng, tiếp tục bấm pháp quyết rồi há mồm phun ra một quả cầu lửa màu bạc có đường kính tới hơn một trượng.

Sau khi quả cầu lửa này vừa cuồn cuộn bay ra thì bỗng vang lên một tiếng thanh minh, trong khoảnh khắc biến hình thành một đầu hỏa điểu màu bạc dài đến vài chục trượng.

Hỏa điểu cự đại này dang rộng hai cánh, mơ hồ trông thấy được kim quang chớp động không ngừng, nhằm thẳng hướng Hoa Tây tiên tử ở phía xa xông tới.

Còn về phần Vô Cấu lão tổ thì lại bị Cự Viên hư không đánh cho một trảo, lập tức cả một vùng hư không xung quanh hắn cảm giác như co rút lại. Hắn như bị một lực lượng vô hình hoàn toàn bao phủ.

Vô Cấu lão tổ trong lòng rùng mình, tay áo rung lên, đột nhiên một hạt châu được bao bọc trong một tầng khí xanh thẫm xuất hiện.

Hạt châu này bắn thẳng lên trời rồi phóng đại khổng lồ, trong nháy mắt cũng gần như biến thành xa luân vô cùng lớn, hung hăng đập mạnh xuống vùng hư không đang bị cự lực khống chế.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa lại vang lên.

Phía trên Vô Cấu lão tổ bỗng nhiên xuất hiện vòng sáng màu xanh biếc, rồi như một cơn sóng địa chấn cuồn cuộn tỏa ra bốn phương tám hướng.

Hạt châu xanh kia cũng không biết tên là dị bảo gì, nhưng lúc này vẫn bất ngờ tỏa ra ánh sáng hào quang chói mắt, bên ngoài ẩn ẩn hiện hiện vô số hoa văn, rốt cuộc cũng đem một trảo trói buộc hư không của Cự Viên phá vỡ.

Hàn Lập thấy vậy cũng tỏ ra khá bất ngờ, nhưng lập tức bàn tay lông lá lại tiếp tục đánh ra một đòn khác.

Lần này thì cả bầu trời phía trên Vô Cấu lão tổ trở nên ầm ầm chấn động, vô số hồ quang vàng óng xuất hiện giữa hư không rồi ngưng tụ lại, trực tiếp biến hóa thành một bàn tay màu tím vàng khổng lồ. Một tiếng nổ như sét đánh nổi lên, ngay lập tức đã đánh trúng hạt châu đang tỏa ánh sáng rực rỡ.

Trong nháy mắt hạt châu đã bị vô số lôi quang bao phủ xung quanh. Bên ngoài hạt châu tỏa ra phù ăn óng ánh chống cự nhưng lập tức bị lôi quang đánh cho thất điên bát đảo rồi vỡ tan diệt vong.

Bản thân hạt châu cũng run rẩy rồi từ từ chìm xuống phía dưới.

Vô Cấu lão tổ đứng ở phía dưới hừ lạnh một tiếng, nhấc một cánh tay chỉ thẳng lên trời.

Vốn dĩ hạt châu đang dần dần thu nhỏ lại vang lên một tiếng thanh minh, ánh sáng xung quanh trở nên biến hóa hóa thành màu vàng kim nhạt, đồng thời ngưng tụ lại tạo thành một tấm màn ánh sáng bao phủ hạt châu lại.

Mặc cho lôi quang vàng kim điên cuồng công kích nhưng hạt châu dưới sự bảo vệ của màn sáng vẫn đứng nguyên ở hư không, không lay chuyển một chút nào.

Lúc này Cự Viên do Hàn Lập biến thành bước lên trước một bước, trực tiếp thuấn di cả trăm trượng xuất hiện ngay bên cạnh Vô Cấu lão tổ. Hai cánh tay khẽ động tức thì vô số quyền ảnh mang theo ngân văn điên cuồng đánh ra.

Bầu trời tại chỗ Vô Cấu lão tổ bừng sáng, âm thanh nổ mạnh cuồng vang khắp phụ cận xung quanh. Mỗi một cỗ lực lượng vô hình càng lúc lại càng mạnh hơn đánh xuống khiến cho màn sáng bao quanh hạt châu chớp động liên tục, lại một lần nữa bị đánh cho hạ thấp xuống.

Vô Cấu lão tổ gặp tình hình này, trong mắt chớp hiện tinh mang, cánh tay khẽ động đang muốn thi triển ra thần thông mới để đối kháng với Cự Viên.

Nhưng đúng lúc này, Hoa Tây tiên tử ở phía đằng xa bất chợt kinh hô lên tiếng cầu cứu.

"Vô Cấu, mau lại đây ngay lập tức, ta không thể ngăn cản được nữa rồi."

Tiếng nói của nữ tử này cực kỳ dồn dập, rõ ràng là đang vô cùng sợ hãi.

Vô Cấu lão tổ giật mình một cái, trong lúc cấp bách vội quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Hoa Tây tiên tử bên kia, chẳng biết từ khi nào đã bị một biển lửa bao trùm trong đó, hơn nữa lại còn bị một đầu hỏa điểu đang bay lượn không ngừng tấn công dồn dập.

Hoa Tây tiên tử thì chỉ có cách nấp trong một cái lồng cát long lánh vô cùng để tránh né.

Nhưng mà cái lồng cát này đang bị nhanh chóng hòa ta ra thành từng hạt chất lỏng dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu bạc.

Uy năng của ngọn lửa màu bạc này quá lợi hại, vượt qua hết thảy sự suy đoán của nàng.

Chẳng những thần thông phòng ngự bổn mạng của nàng phóng ra cũng không thể chống cự lại được sự xâm hại của nó, mà bảy tám kiện bảo vật thả ra lúc trước vừa mới tiếp xúc cũng ngay lập tức bị tiêu hủy hoàn toàn.

Quỷ dị hơn chính là, không gian xung quanh hỏa điểu đang bay lượn nhảy múa kia mơ hồ truyền đến từng trận chấn động của cấm chế, dường như hư không ở phụ cận đều đã bị giam cầm lại, không cho phép một ai tùy tiện ly khai mà chỉ có thể đứng ở một chỗ co cụm phòng thủ.

Đến giờ, khi trông thấy cái lồng cát cũng không còn khả năng chịu đựng trong bao lâu nữa, tình huống đã thực sự cấp bách nên nàng chỉ còn cách hô hoán cầu cứu Vô Cấu lão tổ.

Vô Cấu lão tổ vừa nhìn thấy rõ tình hình bên đấy, động tác có chút chần chừ, nhưng trong mắt chợt run rẩy rồi lập tức đưa ra quyết định.

Chỉ thấy hắn hét to một tiếng rồi thân thể chợt nổ tung, hóa thành hơn trăm đạo hư ảnh độn quang tới bốn phương tám hướng.

Sắc mặt Cự Viên không đổi, một cánh tay trở nên mơ hồ đánh ra một trảo, nhưng cũng chỉ đánh nát được hơn nửa hư ảnh.

Hơn phân nửa hư ảnh vẫn tiếp tục lóe lên vài cái, lập tức xuất hiện ở bên cạnh biển lửa rồi tụ lại với nhau, lần nữa hiện ra bản thể Vô Cấu lão tổ.

Một tay của hắn bấm pháp quyeetss cực nhanh, bên ngoài thân cũng bừng bừng nổi lên một ngọn lửa màu vàng, sau đó không một chút do dự xông thẳng vào bên trong biển lửa.

Chỉ thấy có một đoàn lửa màu vàng lay động như quỷ mị bên trong biển lửa bạc. Bập bùng một tiếng rồi hiện ra bên cạnh Hoa Tây tiên tử một cách quỷ dị.

Hoa Tây tiên tử mừng rỡ, giơ tay điểm lên lồng cát một cái khiến nó tách ra một lỗ hổng.

Vô Cấu lão tổ chớp lên một cái cũng chui qua lỗ hổng, đến sát bên cạnh Hoa Tây tiên tử.

" Nhanh lên, lập tức hành động đi. Tinh sa của ta không thể chống đỡ được lâu nữa đâu, chỉ có bổn mạng chân diễm của ngươi mới có thể chống cự lại linh diễm của hắn." Hoa Tây tiên tử nhìn chằm chằm về phía lồng cát đang bị hỏa điểu điên cuồng tấn công, miệng dồn dập nói.

Lúc này, Cự Viên do Hàn Lập biến thân cũng đang ầm ầm tiến về nơi này, làm cho tâm trạng của nữ tử này càng lúc càng thêm lo sợ.

"Được rồi, ngươi thu lại tinh sa đi, ta sẽ phóng ra bổn mạng chân diễm."

Vô Cấu lão tổ mặt không biểu cảm đáp ứng một tiếng, lật ngửa bàn tay, một ngọn màu xàng “Xì xì” vọt ra bao bọc cả cánh tay lại, nhưng ngay lập tức, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được đâm thẳng vào Hoa Tây đang đứng bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc