PHÀM NHÂN TU TIÊN

Trước khi bị Ma viên kia đánh trúng, Hàn Lập đã sử dụng Nguyên Từ Thần Quang cùng Ngũ sắc hàn diễm nhưng trước sau chỉ hơi ngăn cản được một chút là bị kích mà tán đi, cuối cùng mới miễn cưỡng dùng tiểu thuẫn để ngăn cản công kích này.

Ma viên một thân thật lớn thì không nói nhưng cây tàn nhận màu tím kia thì uy lực vô cùng lớn, từ xa xa mà chém đến thì khó lòng phòng bị. Lấy kinh nghiệm tranh đấu phong phú của Hàn Lập thì tự nhiên lập tức dùng Phệ Kim Trùng để ngăn cản nhưng hắn cũng không có thả ra thêm Phệ Kim Trùng mà đem Phạm Thánh Chân Ma pháp tướng cùng với tự thân hoá thành một thể rồi dùng bốn cánh tay huyễn hoá ra bốn kiện bảo vật mà đối chọi với hai nắm tay của đối phương. Cùng lúc đó, hai con Phệ Kim Trùng bị bắt lấy thả lỏng miệng hai cánh điên cuồng giãy. Sau khi biến dị, thân hình Phệ Kim Trùng có lực lượng rất mạnh.

Hai con đồng thời phát lực, Phệ Kim Trùng từ tay đối phương giãy ra rồi lập tức nhắm tàn nhận phía xa liên tục dây dưa không dứt. Ma viên thấy vậy thì vung đôi nắm tay, nhắm Hàn Lập điên cuồng đập xuống nhưng Hàn Lập cậy thân thể mạnh mẽ, không uý kỵ gì lúc này mới hình thành cục diện giằng co.

Chiến giáp trên người Ma viên cùng khẩu tử nhân kia lợi hại dị thường nhưng chỗ đáng sợ chân chính là một thân lực lượng của nó. Mặc dù Hàn Lập huyễn hoá ra sáu cánh tay đồng thời vận dụng Phạm Thánh Chân Ma Công đến mức cực hạn nhưng có vẻ vẫn kém hơn so đối phương một bậc.

Bất quá Ma viên này không biết là do thân chịu trọng thương hay là tự nghĩ thủ đoạn trước mắt đã đủ đối phó với Hàn Lập nên ngoại trừ vận dụng một đôi nắm tay ra thì vẫn chưa thi triển thần thông nào khác. Hàn Lập sau khi thích ứng với tốc độ như quỷ mị thì bắt đầu có thể thong dong chống đỡ. Bất quá, bảo vật đồng dạng bình thường kích lên chiến giáp màu tím thì cũng không có mấy tác dụng, nhiều lắm là để lại mặt ngoài áo giáp một số dấu vết mà thôi.

Có chiến giáp quỷ dị này, Cự viên phảng phất như rùa rụt đầu trong mai khiến cho Hàn Lập cảm thấy khó giải quyết. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác thôi. Hàn Lập mặt không chút biểu thay đổi, trong lòng thầm nhủ.

Hắn hít một hơi, một tay vẫn giấu ở trong ống tay áo đột nhiên vừa động, một bàn tay trắng noãn như ngọc thò ra. Theo đó năm cái bạch cốt hiện lên há miệng phun ra một luồng Ngũ sắc hàn diễm cuồn cuồn nhằm hướng Ma viên cuốn đến. Sau đó Hàn Lập lại mở miệng phun ra một cái tiểu đỉnh màu xanh. Cái đỉnh này vừa quay tròn thì nhất thời vô số sợi thanh ti đã phá không bay ra, nhằm thẳng phía đối thủ quấn tới rồi nhoáng lên một cái đã biến mất mà tự thân Hàn Lập, sau lưng có tiếng sấm nổi lên, một đôi cánh hiện lên. Hai cánh khẽ run lên, thân hình lập tức hoá thành một đạo thanh bạch điện hồ như cầu vồng nhằm hướng đại sảnh bắn đi.

Hắn định mượn hai loại thần thông này ngăn cản Ma viên một chút để bản thân có cơ hội độn ra kéo giãn khoảng cách với Ma viên. Sau đó dẫn dụ nó đến chỗ Xuân Lệ kiếm trận bên kia thông đạo. Chỉ có nhờ vào uy lực của kiếm trận thì hắn mới có khả năng vây khốn được đối phương sau đó lại thi triển thần thông đánh chết nó.

Bất quá, Hàn Lập tuyệt đối không ngờ thanh bạch điện hồ vừa loé lên, Hàn Lập mới dừng ở đại môn thì trong nháy mắt dị biến nổi lên. Đại môn hơi nghiên trong hư không huyết mang chợt loé, một vật thể dài mấy trượng màu đỏ quỷ dị thoáng hiện ra rồi nghiêng đầu đập xuống. Lại là cái giường màu máu mà Ma viên nằm ban đầu.

"Vật này sao ở chỗ này?"

Hàn Lập tự nhiên cả kinh, không tự chủ được thầm nghĩ nhưng cái giường này xuất hiện quá nhanh, lúc nện xuống thì toàn thân huyết quang đại phóng, vô số ký hiệu tuôn ra, thoạt nhìn yêu dị dị thường.

Hàn Lập không dám chậm trễ mảy may, cơ hồ theo tiềm thức quát khẽ một tiếng, chẳng những huy động bốn cánh tay màu vàng dưới thân mà hai bàn tay thực, một đen một trắng nhoáng lên hoá thành quyền ảnh đầy trời đánh tới. Mặc dù cái giường xuất hiện đột ngột, khiến cho hắn không kịp thi triển thần thông khác mà chỉ có thể dựa vào thân thể trực tiếp ngăn cản nhưng hắn tự tin sáu cánh tay này xuất hiện đủ để đem vật này đánh bay ra ngoài.

Kim quang chợt loé, bốn kiện binh khí kích lên cái giường, "ầm" một tiếng, kim quang và huyết quang đan vào nhau khiến cho cái giường màu máu kia dừng lại nhưng vẫn từ từ đè xuống. Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, quyền ảnh đầy trời bỗng nhiên ngưng lại rồi huyễn hoá thành hai cái hắc bạch cự quyền tuỳ theo cũng muốn kích lên nhưng vào lúc này, Hàn Lập chợt thấy một cỗ hàn ý rợn tóc gáy từ lưng xông thẳng lên, da thịt không có chút dấu hiệu mà tự nhiên nổi một tầng da gà.

"Bất hảo!"

Mặc dù không biết nguy hiểm gì xuất hiện nhưng luôn luôn tín nhiệm đối với linh giác của mình nên hắn không chút do dự đem hai bàn tay như thiểm điện thu lại, tiểu thuẫn pha lê vốn thu nhỏ trước người nay lại được thúc dục đồng thời một tay khác cử đông tựa hồ muốn thúc dục pháp quyết nhưng tựa hồ đã muộn.

Cơ hồ trong lúc nhất thời, "bộp" một tiếng! Hư không phía sau Hàn Lập xuất hiện một đạo bạch tuyến rồi một cái cánh tay màu đỏ từ trong bạch tuyến nhỏ thò ra, năm ngón tay như móc câu chụp tới.

Hộ thể linh quang ánh vàng rực rỡ có thể so sánh với đỉnh giai bảo vật nhưng lúc này lại phảng phất như tờ giấy bình thường yếu ớt. Chỉ thoáng một cái cánh tay màu đỏ đã trực tiếp xuyên thủng thân thể Hàn Lập, cánh tay thò ra trước ngực Hàn Lập. Hàn Lập nhìn cánh tay thò ra trước ngực mình thì nét mặt run rẩy một trận, trong mắt mờ mịt tựa hồ còn chưa tin sự tình trước mắt.

"Cạp cạp."

Tiếng cười quỷ dị vang lên quanh quẩn trong cả toà đại sảnh. Bất quá, thanh âm này không phải là từ Ma viên mặc chiến giáp màu tím mà mà là từ trong không gian liệt phùng từ trong đạo bạch tuyến phía sau truyền ra, rõ ràng là hình dáng của huyết tý.

"Tiểu tử, ngươi lại dám tấn công ta, thực sự là tự đi tìm tử lộ. Bất quá nhìn ngươi một thân pháp lực tinh thuần, vừa lúc cấp cho bổn đại nhân một phen đại bổ rồi."

Trong tiếng cười quái dị, một cái bóng màu đỏ từ trong cái khe thoát ra cũng cuồng tiếu mà nói.

Tiếp theo cánh tay xuyên thủng thân thể Hàn Lập co rụt lại, cái miệng nó mở lộ ra đầy răng nanh muốn một ngụm cắn nát đầu Hàn Lập nhưng vào lúc này, một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Thân thể Hàn Lập đột nhiên bị một đoàn linh quang xanh biếc bao lấy, tiếp theo chợt loé lên rồi hoá thành vô số điểm lục quang tiêu thất giữa không trung, trên tay huyết tý chỉ lưu lại một tờ phù lục màu xanh biếc bị xuyên thủng mà thôi.

Huyết ảnh sau khi há miệng cắn vào khoảng không thì tự nhiên mới cả kinh nhưng lập tức xoay đầu hướng ra ngoài cửa lớn nhìn lại. Chỉ thấy ngoài đại môn, lục quang chợt loé, Hàn Lập sắc mặt thoáng trắng bệch hiện ra. Huyết ảnh ngưng thần nhìn tới trước ngực Hàn Lập đảo qua thì không khỏi giật mình.

Trước người Hàn Lập chẳng những không có một vết thương nào mà thậm chí một giọt máu cũng không có. Nếu không phải thanh bào trước ngực bị rách một lỗ lớn thì có lẽ ngay cả huyết ảnh cũng nghĩ một kích của mình lúc nãy chỉ là kích trúng ảo thuật mà thôi.

Huyết ảnh xoay chuyển ánh mắt, lại rơi xuống cái huyết tý kia thì chỉ thấy trên mặt không phải hoàn toàn trống rỗng mà có một cái phù lục màu xanh biếc thế thân cho Hàn Lập bị xuyên thủng mà qua. Hắn thần sắc vừa động, một cái cánh tay khác vừa động lập tức nhằm tám phù lục này chộp tới nhưng vào lúc này, Hàn Lập ngoài cửa lớn trong miệng hừ lạnh một tiếng đồng thời quát một câu.

"Thu."

Phù lục màu xanh biếc nhoáng lên một cái rồi lập tức hoá thành một đạo thuý hồng bắn ra, chỉ chớp động một cái rồi tiến nhập vào trong cơ thể Hàn Lập không thấy bóng dáng. Phù lục này tự nhiên đúng là "Hoá Linh phù" mà Hàn Lập từ khi đến Linh giới vẫn cần mẫn ngày đêm bồi dục.

Lấy tu vi cảnh giới của Hàn Lập bây giờ lại được mấy trăm năm ngày đêm bồi dục, thần thông của Hoá Linh phù ngày nay hơn xa khi còn ở Nhân giới. Cho nên vừa rồi hắn mặc dù chưa kịp thúc dục bảo vật hộ thân nhưng tại một khắc trảo thủ của đối phương mạnh mẽ tàn phá thân thể Hàn Lập thì tâm niệm của hắn đã kịp kích pháp Hoá Linh phù để cho nó thay mặt thừa nhận một kích xuyên tâm này.

Nếu không như thế, một kích vừa rồi của đối phương có thể bằng vào thân thể mạnh mẽ mà thoát mạng nhưng tuyệt đối sẽ bị trọng thương. Bất quá tấm Hoá Linh phù này bởi vậy mà tạm thời không thể sử dụng lại rồi, phải một lần nữa bồi dục ngoài trăm năm mới có thể sử dụng lại.

Bất quá nơi đây rõ ràng vốn là nơi đầu Ma viên kia ngủ say, huyết ảnh này là tồn tại gì mà sao lại gặp phải lúc này. Bất quá, nghe giọng của nó thì có vẻ nó mới chính là chủ nhân ở nơi này. Chẳng lẽ đối phương là Ma viên hoá thân?

Hàn Lập trên mặt âm tình bất định, trong mắt lam mang chợt hiện dò xét huyết ảnh. Mặc dù toàn thân huyết ảnh có một tầng huyết quang bao phủ, thân hình thoạt nhìn mông lung nhưng dưới Linh mục thần thông của Hàn Lập thì lại hiện rõ ràng.

Kết quả đồng tử hắn chợt co lại. Huyết ảnh này ngoại trừ nhìn nhưu không phải thật ra thì vô luận là thân hình hay hình dáng đều giống hệt Ma viên trong chiến giáp màu tím kia. Đồng dạng đầu sinh ba sừng, mồm rộng, song chưởng rất dài!

Huyết ảnh thấy Hàn Lập đứng tại chỗ im lặng, thần sắc tỏ vè chần chờ dò xét hắn không ngừng thì lúc này nhe rằng cười rồi đột nhiên đưa tay chỉ vào Ma viên trong chiến giáp màu tím vẫy một cái. Lúc này Ma viên vừa động tiến nhanh về phía trước. Mà than hình huyết ảnh nhoáng lên một chút hoá thành một đạo huyết hồng bay đến, chỉ chợt loé lên rồi tiến nhập vào chiến giáp màu tím không thấy bóng dáng.

"Hô xích" một tiếng!

Một cỗ ma khí màu hắc hồng từ trong chiến giáp màu tím phóng ra đồng thời một cỗ linh áp sâu không lương được phóng lên cao, bộ dáng không bị thương chút nào.

Hàn Lập ở xa như thế bị linh áp kinh người này đánh tới mà biến sắc lùi lại mấy bước đồng thời trong đầu linh quang chợt loé bỗng nhiên nghĩ tới một đoạn bí thuật ghi lại trong Thác Thiên Ma Công, không khỏi thất thanh kêu to.

"Hỗn thể phân nguyên đại pháp!"

"Di! Ngươi như thế nào lại biết công pháp này! Không sai, ta đích thật dùng công pháp này để chữa thương. Hồn thể chia lìa mặc dù nguy hiểm không ít nhưng đù có thể khiến cho tốc độ hồi phục của ta nhanh hơn gấp đôi. Lại nói tiếp, ngươi cũng có vài phần cổ quái. Rõ ràng là người Linh giới nhưng lại tu luyện đỉnh giai ma công của Ma giới chúng ta. Mặc dù đã được cải biến không ít nhưng uy lực chỉ được cái bề ngoài."

Từ trong chiến giáp màu tím truyền ra thanh âm ngạc nhiên của Ma viên, tiếp theo nó lạnh lùng nói.

"Nói như vậy, thương thế của ngươi đã khỏi rồi ư!"

Hàn Lập sắc mặt một chút trở nên cực kỳ khó coi.

"Ha ha! Mặc dù thân thể khôi phục chậm một ít nhưng nguyên thần cũng đã khổi phục được bảy tám phần rồi. Ngươi nếu là thức thời mà nói, đi tới để cho ta hút một thân máu huyết khiến ta vừa lòng thì bổn Ma tôn nói không chừng sẽ bỏ qua cho linh hồn của ngươi chuyển thế đầu thai."

Ma viên cuồng tiếu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc