CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Tần Nhã mặt mày ngây ngốc, hôm qua đuổi Dương Chấn đi, con gái đã khóc nháo không thôi, muốn tìm ba.

Cô vốn có hơi hối hận, sợ con gái không dễ gì đợi được ba trở về lại đi mất, nhưng không ngờ, vào lúc cô một mình đối mặt với mọi chuyện, Dương Chấn lại đến rồi.

Dáng vẻ của Dương Chấn vô cùng bá đạo, giống như chạm vào nơi mềm yếu trong lòng cô, nội tâm run rẩy dữ dội.

“Cậu là ai? Lại dám xông vào phòng họp của nhà họ Tần, bảo vệ đâu? Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi.”

Lúc này ông cụ không có nhận ra Dương Chấn, năm đó Dương Chấn không có gặp mặt người của nhà họ Tần được mấy lần, chớp một cái đã 5 năm trôi qua, bọn họ sao có thể nhận ra ngay được?

“Ông nội, cậu ta chính là Dương Chấn, tên phế vật 5 năm trước kết hôn chưa lâu với Tần Nhã thì đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.”

Tần Luân trước đó đã nghe nói chuyện Dương Chấn trở về, lập tức nhận ra Dương Chấn, mặt mày thích thú nhìn Tần Nhã.

Ông cụ lúc này mới nghĩ ra Dương Chấn là ai, mắt hơi nheo lại, đánh gia Dương Chấn một lượt từ đầu đến chân, trừ khí chất có hơi khác ra, hình như không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn là kiểu ăn mặc nghèo nàn đó.

Tần Nhã tuy rất muốn có người có thể cùng cô gánh chịu mọi chuyện, nhưng Dương Chấn lúc này xuất hiện, chỉ có thể khiến sự việc càng thêm loạn, cô mặt mày tức giận nói: “Ai kêu anh đến?”

Địch ý của Tần Nhã đối với mình, Dương Chấn không hề thấy bất ngờ, nếu như vừa trở về thì có thể nhận được sự công nhận của Tần Nhã, vậy sự công nhận của Tần Nhã quá rẻ mạt rồi?

Ông cụ lúc này khoát tay, ngăn cản Tần Nhã nói chuyện, mắt lập lòe nhìn chằm chằm Dương Chấn: “Thì ra là tên phế vật cậu, năm đó hủy hoại danh dự của nhà họ Tần, nếu như không phải là cậu, nhà họ Tần sớm đã trở thành gia tộc hàng đầu ở Giang Châu rồi, không ngờ cậu vậy mà còn dám trở về.”

Trong mắt Dương Chấn vụt qua một tia sắc bén, cười lạnh một tiếng: “Tôi hủy hoại danh dự của nhà họ Tần ông? Sự thật là gì, người đứng đầu nhà họ Tần như ông, lẽ nào không rõ hay sao?”

Mã Tuân đã điều tra rõ chuyện năm đó, mọi chuyện đều là một vở kịch tự biên tự diễn để lấy được tập đoàn Tam Hòa của nhà họ Tần.

Nếu như không phải là vì Tần Nhã, nhà họ Tần đã bị diệt từ hôm qua rồi.

“Cậu nói linh tinh cái gì?”

Ông cụ bỗng nổi giận, vỗ một cái lên bàn, đứng bậy dậy, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Bởi vì cảm xúc kích động, ông cụ bỗng ho dữ dội, cơ thể lung lay.

“Ông nội!”

Tần Nhã vội vàng xông đến, chỉ là Tần Luân đã nhanh hơn một bước đi tới đỡ lấy ông cụ.

“Cút ra!”

Tần Luân quát một tiếng: “Còn có mặt mũi gọi ông nội? Cô bảo thằng chồng phế vật này đến là thành tâm đến chọc giận ông nội phải không?”

“Nếu như ông nội có mệnh hệ gì, chúng tôi sẽ không tha cho mấy người.”

“5 năm trước chính vì chuyện xấu mà hai người gây ra khiến nhà họ Tần bị tổn hại, 5 năm sau, hai người có phải còn muốn chọc ông cụ tức chết hay không? Muốn khiến nhà họ Tần biến hết?”

“Theo tôi thấy, nhà các người chính là sao chổi, nên bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, mãi mãi không được bước chân vào nhà họ Tần một bước.”



Tần Nhã vì gia tộc bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí ngay cả tập đoàn Tam Hòa thuộc về cô, cũng bị gia tộc thu về, hiện nay lại rơi vào kết cục bị người thân chửi rủa.

Thấy cơ thể lảo đảo của Tần Nhã, Dương Chấn nói không ra mình khó chịu như thế nào.

Cơn giận của ông cụ cũng dần dần bình ổn lại, nhìn Tần Nhã nói: “Nhã, sự lụi bại của nhà họ Tần, vốn là vì hai người mà ra, hiện nay tập đoàn Nhạn Chấn thành lập công ty con ở Giang Châu, chỉ có giành được cơ hội hợp tác với bọn họ, nhà họ Tần mới có thể trở mình thành gia tộc hàng đầu, hiện nay duy chỉ có liên hôn với nhà họ Vương, chúng ta mới có hy vọng giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, cháu hoặc gả cho cậu cả nhà họ Vương, hoặc nghĩ cách giành được cơ hội hợp tác, nếu không, nhà các cháu đợi bị đuổi ra khỏi gia tộc đi.”

Nghe thấy lời của ông cụ, mặt mày Tần Nhã trắng bệch.

Ngay cả hào môn đứng đầu của Giang Châu cũng chưa chắc có thể giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, cô làm sao có thể làm được?

“Ông nội, cháu…”

Tần Nhã vừa muốn từ chối, Dương Chấn ở bên cạnh cô bỗng nói: “Nhiệm vụ này, chúng tôi nhận rồi!”

“Được!”

Tần Luân bỗng vui mừng, mặt mày giễu cợt: “Nhã, đừng nói gia tộc bắt nạt cô, đây là do chồng cô đích thân nhận nhiệm vụ này, bây giờ cho dù cô muốn nuốt lời, cũng muộn rồi!”

“Đây rõ ràng là một nhiệm vụ bất khả thi, vậy mà còn dám đồng ý, thật sự giống như lời đồn, là một phế vật.” Có vài thành viên dòng chính của gia tộc, nhỏ tiếng bàn tán.

Một sản nghiệp dưới trướng của hào môn đứng đầu ở Yến Đô, một sản nghiệp thuộc về gia tộc tuyến hai ở Giang Châu, cách biệt lớn như vậy, tập đoàn Nhạn Chấn sao có thể đồng ý hợp tác với tập đoàn Tam Hòa?

“Được rồi, cuộc họp thường kỳ hôm nay đến đây là kết thúc!”

Ông cụ nói rồi thì đứng lên chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt lại dừng trên người Tần Nhã: “Ba ngày, ông chỉ có cháu thời gian ba ngày, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy mấy người chủ động rời khỏi nhà họ Tần!”

Ông cụ trực tiếp xoay người rời khỏi, tất cả mọi người đều mang dáng vẻ vui mừng khi nhìn khác gặp nạn mà nhìn Tần Nhã.

“Ha ha, Tần Nhã, cô lấy gì đấu với tôi? Tôi mới là huyết thống dòng chính của nhà họ Tần, ở trong mắt ông cụ, chỉ có tôi mới là tương lai của gia tộc, 3 ngày sau, tôi sẽ cười xem nhà các cô bị đuổi ra khỏi gia tộc! Ha ha…”

“Đúng thế, một người phụ nữ có con hoang, cũng muốn tranh quyền đoạt thế với Luân? Thật sự là không biết tự lượng sức mình mà.”

“Luân, cô luôn đứng về phía cháu, đợi khi cháu thừa kế vị trí chủ tịch thì đừng có quên cô!”

“Phải đó, Luân, chúng chú đều ủng hộ cháu!”



Rất nhanh, Tần Luân rời khỏi phòng họp trong sự vây quanh trong mọi người, chỉ còn lại Tần Nhã và Dương Chấn.

“Bốp” một tiếng, Tần Nhã tát vào mặt Dương Chấn.

Khi Dương Chấn nhìn thấy nước mắt rơi đầy trên mặt của Tần Nhã, sự tức giận trong lòng đều biến mất.

“Nhã, tôi…”

Dương Chấn vừa muốn lên tiếng thì bị Tần Nhã cắt ngang: “Tôi thừa nhận, chuyện 5 năm trước, anh cũng là người bị hại, nhưng anh cũng cầm đi một tỷ rưỡi mà ba tôi cho anh rồi, cho dù cho anh tiền bồi thường, anh không muốn kết hôn với tôi, tại sao không nói sớm? Vừa kết hôn thì biến mất 5 năm, anh biết tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu không? Tôi đã như vậy rồi, anh tại sao còn muốn trả thù tôi? Anh nói cho tôi biết, tại sao?”

Nước mắt của Tần Nhã như trân châu rơi xuống, từng hạt từng hạt rơi xuống đấy, vỡ vụn.

Nội tâm Dương Chấn vô cùng đau đớn, bước tới giữ chặt hai vai của Tần Nhã: “Tôi thật sự không lấy tiền của ba em, tôi cũng chưa từng muốn trả thù em, lần này trở về, chính là vì muốn bù đắp cho em và con, xin em hãy tin tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hại em.”

“Im miệng cho tôi! Anh không xứng nhắc đến con gái của tôi!”

Tần Nhã đẩy Dương Chấn ra, gương mặt giàn giụa nước mắt: “Anh nếu đã không phải đến trả thù, tại sao còn muốn nhận nhiệm vụ đó trong cuộc họp thường kỳ của gia tộc? Một nhiệm vụ căn bản không thể nào hoàn thành!”

Bình luận

Truyện đang đọc