CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

CHƯƠNG 387: NÓI RA CHÂN TƯỚNG

Ngưu Căn Huy nhíu mày, đôi mắt tràn đầy sát ý.

“Tại sao nó lại đến Nhà họ Ngụy?” Ngưu Căn Huy truy hỏi.

“Nhà họ Ngụy vẫn luôn nương tựa vào Hiệp hội Võ đạo, lần này chúng tôi gặp phiền phức rất lớn, không cách nào xử lý, nên chúng tôi mới xin Hiệp hội Võ đạo giúp đỡ, và đường chủ Ngưu được phái tới.”

“Chỉ là sau khi giao thủ, đường chủ Ngưu vẫn không phải là đối thủ, sau khi bị thương, tự biết không địch lại, liền giận dữ rời đi.”

“Sau đó, ông ấy đã đi đâu và xảy ra chuyện gì, nhà họ Ngụy hoàn toàn không biết.”

Ngụy Thành Châu vẻ mặt bình tĩnh nói.

Ông ta đã sớm nghĩ tới, có một ngày, cường giả Hiệp hội Võ đạo sẽ đến đây điều tra chân tướng.

Nhưng ông ta không ngờ đối phương lại là anh trai của Ngưu Căn Sinh.

Nhìn đối phương khí độ bất phàm, chắc không phải là cường giả phân đà Giang Bình.

Nếu như vậy, chắc chắn ông ta đến từ tổng bộ Hiệp hội Võ đạo.

Một cường giả của tổng bộ Hiệp hội Võ đạo, đủ hủy diệt toàn bộ nhà họ Ngụy.

Ngụy Thành Châu ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu, sợ không cách nào ứng đối, đối phương lập tức hủy diệt Nhà họ Ngụy.

“Không thể nào!”

Ngưu Căn Huy nói: “Tôi rất rõ thực lực của Ngưu Căn Sinh, toàn bộ Giang Bình, ngoài Thạch Giang, còn có ai là đối thủ của nó chứ?”

“Đánh bại nó, còn khiến nó bị thương, làm sao có thể?”

Ngưu Căn Huy tức giận chất vấn: “Ngụy Thành Châu, ông tốt nhất đừng lừa gạt tôi, nếu không hôm nay chính là ngày tận thế của nhà họ Ngụy.”

“Lời của tôi đều là thật, nếu ngài không tin thì tôi cũng không có cách nào.”

Ngụy Thành Châu vẻ mặt bình tĩnh, không hề vì Ngưu Căn Huy uy hiếp mà sợ hãi.

Ông ta hiểu rõ, nếu lúc này mà có chút biểu hiện sợ hãi nào đều có thể trở thành lý do đối phương hủy diệt Nhà họ Ngụy.

Ngưu Căn Huy không nói gì, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngụy Thành Châu, dường như đang suy nghĩ, cuối cùng ông ta có thể tin hay không.

“Là ai có thể đánh bại, đồng thời làm Ngưu Căn Sinh bị thương nặng?” Cuối cùng Ngưu Căn Huy vẫn là tin Ngụy Thành Châu.

Trong lòng ông ta cũng dao dộng, cường giả có thể đánh bại Ngưu Căn Sinh xuất hiện ở Giang Bình, đúng là khiến người khác rất ngạc nhiên.

“Cậu ta tên Dương Chấn.”

Ngụy Thành Châu mở miệng nói.

“Dương Chấn?”

Ngưu Căn Huy có vẻ khá kinh ngạc, hỏi: “Là Giang Bình Vương gần đây đang nổi tiếng, một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi sao?”

Ngụy Thành Châu trong lòng chấn kinh, không có ai dám tiết lộ tin tức về Giang Bình Vương.

Thế mà Ngưu Căn Huy lại biết Dương Chấn chính là Giang Bình Vương.

Nghĩ lại, ngày đó Thạch Giang cũng ở đấy, chắc ông ta đã nói thân phận Dương Chấn cho Ngưu Căn Huy.

Nên dù cảm thấy chấn kinh, nhưng ông ta đã không có bất kỳ lý do nào không trả lời, chỉ có thể gật đầu: “Đúng, chính là Giang Bình Vương, Dương Chấn.”

Lần này, Ngưu Căn Huy không còn hoài nghi gì nữa.

Dù sao trước đó, Thạch Giang đã nói cho ông ta biết người sát hại Ngưu Căn Sinh là một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi, tên Dương Chấn.

Bây giờ Ngụy Thành Châu lại nói cho ông ta biết, Dương Chấn đánh bại và làm Ngưu Căn Sinh bị thương nặng, tất nhiên ông ta sẽ không hoài nghi.

Nhưng trong lòng ông ta lai hết sức kinh ngạc, một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi lại có thể đánh bại một đường chủ phân đà, thực lực này, cho dù ở tổng bộ Hiệp hội Võ đạo cũng có thể xếp hàng trên.

Còn trẻ như vậy đã là cường giả đỉnh cao thì chắc chắn không phải người tầm thường.

Cái chết của Ngưu Căn Sinh thật có liên quan đến cậu ta sao?

Ngưu Căn Huy trong lòng có chút mâu thuẫn, cường giả tiềm lực bậc này, theo lý mà nói, nên biến thành người của mình mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng nếu đối phương là hung thủ sát hại Ngưu Căn Sinh, vậy nên làm như thế nào?

Giết?

Hay là mời chào?

Toàn bộ đại sảnh biệt thự im phăng phắc.

Khí thế trên người Ngưu Căn Huy quá mạnh, khiến mấy chục cường giả nhà họ Ngụy không dám thở mạnh.

Ngụy Thành Châu trong lòng càng dày vò, chỉ cần vượt qua một kiếp này, nhà họ Ngụy liền có thể chạy thoát, cái chết của Ngưu Căn Sinh không liên quan gì đến nhà họ Ngụy nữa.

“Cậu ta đang ở đâu?”

Sau khi trầm ngâm một lát, Ngưu Căn Huy đột nhiên hỏi.

Ngụy Thành Châu thở phào nhẹ nhõm, nói chi tiết: “Ở biệt thự cao nhất trên đỉnh Vân Phong, núi Cửu Thành.”

Nghe vậy, Ngưu Căn Huy xoay người rời đi.

Chỉ thấy theo mỗi bước chân của ông ta, đá cẩm thạch gạch dưới chân đều lập tức nổ tung.

Bước ra vài chục bước, chỉ để lại một đống lộn xộn.

Mọi người đều mở lớn hai mắt, chỉ bước đi mà cũng có thể đạp nát từng khối đá cẩm thạch cứng rắn, thế gian này, thật có cường giả như vậy sao?

“Ngài Ngưu xin dừng bước!”

Mắt thấy Ngưu Căn Huy sắp rời khỏi, lúc này, Ngụy Minh Nguyệt vẫn do dự đứng sau lưng Ngụy Thành Châu bỗng hô to một tiếng.

“Minh Nguyệt!”

Ngụy Thành Châu lập tức sợ hãi.

Vừa rồi khi ông ta hỏi Ngụy Minh Nguyệt thấy Dương Chấn thế nào, ông ta đã cảm giác được, Ngụy Minh Nguyệt hận Dương Chấn.

Ông ta có biết Ngụy Minh Nguyệt hận Dương Chấn.

Chỉ không nghĩ đến, vì báo thù, cháu gái này lại điên cuồng như vậy.

Chẳng lẽ cô ta không biết, một khi chân tướng bại lộ, sẽ xảy ra chuyện kinh khủng cỡ nào sao?

Bước chân Ngưu Căn Huy bỗng dừng lại ở cửa đại sảnh, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngụy Minh Nguyệt.

“Chuyện gì?”

Âm thanh Ngưu Căn Huy như chuông, vang dội chói tai.

“Ngài Ngưu, hôm đó sau khi đường chủ Ngưu rời đi, Dương Chấn lập tức truy sát, dù tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng với thực lực mà Dương Chấn biểu hiện ra hôm đó, khả năng lớn nhất là anh ta đã sát hại đường chủ Ngưu.”

Ngụy Minh Nguyệt nghiến răng nói, ánh mắt tràn đầy điên cuồng.

Cô ta cũng không nói ra suy đoán của bản thân, mà là có chút giấu diếm và bịa đặt.

Nghe Ngụy Minh Nguyệt nói như vậy, Ngụy Thành Châu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn hết sức sợ hãi.

Hiện tại, Ngụy Minh Nguyệt đang đi trên tơ mảnh, nếu hơi không cẩn thận, sẽ lập tức đẩy toàn bộ Nhà họ Ngụy vào vực sâu vạn trượng.

Mà chính cô ta cũng sẽ bị ngã đến thịt nát xương tan.

Đúng lúc này, chỉ thấy Ngưu Căn Huy vừa còn đứng ở cửa đại sảnh, dưới chân khẽ động, lập tức biến thành một tàn ảnh, xuất hiện tại trước mặt Ngụy Minh Nguyệt.

“Bốp!”

Ngưu Căn Huy nắm lấy cổ Ngụy Minh Nguyệt.

Lập tức dùng sức, chỉ thấy cơ thể mảnh mai của Ngụy Minh Nguyệt bị giơ lên trước mặt mọi người.

Cảnh này khiến mọi người sợ ngây người.

Ngụy Minh Nguyệt sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

Cô ta điên cuồng giãy dụa, nhưng đối phương dù sao cũng đến từ tổng bộ Hiệp hội Võ đạo, cường giả xếp hạng thứ chín, há có thể để cô ta tránh thoát?

Ngụy Thành Châu ngơ ngác một lát, vội vàng cầu khẩn nói: “Ngài Ngưu xin hãy nương tay, con bé còn tuổi nhỏ, không hiểu chuyện, nếu như nói sai cái gì, vẫn xin ngài Ngưu thứ tội.”

Ngưu Căn Huy không thèm nhìn Ngụy Thành Châu một chút, ngửa đầu nhìn về phía Ngụy Minh Nguyệt, trong đôi mắt đáng sợ ánh lên sát ý: “Cô có biết hậu quả của kẻ dám lợi dụng tôi không?”

Ông ta thân là người cầm quyền xếp hạng thứ chín của Hiệp hội Võ đạo, há lại là kẻ ngu không biết gì sao?

Dù ông ta không nhìn ra Ngụy Thành Châu đang lừa gạt mình, nhưng ông ta có thể nhìn ra sự lừa gạt từ trong mắt Ngụy Minh Nguyệt.

Trong mắt Ngụy Minh Nguyệt rõ ràng mang theo hận ý điên cuồng.

Người phụ nữ này và Dương Chấn có ân oán, nên mới muốn giá họa cho Dương Chấn, mượn tay mình báo thù rửa hận cho cô ta.

Từ trong mắt Ngụy Minh Nguyệt, ông ta đã nhìn thấy tất cả.

Ông ta đường đường người cầm quyền của Hiệp hội Võ đạo, lại có thể bị một đứa con gái yếu đuối tính toán sao?

Đôi mắt Ngụy Minh Nguyệt tràn đầy sợ hãi và cầu khẩn, lúc này, cô ta không thể thở nổi.

Cảm giác ngạt thở, trên cổ đau đớn, sợ hãi sâu trong linh hồn khiến cô ta sống không bằng chết.

Lần đầu tiên cô ta cảm giác được khoảng cách tử vong gần như thế.

Nhưng hận ý của cô ta đối với Dương Chấn lại không hề giảm bớt, mà lại càng thêm nồng đậm.

Nếu như không phải Dương Chấn, làm sao cô ta sẽ bị Ngưu Căn Huy gần như giết chết?

Mắt thấy Ngụy Minh Nguyệt sắp ngạt thở mà chết, cuối cùng Ngưu Căn Huy cũng buông tay.

“Bịch!”

Cả người Ngụy Minh Nguyệt xụi lơ trên mặt đất, thở dốc từng ngụm.

Cô ta cũng không muốn tiếp tục đối mặt với cảm giác ở lằn ranh sinh tử đó nữa.

“Cô biết, Ngưu Căn Sinh chết như thế nào đúng không?”

Ngưu Căn Huy vẻ mặt hờ hững nhìn về phía Ngụy Minh Nguyệt, uy hiếp nói: “Nếu cô dám gạt tôi một chữ, tôi sẽ khiến cô sống không được chết không xong.”

“Ầm!”

Dứt lời, Ngưu Căn Huy đạp xuống một đạp.

Mặt đất rung chuyển, chỉ thấy chỗ chân ông ta hạ xuống để lại một dấu chân thật sâu.

Cảnh này càng khiến người ta không khỏi hoảng sợ.

Nếu một đạp này mà rơi vào trên thân thể người, thì người còn có đường sống sao?

Ngụy Thành Châu mặt mày xám ngoét, một khi Ngụy Minh Nguyệt nói ra chân tướng, thì tối nay chính là tận thế của nhà họ Ngụy.

Mà bản thân Ngụy Minh Nguyệt cũng chắc chắn không thể sống sót.

“Minh Nguyệt, cháu đừng nên nói lung tung, chọc giận ngài Ngưu rồi, hậu quả cháu không gánh nổi đâu.”

Ngụy Thành Châu có ý nhắc nhở nói.

“Ngậm miệng!”

Ngưu Căn Huy gầm lên một tiếng, chỉ thấy ông ta hóa thành một tàn ảnh, lập tức xuất hiện trước mặt Ngụy Thành Châu.

“Bốp!”

Một bàn tay vung ra, cơ thể Ngụy Thành Châu bay xa mấy mét, nặng nề rơi xuống mặt đất.

“Bây giờ, cô đã có thể nói thật hết những gì cô biết ra rồi chứ?”

Ngưu Căn Huy từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Ngụy Minh Nguyệt, âm thanh lạnh lẽo thấu xương.

Bình luận

Truyện đang đọc