CHÀNG RỂ CHIẾN THẦN

Nhắc đến biên giới phía bắc, Hàn Khiếu Thiên lập tức dấy lên tinh thần.

“Tôi nói cậu nghe, năm đó khi tôi ở biên giới phía bắc, đánh qua vô số trận, có mấy lần ghi vào trong sách sử đó.”

Vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên kiêu ngạo: “Bây giờ, lớp trẻ như các cậu, chả có mấy ai chịu làm lính nữa hết, căn bản chưa từng thấy qua chiến trường chân chính, cũng sẽ không biết, quốc thái dân an bây giờ, đều là các tướng sĩ ở biên giới đã dùng máu tươi đổi lấy.”

Hàn Khiếu Thiên nói mãi nói mãi, vẻ mặt toàn là sự hoài niệm.

Dương Chấn không nói lời nào, im lặng mà lắng nghe Hàn Khiếu Thiên kể về những tháng năm huy hoàng đó.

Mỗi khi kể đến chỗ đặc sắc, vẻ mặt Hàn Khiếu Thiên đều như phát sáng, cảm xúc kích động, ngữ khí dõng dạc hùng hồn.

Đặc biệt là khi nói đến sự tráng liệt khi lão trưởng ban của ông ta, vì để yểm hộ chiến hữu thoái lui, đã cột đầy bom trên người, xông về phía quân địch, Hàn Khiếu Thiên nước mắt giàn dũa.

Dương Chấn đối với lão chiến sĩ biên giới phía bắc này, không khỏi trở nên cung kính, trong ánh mắt có thêm vài phần kính phục.

Hàn Khiếu Thiên nói về rất nhiều lịch sử, cho dù có là Dương Chấn, cũng chưa từng trải qua.

Hàn Phi Phi ở bên cạnh, trên khuôn mặt nhỏ toàn là sự sùng bái, trong mắt cô ta, Hàn Khiếu Thiên không chỉ là ông nội của cô ta, mà còn là đại anh hùng trong lòng cô ta nữa.

Chính vào lúc Hàn Khiếu Thiên đang kể cho Dương Chấn nghe về quá khứ, thì ở đại sảnh lầu một của nhà hàng Quân Đình, có hơn mười vị gia chủ hào môn Châu Thành đến.

Ngay cả gia chủ nhà họ Trần là Trần Hưng Hải, cũng thấp thỏm đứng trong đám người.

“Trời ơi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhiều gia chủ hào môn Châu Thành đến quá!”

“Không lẽ là có đại nhân vật nào đến sao? Nếu không Trần Hưng Hải sao lại đích thân tới chứ?”

“Nhưng, sao tôi lại cảm giác, vẻ mặt của mấy gia chủ hào môn này có vài phần trắng bệch thế nhỉ?”

….

Trong nhà hàng Quân Đình, khách khứa đi qua đi lại, đều mang vẻ mặt chấn kinh.

Những đại nhân vật mà bình thường căn bản chả gặp được, hôm nay vậy mà đều có mặt.

Cùng lúc đó, Châu Thành, nhà họ Viên.

Bên trong một căn biệt thự sang trọng.

Viên Mộc ngồi trên chiếc ghế sofa cao cấp, nhấc tay lên xem thời gian: “Đã 11 giờ rồi, kịch hay, chắc cũng kết thúc rồi nhỉ?”

Đối diện anh ta, là Viên Thiệu, mỉm cười híp mắt mà nói: “Anh, kịch hay chắc chắn đã kết thúc rồi, thằng nhóc đó, nói không chừng đã bị phế tứ chi, bày ra trước mắt mọi người rồi, ha ha!”

Viên Mộc không nói gì, không biết tại sao, anh ta cứ luôn có một dự cảm không anh sao thế? Sao em cứ cảm thấy anh không được vui?”

Viên Thiệu nghi hoặc mà nhìn Viên Mộc, mượn tay nhà họ Trần giết chết tên nhóc đó, nếu như hắn thật sự không đơn giản, thì thế lực đằng sau hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó thực lực của nhà họ Trần chắc chắn sẽ suy yếu, sau này Châu Thành, chỉ nhà họ Viên chúng ta lớn nhất.”

Viên Mộc lắc đầu: “Trước khi có kết quả, chúng ta vẫn không nên vui mừng quá sớm.”

Chính vào lúc này, điện thoại của chủ Mộc, xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?”

Viên Mộc đứng phắt dậy, vẻ mặt nghiêm trọng mà hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ xem!”

“Tất cả vốn dĩ rất thuận lợi, đều phát triển theo suy nghĩ của cậu, không ngờ, nửa đường lại xảy ra biến cố.”

“Là Hàn Khiếu Thiên, gia chủ nhà họ Hàn Thành phố, nói Dương Chấn là ân nhân của ông ta, đã đưa hắn rời khỏi ngay trước mắt bàn dân với Dương Chấn, trong ngày hôm nay phải có được sự tha thứ của hắn, nếu không sẽ huỷ diệt gia tộc của bọn họ!”

Đối phương nói cho Viên Mộc nghe chuyện xảy ra lúc nãy.

“Được, tôi biết rồi!”

Sau khi Viên Mộc cúp máy, trên mặt đầy sự âm u.

Sự tình không có phát triển theo kế hoạch của anh ta, sự xuất hiện của Lạc Khải và Tô Thanh Sơn đã vượt ngoài dự tính của anh ta, bất ngờ.

“Anh, xảy ra chuyện gì rồi vậy?”

Viên Thiệu nghi hoặc mà hỏi.

Viên Mộc nhìn anh ta một cái, nói lại tin tức mà mình có được.

“Anh, đây không phải chuyện tốt sao? Sao anh còn mặt ủ mày chau nữa?”

Vẻ mặt Viên Thiệu kích động mà nói: “Tuy thằng nhóc đó còn sống, nhưng nhà họ Trần và những hào môn Châu Thành thân thiết với bọn họ đều đã đắc tội Hàn Khiếu Thiên, đây là cơ Thành đó!”

“Anh, bây giờ em sẽ đi tìm ông nội, nói chuyện này cho ông ấy nghe, ông nội nhất định sẽ vô cùng vui cho xem.”

“Đứng lại!”

Viên Mộc quát một tiếng, nhíu mày nói: “Chuyện này không có đơn giản như vậy, em chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi, còn thứ ở sâu hơn, em không hiểu gì hết!”

“Anh, còn có thứ gì sâu hơn nữa sao?” Viên Thiệu đích thực là không hiểu.

Viên Mộc trầm giọng nói: thủ giải quyết, bây giờ nhà họ Hàn nhúng tay vào, một khi nhà họ Hàn điều tra triệt để, rất có khả năng sẽ tra đến đầu chúng ta.”

“Em cho rằng, nếu như Hàn Khiếu Thiên tra ra cái chết của Trần Anh Tuấn có liên quan đến chúng ta thì nhà họ Viên còn có thể lo cho mình sao?”

Nghe thấy phân tích của Viên Mộc, sắc mặt lúc nãy còn mừng rỡ của Viên Thiệu, lập Ông ta sao có thể giúp thằng nhóc đó điều tra chuyện này chứ?” Viên Thiệu có chút chột dạ mà hỏi.

“Ông ta vì tên tiểu tử đó mà uy hiếp nhiều hào môn Châu Thành đi xin lỗi như vậy, sao có thể không giúp tên tiểu tử đó chứ?” Viên Mộc hỏi ngược lại.

“Anh, vậy chúng ta làm sao đây? Nếu như thật sự bị tra tới, đến lúc đó không chỉ chúng ta xong đời, mà khóc rồi.

Địa vị của nhà họ Hàn ở Thành phố, không phải là thứ mà nhà họ Viên nhỏ nhoi có thể so sánh được.

Viên Mộc quát: “Hoảng cái gì mà hoảng? Còn không phải là chưa tra đến chúng ta sao?”

“Nhưng, anh cũng đã nói rồi đó, Hàn Khiếu Thiên rất có thể sẽ điều tra giúp tên tiểu tử đó.” Khuôn mặt Viên Thiệu như đưa đám mà nói.

“Viên Thiệu, em nghe rõ cho anh, chuyện này trời biết đất biết, tiết lộ, nếu không thì sẽ là ngày tàn của nhà họ Viên chúng ta!”

Viên Mộc đột nhiên nói ta cũng không được nói!”

Viên Thiệu liên tục gật đầu: “Anh, anh yên tâm, em sẽ không nói ai hết!”

Không ai ngờ, cái chết của Trần Anh Tuấn là do hai hậu bối trẻ tuổi của nhà họ Viên tìm người làm.

Càng không ai ngờ, hôm nay gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng là có liên quan đến hai hậu bối trẻ tuổi này.

Ở bên kia, nhà hàng Quân Đình, phòng chí tôn.

Hàn Khiếu Thiên đã kể Chấn hỏi: “Tiểu Dương, mấy người bên ngoài, cậu định xử trí thế nào?”

Trong mắt Dương Chấn loé qua một tia sáng, chậm rãi mở miệng: “Chuyện này, tôi sẽ đích thân xử lý, không làm phiền đến gia chủ Hàn.”

Hàn Khiếu Thiên cũng sững sờ, càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, Dương Chấn tuyệt đối không phải người bình thường, nếu không thì cũng sẽ không một mình đối diện với mấy rắc rối này anh biết đó, mấy người bên ngoài đều là gia chủ của các đại hào môn Châu Thành, nếu như không có ông nội em trấn áp thì bọn họ chắc chắn sẽ không để yên đâu!”

Hàn Phi Phi cũng kinh ngạc, cô ta đối với người trẻ tuổi đã cứu ông nội mình, rất có hảo cảm, đương nhiên muốn giúp anh.

“Phi Phi!”

Hàn Khiếu Thiên quát một tiếng, nhìn Dương Chấn nói: “Nếu cậu đã có dự tính đỡ thì cậu cứ liên hệ bất cứ lúc nào.”

“Được!” Dương Chấn gật đầu.

Đến khi đám người đi tới đại sảnh lầu một, thì hơn mười gia chủ của hào môn Châu Thành, đều đang chờ đợi.

“Cậu Dương, Hoàng Chung tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha thứ!”

“Cậu Dương, Trương Soái tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha thứ!”

“Cậu Dương, Văn Đức Sinh tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha thứ!”

….

Một đám lão đại Châu Thành, chả nhìn lấy một cái, trực tiếp lên xe Lạc Khải rời đi.

“Gia chủ Trần, cậu Dương đây là có ý gì thế?”

“Cậu ta tha thứ cho chúng ta rồi? Hay là không tha thứ? Cũng phải nói một câu chứ?”

“Gia chủ Hàn sao cũng đi luôn rồi?”

Một đám lão đại Châu Thành, đều hoảng sợ đầy mặt.

Trần Hưng Hải cũng mờ mịt, bực bội mà nói: “Sao tôi biết được?”

Nói xong, ông ta cũng quay người rời đi.

Châu đen chầm chậm ngừng ở trong sân, Dương Chấn và Lạc Khải bước xuống xe.

“Chủ tịch, tối hôm đó, sau khi Tiền Bưu chế ngự được sát thủ, đã nhốt ở đây.” Lạc Khải mở miệng nói.

Hai người vừa vào biệt thự, thì nhìn thấy ở trung ương đại sảnh, có một người trung niên mặc đồ đen đang bị trói tay trói chân trên một chiếc ghế.

Bình luận

Truyện đang đọc